Hắc Sắc Cấm Đoạn Hệ Liệt

Chương 17

Lớp áo khoác bên ngoài màu be của Diệp Vũ Chân bị ấn vào một nòng súng, thanh âm lạnh lẽo ra lệnh “Không được nhúc nhích, vương tử muốn gặp ngươi.”

Diệp Vũ Chân khẽ cong khóe miệng mỉm cười, hỏi lại “Chẳng phải ta đang tới gặp hắn đây sao?” “Biết điều một tí đi!” Kẻ phía sau lưng hung dữ nạt, sau đó đẩy Diệp Vũ Chân tiến về phía trước,

bịt mắt nhét anh vào một chiếc xe ôtô.

Khoảng nửa tiếng sau, đôi mắt Diệp Vũ Chân được gặp lại ánh sáng.

William tóc vàng đang đỡ một ly rượu đỏ, âm trầm nhìn tới Diệp Vũ Chân trong màu be của áo khoác, ánh mắt của hắn như là tỉ mỉ bới móc từng ly từng tí. Nơi nghỉ của hắn lại vừa tu sửa lần nửa, tráng lệ như hoàng cung, lại đậm đà bản sắc dân tộc.

Diệp Vũ Chân nhoẻn cười ném cái mặt nạ màu đen trên tay xuống chiếc thảm Afghanistan “Lâu rồi chưa gặp, vương tử William!”

William im lìm không đáp, ngắm nhìn ánh đỏ của rượu sóng sánh trong lòng bàn tay, mới cất tiếng

“Nhờ phúc của ngươi, cảnh sát Diệp, mà giờ ta là người bị cả châu Âu thù hận rồi.”

“Trước mắt thì ngươi cũng có tiềm năng trở thành trùm hắc đạo châu Âu, không đúng sao? Chẳng lẽ đó không phải mục tiêu ngươi đeo đuổi?”

William nhìn người trước mặt hắn, anh ta tựa như là quý tộc điển hình cho cả xã hội thượng lưu, áo khoác màu be khéo léo bao lấy thân, mái tóc đen rủ xuống, thanh nhã mà tươi cười.

William không khỏi thấy cáu, hỏi thẳng “Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”

Diệp Vũ Chân hạ tầm nhìn, lại cười nói “Lúc trước không phải ta đã nói rồi ư? Chỉ cần ngươi nghĩ biện pháp cứu ta ra, ta sẽ làm cho ngươi trở thành trùm hắc đạo nhất nhì của châu Âu.”

William gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Vũ Chân, bỗng uống cạn kiệt ly rượu, hỏi “Nói như vậy chúng ta không ai nợ ai?”

“Không ai nợ ai!”

“Tốt lắm!” William rút ra một khẩu súng lục chĩa vào Diệp Vũ Chân “Vậy thì bây giờ ta sẽ một đạn xuyên bung đầu của ngươi, đỡ cho ngươi sau này gặp ta phải chào hỏi ta.”

Một cái lông mi của Diệp Vũ Chân cũng không buồn động, chỉ là cười dửng dưng nhìn đến khuôn mặt nguyên bản đẹp đẽ giờ đã hé ra nét méo mó hung tợn “Khỏi cần phiền phức như thế, vương tử ngươi sau này sẽ phải vất vả chào hỏi nhiều người lắm, cứ miễn cho ta là được rồi.”

“Ngươi nói rằng đó đều là những thông tin cơ mật cực đoan trong nội bộ, ta chỉ cần đem một ít trong số đó lan truyền ra, chúng sẽ tự giết nhau, ta có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, thế nhưng sao đến giờ chúng cứ y lũ chó dại đuổi theo ta thế?” William gần như nổi gân mà chất vấn.

Diệp Vũ Chân mỉm cười không trả lời.

William thở hổn hển, mãi một lúc lâu sau mới quăng mạnh súng xuống đất, quát “Nói trắng phớ ra ngươi muốn ta làm cái mẹ gì?”

Diệp Vũ Chân lách người đi đến bên bàn trà khắc hoa văn tinh xảo, đoạn ngẫu hứng cầm lên hộp xì gà bằng bạc, ngón tay thon dài mở nó, khéo léo lấy ra một điếu xì gà Cuba (1), đặt ở đầu mũi nhẹ nhàng hít.

Thời gian trôi qua thật lâu, anh mới từ tốn nói “Ở giữa một đàn sói, có một con nắm được nhược điểm của mọi con sói khác, như vậy con sói đó sẽ trở thành gì?” Diệp Vũ Chân cười nhẹ nhìn William đang trừng trừng oán hận, nói tiếp “Có thể khẳng định được rằng, nó sẽ không thể leo lên làm vua… mà là kẻ thù chung!”

William quan sát anh hồi lâu mới giác ngộ “Ngươi đã sớm biết rồi?”

Diệp Vũ Chân cười lạnh một tiếng “William, ta giống như đã trao cho ngươi một thanh kiếm, ngươi không làm bị thương người mà lại thương bản thân, ấy là bởi ngươi bất tài.”

William trợn trừng khuôn mặt đẹp, lại ngẫm nghĩ, rồi bảo “Diệp Vũ Chân, ra điều kiện đi.”

Diệp Vũ Chân mỉm cười “Nếu ta là ngươi, trước tiên ta sẽ đi tìm một ô dù để giúp đỡ, như vậy ít nhất cũng không bị cô lập hoàn toàn…”

“Tìm được ai giờ?” William bám lấy Diệp Vũ Chân, khách sáo xin chỉ bảo.

“Andrew chẳng hạn?” Diệp Vũ Chân đề nghị, cẩn thận thả lại điếu xì gà về chỗ cũ, sau đó đóng hộp lại.

William bật lên tiếng cười khe khẽ, nói “Ngươi nên nhớ Andrew đang nỗ lực hạ bệ ta.” “Phải biết chọn dịp.” Diệp Vũ Chân hời hợt đáp.

William nhếch mép “Hiện tại uy danh tiếng tăm của Andrew đã tăng vọt. Ngươi muốn ta đem địa bàn đã yên ổn thu được trong tầm tay ngoan ngoãn tặng cho Andrew á?”

“Đối với ngươi mà nói không có gì tổn thất cả. Địa bàn của Andrew được mở rộng, làm ăn từ kim cương của ngươi cũng có chiều hướng tốt đẹp, trừ việc không được buôn lậu thuốc phiện ra.” Diệp Vũ Chân mỉm cười.

William dùng loại ánh mắt đã-hiểu-rõ ném đến Diệp Vũ Chân, sau một lát bèn từ tốn nói “Tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi rồi ư? Ngươi chỉ coi ta là kẻ chết thay cho Andrew, sau đó làm Andrew ngao sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi?”

William rin rít một loại ngữ khí ác độc gằn mạnh “Ngươi bị Andrew cưỡng bức, ta vẫn luôn thông cảm cho ngươi, có điều xem ra cả quá trình ấy ngươi cũng hưởng thụ lắm mới có thể sắp xếp chu đáo thế cho Andrew đấy…”

Hắn vắt tay lên vai Diệp Vũ Chân, dán vào vành tai anh rủ rỉ “Thế mà không nói sớm hơn tí đi. Chỗ này của ta rất hay ở chỗ là kẻ có tạng người như Andrew có thể thỏa mãn ngươi, ngươi muốn bao nhiêu đều có hết.”

Diệp Vũ Chân không thể hiện biểu cảm gì, đột nhiên nghiêng sang một bên, còn không chờ bọn vệ sĩ của William kịp phản ứng gì, William đã bị ngón tay Diệp Vũ Chân bóp chặt. Bọn vệ sĩ đều cả kinh, đồng thời giương súng thẳng đầu Diệp Vũ Chân.

Diệp Vũ Chân lạnh lùng cao giọng “Ta cũng có thừa tự tin, trước khi lũ vệ sĩ của ngươi bóp được cái cò súng đã có thể bẻ gãy cổ ngươi được rồi.”

William cố hết sức phất phất tay, bọn vệ sĩ đưa mắt với nhau một lượt rồi mới rút tay thu hồi lại súng.

Diệp Vũ Chân buông lỏng tay, đẩy ngã William xuống đất, dửng dưng nói “William, ngươi cũng là một đứa thông minh. Ngươi chắc hẳn biết nếu ta sống mới là có lợi cho ngươi. Với lại đối với Andrew cũng thế, đúng không?”

William đứng lên, vuốt vuốt cái cổ bầm của mình, nhạt nhẽo phun ra một câu “Ngươi cũng biết tự nhìn nhận mình quá đó chứ.”

“Làm giao dịch tiếp đi!”

“Ngươi có gì đáng giá để ta làm giao dịch cùng cơ chứ?” William khẽ nhéo cái cổ thon nhỏ của hắn, cao thấp đánh giá Diệp Vũ Chân tỏ vẻ không có ý tốt.

Diệp Vũ Chân mỉm cười với hắn “Nói cho ngươi nghe một bí mật có thể làm cho Andrew không thể không cùng chung hưởng châu Âu với ngươi.”

Lúc bấy giờ mí mắt Andrew tự nhiên giật giật. Gã cựa người giơ chân bắt chéo. Tên tay sai đồ đen từ cửa đi vào, đem một phong thư cho Andrew thưa “Là thư mời, xem ra hắn đang tính toán chuyện thỏa hiệp với bên ta.”

Andrew cầm lấy lá thư màu trắng, nhìn trớt quớt qua cái phong bì, không mở ra mà thuận tay đáp nó lên trên mặt bàn làm việc, âm trầm suy tư “Mày nói xem nếu quả thật kẻ đứng sau lưng William là Diệp Vũ Chân, thế tại sao hắn lại không đem bí mật của ta với Joan Jilly nói cho William chứ?”

Tên áo đen đứng trước mặt gã quan sát kỹ càng sắc mặt Andrew, cười đáp “Nghĩa là Diệp Vũ

Chân quả nhiên cũng không dám tùy tiện đắc tội với ngài!”

Andrew im lìm, cũng không nói gì thêm. Kẻ áo đen cẩn trọng nuốt nước bọt, lại nói “Trên thực tế, lúc này đây thế cục chao động của châu Âu đối với bên ta mà nói thì cực kỳ có lợi. Này chắc cũng làm cho Diệp Vũ Chân chột dạ. Anh ta chắc chắn nhìn nhận đúng đắn thực lực của ngài rồi cho nên không thể không có điểm biết điều.”

Andrew nhướn mắt, con ngươi màu ngân hôi bám rịt trên người tên áo đen nửa ngày, tới khi cả lưng hắn đã lạnh buốt cầm cập, gã mới mở miệng “Mày cảm thấy một người ở trên giường nặng nhẹ ra sao cũng không thể làm hắn ta sợ hãi, đến khi xuống giường lại có thể dạy dỗ được ư?”

Tên áo đen hiển nhiên đã sớm quen với kiểu kết luận của Andrew, cố nặn ép ra nụ cười, liên tục nói phải.

Andrew yên lặng hồi chốc mới lầm bầm “Xem ra mục tiêu của Vũ Chân vẫn là ta. Hắn để lại một quân bài, để đến phút cuối cùng ngả bài với ta… Có điều, lý do gì mà hắn muốn mặc cả nhỉ?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, suy nghĩ của Andrew bị đứt phựt. Gã thâm trầm nhìn kẻ bước vào, kẻ ngoài cửa vội vàng ghé vào lỗ tai gã nói nói vào câu. Nhãn tình Andrew sáng lên, cao giọng “Tăng Vũ Sâm?”

Tên áo đen hơi hơi giật mình một chút, hỏi “Thằng nhóc đó về châu Âu rồi?” Andrew ngọ nguậy chân, nói ngắn gọn “Đang ở tầng dưới.”

Tên áo đen bị kinh hoảng “Thằng nhóc này thật lớn mật quá, khi không tự nhiên chạy đến đây làm

gì?”

Andrew phì cười “Mày có biết người Trung Quốc có một câu châm ngôn như này không? Có bằng hữu đường xa đến thăm là chuyện đáng giá để hứng khởi. Mày nên hứng khởi đi.”

Tăng Vũ Sâm mặc một cái áo sơmi đen, quần bò rách lỗ chỗ, cười tủm tỉm đi đến.

Andrew nhìn thấy người con trai trẻ tuổi có tóc mái dài dài, đôi mắt buồn ngủ mông lung chầm chậm bước tới gần, thực tự do ôm chầm gã, sau đó thoải mái ngồi xuống, mở hộp xì gà nạm kim cương của Andrew ra, thành thạo lấy cái bật lửa bên cạnh châm nóng, rít một hơi, bày ra một cái biểu tình cực kỳ hưởng thụ.

Andrew không than thở tiếng nào chỉ chằm chằm dõi theo động tác của y. Tuy gã biết Tăng Vũ Sâm mưu mô chồng chất, cũng không khỏi có một chút tò mò nhìn nhìn đầu y, mở mồm hỏi “Ê Tăng Vũ Sâm, tao khá là hiếu kỳ, đầu của mày có phải làm bằng đá cứng không đấy?”

Tăng Vũ Sâm lè lưỡi, cười nói “Ô không, đương nhiên rồi!” “Chả lẽ mày không biết sợ?”

“Sợ á?” Tăng Vũ Sâm mở to cặp mắt như bừng tỉnh sau giấc ngủ triền miên, bảo “Ta tới làm khách nhà một người bạn, có cái gì để sợ?”

“Bạn?” Andrew cố tình tỏ vẻ bị chấn động “Ai là bạn của mày thế?”

“Ơ đương nhiên là ngài!” Tăng Vũ Sâm cũng làm ra biểu tình bị người khác gây tổn thương, ai oán nói “Ta cứ cho rằng nhóm chúng ta ngay từ lần đầu gặp nhau trên sông Thames đã là bạn rồi.”

Andrew buồn cười chất vấn “Cho nên thời khắc cuối cùng mày vứt khẩu súng sang cho Vũ Chân, định để nhân viên Interpol hắn có thể thuận lợi bắt đại ca hắc đạo tao về quy án?”

Tăng Vũ Sâm nhíu chặt hai đầu lông mày, ngó đến Andrew đang khoanh hai tay, bảo “Ta còn chưa thèm so đo ngài bỏ ta ở lại nhà giam làm bia chắn, ngài cần gì phải so đo điểm thất lễ nho nhỏ ấy của ta chớ.”

Andrew xoáy thẳng hai mắt y, cười há há hai tiếng, vỗ mạnh lên vai Tăng Vũ Sâm rồi hất hất tay ý bảo lũ thuộc hạ áo đen đi ra ngoài đi, sau đó ngồi xuống đối diện Tăng Vũ Sâm hỏi “Không phải đi dạy học ở Nam Phi à, sao lại về châu Âu?”

“Là vì ta có nhận được thư mời.” Tăng Vũ Sâm thong thả rút từ trong túi quần bò ra một mẩu nhăn nhúm, thảy đến trước mắt Andrew.

Andrew đảo mắt qua, vội vàng mở ra phong thư màu trắng thuộc hạ gã vừa đưa vào, thư mời giống y xì đúc với thư mời của Tăng Vũ Sâm.

“Ngày 09/10, ta trịnh trọng kính mời các đại gia tộc ở châu Âu đến vùng biển quốc tế (2) thuộc Đại Tây Dương ở phía Tây quần đảo Faroe (3), tham dự buổi tiệc hòa đàm?” Andrew đọc to từng chữ từng chữ một. Gã sửng sốt trong giây lát mới cười vang “Mẹ nó chứ, tao nhận được thư mời mới biết chính mình ba ngày sau phải mời dự họp một đại hội hắc đạo nặng cân nhất châu Âu cơ đấy.”

Tăng Vũ Sâm nhíu mày, hỏi “Chẳng lẽ buổi họp mặt này không phải do ngài triệu tập?”

Andrew cười khùng khục “Dĩ nhiên không phải, là William, nhưng cũng không phải chủ ý của

William.”

“Nghĩa là ai?”

Andrew thoáng nhếch khóe miệng mới nói “Mày có quen đó… Diệp, Vũ, Chân.” Tăng Vũ Sâm ú ớ “Anh ta bắt tay với William từ hồi nào vậy?”

Andrew khẽ cười khổ “Điều này tao cũng đang muốn hỏi hắn đây.” Gã lộ ra vài phần bội phục, nói “Vũ Chân chính là người như thế. Mỗi lần mày nghĩ hắn không còn khả năng phản kháng, giãy giụa thêm nữa, thì hắn ta có thể thình lình cho mày một nhát trí mạng… Cho nên, mày chỉ có thể chuyên sâu mà nhìn hắn, không dám quay đầu đi, cũng không dám lơ là ánh mắt.”

Andrew tự thuyết mấy câu cảm tính xong, có chút thỏa mãn tặc lưỡi. Tuy rằng gã có thể nói với

người bên cạnh về Diệp Vũ Chân, nhưng hiểu Diệp Vũ Chân thì không phải ai cũng được. Sự hiểu biết

Diệp Vũ Chân có thể khiến cho kẻ khác sợ chết khiếp.

Tăng Vũ Sâm ngó Andrew nửa ngày mới thở dài một hơi nói “Ta từng dặn ngài rồi, không nên đụng vào thiếu gia Diệp!”

Andrew cũng châm một điếu xì gà, hút mạnh hai phát “Đừng nói như thể mày hiểu hắn lắm ấy.” Ngón tay thon dài của Tăng Vũ Sâm dụi xì gà vào chiếc gạt tàn thủy tinh được chế tác một cách

nghê thuật, hờ hững cười “Nhưng ta cũng có hiểu một chút. Diệp Vũ Chân không phải người ngài dựa vào chuyện trên giường mà có thể hiểu được.” Nói xong vỗ vỗ tay đứng lên.

“Mày có đi không?” Andrew thấy y đi ra tới cửa, đột nhiên hỏi. Tăng Vũ Sâm kéo cánh cửa ra, cười nói “Chắc là có?”

Andrew cười lạnh một tiếng “Tăng gia sớm đã không còn. Ván bài lật ngửa lúc này của châu Âu không còn dính dáng gì đến mày nữa, mày việc gì phải dấn vào tranh chấp?”

Tăng Vũ Sâm có chút đăm chiêu, tự dưng trả lời một vấn đề không hề ăn nhập câu hỏi “Pizza- headed (4) kể cả không tính là bạn của Prince de la Bun, nhưng nếu Pizza-headed không đi, liệu có phải Prince de la Bun sẽ rất cô độc không nào?”

Andrew nghe câu này của y cứ như bị lọt thỏm vào trong sương mù. Gã ngồi yên, đến tận khi xì gà cháy xém cả vào tay gã, gã mới cuống quýt vứt đi.

Andrew suy nghĩ cẩn trọng lại, cầm di động ấn vội một dãy số. Điện thoại thông, trong một khắc gã căng thẳng cả người. Rất nhanh đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mê hoặc, kệ rằng nói alô rất đơn giản nhưng lại làm Andrew nghe thấy thoải mái không nói nên lời.

“Cưng yêu dấu, thấy bảo là ngươi đang muốn mời khách.”

Diệp Vũ Chân cười khẽ, đáp “Nhầm rồi, Andrew, là ngươi mời khách mới đúng.”

“Ta?” Cặp lông mày rậm của Andrew chau lại “Ta bận rộn lắm, ngày nào cũng phải trả phí trợ cấp hơn nghìn vạn lận, định là vui vẻ với kim cương một phen, kết quả lại phát hiện ra bị ngươi đùa bỡn…”

“Sao? Hóa ra ngươi hao tổn tâm sức thế, kim cương bốn mươi triệu vẫn không đến tay được.” Diệp Vũ Chân nhẹ nhàng nói.

Andrew bèn cười khổ “Một cái tủ kính…” Gã thở dài sườn sượt “Vũ Chân. Ta vốn hoài nghi Tăng Vũ Sâm đã đánh tráo két kim cương bốn mươi triệu đó… Nhưng hôm nay nó đã tới tìm ta. Nếu việc này là do nó làm, cho dù nó là Tăng Vũ Sâm cũng không thể có lá gan lớn như vậy được!”

Diệp Vũ Chân lặng trong phút chốc, mới hỏi lại “Tăng Vũ Sâm tới rồi?”

“Ờ.” Andrew lại thở dài một hơi “Vì ngươi, ta phải gồng mình bao nhiêu mới không đục cho đầu nó mấy cái lỗ đấy…”

“Kể cả ngươi ăn thêm được khí lực ở đâu, ước chừng cũng rất khó bắn được một cái lỗ trên đầu

Tăng Vũ Sâm thôi!”

Andrew tràn đầy ganh ghét, hằm hè “Này Diệp Vũ Chân, ông đây nói cho ngươi nhớ, mẹ nó, ngươi đã là người của ông rồi, quá khứ là thế, hiện tại cũng thế mà cả tương lai cũng thế. Ông đây cái gì cũng đều có thể nhẫn ngươi, nhưng nếu ngươi cứ còn dùng dằng thì đừng trách ông sự tình gì cũng đều làm ra được.”

Andrew thâm hiểm nói xong, đầu dây bên kia phát ra tiếng cười lạnh của Diệp Vũ Chân “Rồi. Đừng giả vờ nồng nàn nữa. Nói ngươi nhớ thương ta không bằng nói rằng ngươi nhớ thương kim cương bốn mươi triệu còn hơn.”

Andrew không lấy thế làm tức giận, cười nói “Ta nhớ thương kim cương mới có thể lúc nào cũng nhớ tới ngươi được, Vũ Chân ạ. Vả lại người ta muốn chỉ có ngươi! Vũ Chân, ta rất là thắc mắc, ngươi tráo cái két lúc nào thế, cư nhiên không ai biết, mà sao cả lũ đồng nghiệp với ngươi cũng hoàn toàn

không hay biết gì.”

“Có lẽ viên kim cương bốn mươi triệu đó bản chất đã là hư ảo dối trá rồi.” Diệp Vũ Chân hời hợt tiếp lời.

“Làm gì có chuyện đó!” Andrew quả quyết “William đã xác nhận cái két có thật, bên trong còn có một viên hình ngôi sao màu xanh hơn ba mươi carat.”

Gã đầy ngập tức giận nói “Vũ Chân, chẳng thà chúng ta hợp tác đi, hiện ta có cách mở két, ngươi có cái két kim cương. Thứ ở bên trong, chúng ta 4:6, xem xem ta yêu ngươi nên chia vậy đó, ngươi sáu ta bốn, thế nào?”

Diệp Vũ Chân vẫn im lặng không nói gì, mãi lúc sau mới phun ra một ít châm chọc “Không nghĩ là cái yêu của ngươi không đáng giá tiền đến vậy… So với một tên ăn mày, ngươi còn thua kém hơn.” Anh tựa hồ không còn hứng thú gì để tiếp chuyện Andrew nữa “Trên thuyền nói chuyện hợp tác sau.” Đoạn kết thúc cuộc gọi.

Andrew ngây ra một hồi lâu lắc, đột nhiên nổi trận lôi đình “Ăn mày… Con mẹ nhà ngươi… Hai mươi tư triệu mà không đáng giá tiền…”

Từ bên ngoài đàn em áo đen lại đi vào, cung kính báo “Thưa ngài, bên ngoài rộ lên lời đồn đãi…” “Đồn đãi tao mời tham dự đại hội hắc đạo chứ gì?”

“Dạ, vâng?”

“Mày thấy tao không có tư cách này ư?” Andrew lạnh lùng nạt. “Đâu ạ, đâu ạ.”

“Thế thì mày thấy bố mày đếch mời nổi được thằng nào con nào chắc?” Andrew gầm lên.

“Tất nhiên không phải thế ạ, có điều, có điều hoàn toàn chưa từng nghe thấy ngài nhắc đến vụ ấy.” Tên áo đen đành phải hoang mang cười khổ trả lời.

Andrew thở mạnh “Không có gì kỳ quái hết, 09/10 đúng giờ xuất thuyền.”

Diệp Vũ Chân hướng tầm mắt đến ngoài khơi xanh thăm thẳm, không biết vì sao lòng chợt chộn rộn. Anh bị nhớ lại tiểu đảo Cyclades. Ngày qua ngày anh tựa như một con đà điểu, phóng túng bản thân mình, làm bộ không đối mặt với sự khuất nhục, chỉ bởi vì tại nơi ấy anh mới có thể không phải liên tiếp tự đặt ra những câu hỏi, không phải cố gắng hoàn hảo nghiêm trang, thậm chí không phải lo lắng mình là Diệp Vũ Chân.

“Vì sao ngươi nghĩ Andrew sẽ chịu phối hợp?” William đứng ở sau lưng mở miệng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

“Chỗ đó rất gần quần đảo Faroe. Ngươi chớ quên, chỗ đó thuộc về Đan Mạch, chính là đại bản doanh của Andrew. Nếu chúng ta gây bất lợi gì cho gã cũng rất khó chạy thoát khỏi trận địa gã bày ra.” Diệp Vũ Chân không quay đầu lại, thản nhiên giải đáp thắc mắc của William, nói tới đây thì mỉm cười “Đương nhiên, gã không biết… chúng ta không định bất lợi gì với gã cả.”

William dõi theo dáng người mảnh khảnh của anh, cách hồi lâu mới sâu xa nhắc nhở “Hy vọng tất cả ngươi đã tính trước rồi, nếu không…”

Diệp Vũ Chân hơi ngoảnh lại, con ngươi đen sẫm thảng lộ hơi chút ý vị mỉa mai “William, ngươi đừng có uy hiếp ta. Đối với ngươi mà nói, hiện tại không có khả năng mà đe dọa, còn đối với ta mà nói, cũng chẳng còn gì để mất cả. Mà ta so với ngươi càng không hy vọng mọi chuyện bị thêm rắc rối gì hơn.”

William lo lắng liếc Diệp Vũ Chân mới cao giọng “Ta nói rồi, tốt nhất nên là như thế.”

Một chiếc du thuyền vĩ đại lộng lẫy thả neo bên bến quần đảo Faroe, hòn đảo nhỏ bốn bề yên tĩnh tựa hồ nghênh đón một dàn khách quý rất có thân phận. Bến tàu dài dằng dặc đỗ cả một hàng Limousine (5) cao cấp, tốp năm tốp ba nhóm khách quý đứng ở bến tàu, bọn họ như là dựng lên đề phòng lẫn nhau, lại vừa như là hàn huyên thân thiết.

“Andrew đến rồi!” Không rõ là ai phát ra một tiếng, cả đám người rộ lên một trận xôn xao nho nhỏ. Đối với gã Hoàng đế bóng tối của châu Âu có liên can tới ván bài lật ngửa mới mẻ gần đây, các vị đầu sỏ hắc đạo đều có vẻ tăng vọt nhiệt tình.

Tăng Vũ Sâm vẫn là bộ dáng không tỉnh ngủ đi đằng sau Andrew. Kể cả y không có được để vào mắt, nhưng vì Andrew là gã dễ gây bỏng nếu đụng chạm, y cũng khó tránh khỏi bị chú ý không ít. Có điều Tăng gia chỉ là một đầu mục hắc đạo người Hoa, lại sớm tan tành mây khói, mặc dù những kẻ này gì cũng nắm được cũng vẫn không đoán ra nổi thân phận của y.

Andrew rất có phong độ lịch sự, cười tươi rói hỏi bộ phận phụ trách tiếp khách đứng ở phà khẩu

“Chuẩn bị thỏa đáng hết cả chưa?”

“Chuẩn bị thỏa đáng hết cả rồi.” Nhân viên tiếp khách kính cẩn trả lời, bên cạnh còn có nhân viên kiểm an, trong tay cầm thiết bị điện tử kiểm tra các vị khách không được mang theo vũ khí.

“Vậy lên thuyền thôi!” Andrew hồ hởi, nhận xong kết quả an kiểm rồi sải bước đi lên cầu thang lơ lửng.

Cả người Andrew làm một bộ Tây trang đen, cộng với vóc người cao lớn khôi ngô đạt tiêu chuẩn, tóc bạc, ngũ quan lạnh lùng, đứng giữa những nhân vật nơi đây, gã vẫn cứ nổi trội hơn hẳn, cực kỳ lôi kéo sự chú ý của người khác. Nhưng tiếc là, ngồi cạnh bàn bài trong đại sảnh du thuyền xa hoa, Diệp Vũ Chân liếc cũng chẳng liếc gã lấy một lần.

Nhân viên phục vụ quần áo chỉnh tề đi lại ngược xuôi trong đại sảnh, tay bưng mỹ thực, gặp mỗi một vị khách mới đều mời rượu, đưa một ít thức ăn, nhìn thoáng qua rất giống một buổi tụ hội của giới thượng lưu.

Diệp Vũ Chân mái tóc đen dày, thân người gọn ghẽ, mặc áo sơmi Budd vàng nhạt, tay cầm bài, thoạt trông thực nhàn nhã, cũng thực chăm chú.

Tăng Vũ Sâm mỉm cười chào hỏi “Hê!”

Diệp Vũ Chân hơi nghiêng đầu, như là không thấy Andrew bên cạnh, chỉ nhìn về phía Tăng Vũ

Sâm, ánh mắt cả hai nối với nhau một cách nhẹ nhàng.

Tăng Vũ Sâm vẫn vậy, sơmi đen, mái dài, trang phục đơn giản mà ngẫu hứng.

Andrew rất lấy làm ghen tỵ, nhưng vẫn không thể không bày vẻ phong độ bảo một câu “Cưng yêu dấu, các ngươi tán gẫu trước đi, chúng ta đợi lát nữa gặp.” Đoạn vừa nhấc chân từng bước một vừa ném ánh nhìn lạnh lẽo về phía bên này từ xa.

“Cậu vẫn thế nhỉ?” Diệp Vũ Chân thản nhiên nói.

Tăng Vũ Sâm gãi gãi lông mi, cười “Còn anh thật thay đổi.”

Diệp Vũ Chân thu hồi tầm mắt về, hỏi nhẹ “Tôi thay đổi ở đâu?”

“Nói như nào giờ?” Tăng Vũ Sâm dáo dác chung quanh một chút, sau đó buồn cười nói “Tự nhiên cảm giác vậy. Chắc là lâu không gặp khó được thiếu gia Diệp còn nhớ rõ trước đây tôi trông thế nào, tôi thấy vinh dự lắm.”

Diệp Vũ Chân chậm rãi sửa lại hàng bài trong tay, giương khóe miệng “Hồi trước tôi có xem một bộ phim Hồng Kông, nói về chuyện Tôn Ngộ Không tìm kiếm một bảo vật, tên là Nguyệt Quang Bảo Hạp. Có được bảo vật nọ, hắn có thể quay trở lại quá khứ… Nếu cậu có Nguyệt Quang Bảo Hạp, cậu có muốn quay về không?”

Tăng Vũ Sâm hơi thấp đầu xuống, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Diệp Vũ Chân, suy nghĩ một lát mới lắc đầu cười nói “Không biết, tôi rất mãn nguyện với hiện tại, không nghĩ đến chuyện này.”

Y ngừng một chút, cười rộ “Cho dù có Nguyệt Quang Bảo Hạp, tôi cũng không cho rằng nó có thể giúp tôi tìm về được cái gì!”

Diệp Vũ Chân không nói gì cả.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh hai đứa bé, một đứa lôi thôi, cặp mắt mông lung buồn ngủ, chìa

bàn tay vương bẩn với đứa bé mặc Tây trang cỡ nhỏ may thủ công, trông qua đã biết là con nhà thế gia, mà nói “Quái lạ thiệt, tôi đã tự nhủ là tôi ghét anh, thế mà cư nhiên không ghét được, chúng ta kết bạn luôn đi.”

Đứa bé mặc Tây trang trên mặt mang theo ý cân nhắc, lại hơi có ít khinh bỉ nhìn cái tay kia, trong lòng thầm nghĩ, ta đây lại đi làm bạn với người như thế ư… Nếu cậu ta đề nghị thêm lần nữa, ta đây coi như thương hại cậu ta mà cố làm một chút cũng được!

Mà ngay tại thời điểm nó muốn thôi thử thách, đứa bé lôi thôi đã chép miệng, thu tay về rồi xoay người bỏ đi, để lại đứa bé mặc Tây trang còn lại sau lưng. Nó há miệng vài lần, rốt cuộc cũng không gọi ra lời kêu cái bóng dáng lẹp xà lẹp xẹp đi xa dần kia quay về.

Nếu Diệp Vũ Chân có được Nguyệt Quang Bảo Hạp, anh muốn trở lại lúc ấy, và anh sẽ cầm lấy bàn tay của đứa bé lôi thôi kia…

Liệu tất cả có khác biệt gì không? Bọn họ vốn đều không hề là bạn.

Diệp Vũ Chân mỉm cười “Cậu nói không sai, giống như tên Tôn Ngộ Không đó. Hắn tưởng hắn vì yêu Bạch Cốt Tinh nên trở về quá khứ cứu vãn, rốt cuộc cũng chẳng thay đổi được gì.” (6)

Tăng Vũ Sâm cười cười “Thế cho nên anh là Prince de la Bun, dù cho muốn quay ngược quá khứ, nhưng sự thật là có quay trở lại cũng vô ích, do đó quá khứ ở Nguyệt Quang Bảo Hạp có là bao nhiêu, anh vẫn nên đứng tại hiện tại.”

Diệp Vũ Chân trầm ngâm nhìn quân bài trên tay mình hồi lâu mới quay đầu mỉm cười với Tăng Vũ

Sâm “Đúng lắm. Dù chúng ta có nguyện ý hay không, chúng ta đều chỉ có thể có mặt ở hiện tại.”

Tăng gia giao tình với Diệp gia đã trăm năm, Diệp Vũ Chân đối với Tăng gia mà nói, chính là nhân vật cực kỳ quan trọng. Mặc dù Tăng Vũ Sâm chưa bao giờ được cha mình dạy dỗ đến nơi đến chốn như một người kế nghiệp đích thực nhưng cũng không thể nói không biết với Diệp Vũ Chân.

Có lẽ bây giờ, trong nháy mắt, Diệp Vũ Chân trong mắt Tăng Vũ Sâm trở nên tuyệt đối xa lạ. Từ anh thấp thoáng nét ưu thương, tựa như một vùng đất đóng băng không cẩn thận nứt ra một lỗ hổng, sở dĩ điều này vốn không bao giờ có tại trên người anh mới đúng.

Mà trong khi Tăng Vũ Sâm vì sững sờ mà im bặt bờ môi, cái khe bị nứt như thể đã khép lại; trước mặt, Diệp Vũ Chân vẫn là thiếu gia Diệp mà Tăng Vũ Sâm biết, đầy lạnh lùng, lại còn có phần cứng rắn kiên cường hơn cả mọi khi.

Anh tựa hồ hết hứng nói chuyện với Tăng Vũ Sâm, bắt đầu tập trung xem xét thế bài trong tay, Tăng Vũ Sâm đành phải ngượng nghịu ho khan đứng dậy đi qua chỗ khác. Đi được vài bước, y mới chợt nhớ, vì sao Diệp Vũ Chân một chữ cũng chưa hề nhắc đến Hứa An Lâm.

“Cưng yêu dấu!” Andrew lập tức mỉm cười bước tới gần Diệp Vũ Chân, chống tay xuống bàn, như vậy gã cứ như đang ôm Diệp Vũ Chân vào trong ngực. Trên thân người Diệp Vũ Chân toát ra mùi sữa tắm dễ chịu làm cho gã trong một khắc thần hồn đảo điên.

“Bỏ đi!” Andrew thấy bài trên tay Andrew liền bật cười “Cơ thắng của ngươi rất thấp.” “Thế à? Còn phải để ngươi xem đã.”

“Ngươi đã quên ngươi đánh bài chán như nào rồi ư?” Andrew vừa cười vừa nghiêng người ngồi cạnh Diệp Vũ Chân, cầm bừa lấy một tấm bài bên cạnh, huýt gió một cái rồi cười nắc nẻ “Ta vừa nói cái gì nhở, cưng, ta vừa nói cái gì nhở, ngươi chắc chắn thua ta.”

Diệp Vũ Chân nghe xong nhếch mép “Vẫn còn hai quân lật ngược sau cùng mà, chưa thấy mặt bài ngươi đã kết luận như vậy, có phải quá sớm rồi không?”

Andrew trợn mi, gọi nhân viên phục vụ chia bài gần đó “Ok, go on.” Diệp Vũ Chân nhướn mắt hỏi “Ngươi cùng một bàn với ta sao?” Andrew hơi nhíu mày, cười nói “Tất nhiên là ta cùng bàn với ngươi.”

Diệp Vũ Chân đóng bộ bài lại, bảo gã “Đừng nóng, nhìn xem khách khứa đông đủ chưa đã.”

Theo một tiếng báo tên khách mới, cơ hồ mọi nhân vật đều đã đủ mặt, trong đó đến đại diện cho

Diệp gia chính là Diệp Vũ Tâm.

Hắn mặc một bộ Tây trang thủ công hoàn hảo, dáng người cao mảnh, tướng mạo tuấn mỹ, nhìn qua như là đã được huấn luyện bài bản, rất có phong thái con cháu thế gia, điều này khiến cho hắn tựa hồ hòa nhập được trong cả dòng những nhân vật hắc đạo này.

Nhưng nét mặt Diệp Vũ Tâm lại lộ ra vẻ ngạc nhiên lắm, sự bồn chồn làm hắn giảm đi vài phần ngạo mạn. Hắn thấy Diệp Vũ Chân, ánh mắt mang theo ý định khiêu khích liếc dọc anh một cái.

Mơ hồ vang lên tiếng máy nổ, du thuyền bắt đầu chầm chậm rời cảng lướt ra vùng biển quốc tế. Cách ăn mặc của William y hệt một vị vương tử chân chính, quần áo thời trang có vệ sĩ vây quanh

đi ra. Sự xuất hiện của hắn khiến mọi người có mặt phóng ánh mắt đến nhìn, hắn lại dường như hoàn toàn không coi những người này để vào trong mắt, thẳng tắp đi đến chỗ bàn bài của Diệp Vũ Chân và Andrew.

Lúc ấy Diệp Vũ Chân và Andrew đã tới đoạn cuối cùng của ván bài. Diệp Vũ Chân ném quân bài trong tay xuống, cười lạnh “Xem xem, Andrew, ta nói rồi, chưa tới phút cuối thì chưa biết ai sẽ cười trên bàn bài đâu.”

Andrew lại huýt sáo, nhận ly rượu Sherry trong tay người phục vụ, uống một hớp, chau lại hàng lông mày rậm rạp “Thật bất ngờ một kẻ tay mơ như ngươi cũng thắng được ta.”

Diệp Vũ Chân hời hợt nói “Ngươi còn phải thấy may vì ngươi chưa đặt cược đấy.”

Andrew ghé sát vào Diệp Vũ Chân, dùng thanh âm chứa đầy ẩn ý nói với anh “Chỉ cần ngươi vui, ta đều chấp nhận vì ngươi thua cuộc.”

William đứng bên cạnh một lát, thấy họ thờ ơ mình, gương mặt trắng nõn liền tức giận đỏ phừng phừng, ánh mắt bốc lửa ngó đăm đăm vào Andrew.

“Ngươi đến rồi à?” Cuối cùng Diệp Vũ Chân cũng mở miệng tiếp đón hắn.

Andrew như tỉnh khỏi cơn mê , ngoảnh đầu sang vương tử William “Chào, vương tử, lâu rồi cậu cứ mất hút!”

Thủ hạ từ hướng đằng sau chạy tới hỏi Andrew “Các bậc bô lão đều đang hỏi, khi nào thì bắt đầu đám phán?”

Andrew hỏi về phía William “Khi nào thì đàm phán?”

William vẻ đoan chính ngồi xuống một đầu khác của bàn bài, cũng nhận ly rượu phục vụ đưa tới, tỉnh bơ nói “Có gì hay ho để mà đàm phán đây? Ta sẽ trở lại sa mạc, giao hết địa bàn trong tay cho ông. Ông phụ trách kim cương cả châu Âu của ta, nhớ cung cấp cho ta vũ khí súng đạn tốt nhất là được, tiện thể khử vài đứa ngu xuẩn đi hộ ta thôi!”

Andrew nhíu mày, liếm mép, đoạn quay sang bên Diệp Vũ Chân cười bảo “Cưng yêu dấu, ngươi có thấy cái vụ làm ăn này nghe được không?”

Diệp Vũ Chân nhìn vào những ngón tay dài của mình hờ hững đáp “Rất có lợi cho ngươi.”

Andrew gật mạnh đầu, bảo William “Đối với cậu cũng không có gì là thiệt thòi nữa.” Gã quay qua cười với Diệp Vũ Chân “Nhưng mà này, cưng ơi, vậy còn ngươi? Ta chưa thấy ngươi sẽ được lợi lộc điều gì cả!”

Người bên ngoài tựa hồ đã không còn kiên nhẫn mà chờ đợi thêm, giống như đoán được không chừng Andrew và William đang lén lút giao dịch, bắt đầu lên tiếng kháng nghị.

William lạnh lùng mà rằng “Nghe nói anh ta nắm được một nhược điểm của ông, chỉ cần ông giao ra mật mã két kim cương, đồng thời cam đoan chia sẻ địa bàn châu Âu cùng ta, anh ta sẽ không tiết lộ một chữ.”

Andrew hơi giương mép cười, lẩm bẩm “Thật vậy sao?”

Tiếng ồn ào từ bên ngoài cơ hồ không còn che giấu được nữa, chỉ thấy Andrew hơi hất đầu, trên mặt vẽ ra một nụ cười mỉm tàn nhẫn “Là kia chứ gì?”

Theo lời nói mơ hồ không rõ nghĩa của gã, một tiếng súng vang, ả đàn bà góa có sức ảnh hưởng tối cao với giới hắc đạo châu Âu – Joan Jilly – ngã xuống.

Nhất thời toàn sảnh đột nhiên lạnh ngắt như tờ. Andrew giơ thẳng ngón trỏ làm động tác chớ có lên tiếng với bọn họ.

Diệp Vũ Chân quay đầu, đối diện với đôi đồng tử màu bạc của Andrew thật lâu, rồi nói “Nếu ngươi không trao mật mã cho ta, ta sẽ nói ngay cho toàn thể ở đây biết, kẻ đứng sau ô dù cho William chính là ngươi.”

Chú thích:

1. Xì gà Cuba được cuốn bằng lá thuốc được tìm thấy trên khắp đất nước Cuba. Thuốc lá ruột, chất gắn và lá áo có thể đến từ các vùng khác nhau của đảo. Mọi sản xuất xì gà ở Cuba đều được kiểm soát bởi chính phủ Cuba, và mỗi thương hiệu đều có thể được cuốn bởi nhiều nhà máy xì gà của Cuba. Những con lăn cuốn xì gà ở Cuba hay “torcedores” được các chuyên gia xì gà cho là những con lăn cuốn xì gà có kỹ thuật hàng đầu thế giới. Torcedores rất được kính trọng bởi xã hội Cuba và văn hóa + du lịch thế giới bởi những điếu xì gà cuốn tay rất nghệ thuật của họ.

Bởi sự tràn lan hàng giả, tất cả những hộp và nhãn xì gà Cuba phải được đánh dấu “Hecho en

Cuba” (made in Cuba).Những xì gà làm hoàn toàn bằng tay thì phải thêm dòng “Totalmente a mano” (Completely by hand) nữa.

Bất chấp lệnh trừng phạt thương mại cấm các sản phẩm Cuba của Mỹ, xì gà vẫn là một trong những mặt hàng xuất khẩu của Cuba.

2. Vùng biển quốc tế (International water hay trans-boundary waters)...Các vùng màu xanh là vùng biển quốc tế.

Vùng biển quốc tế áp dụng với tất cả các loại bộ phận sau đây của biển: đại dương, hệ sinh thái, các vùng biển và cửa sông, sông, hồ, hệ thống nước ngầm, các tầng ngập nước và vùng ngập nước.

3. Quần đảo Faroe hay Quần đảo Faeroe (còn có các tên gọi khác: Faroes hoặc Faeroes; tiếng Faroe: Føroyar, tiếng Đan Mạch: Færøerne, tiếng Ireland: Færeyjar – có nghĩa là “quần đảo cừu”) là một nhóm đảo nằm trong vùng biển Na Uy, phía Bắc Đại Tây Dương, ở giữa Iceland, Na Uy và Scotland.

Quần đảo Faroe là lãnh thổ được chính thức tách ra từ Na Uy từ 1814, sau Hòa ước Kiel ký ngày

14 tháng 1 năm 1814 và trực thuộc Đan Mạch. Quần đảo Faroe có 2 đại biểu trong đoàn đại biểu Đan

Mạch tại Hội đồng Bắc Âu (Nordisk Råd).

Theo Luật về chế độ tự trị của quần đảo Faroe của Đan Mạch ngày 31 tháng 3 năm 1948 thì quần đảo này là một lãnh thổ tự trị của Vương quốc Đan Mạch từ năm 1948 và là một thành viên của Cộng đồng vương quốc Đan Mạch (Rigsfællesskab). Theo luật kể trên thì Quần đảo Faroe được tự chủ về mọi lãnh vực, ngoại trừ hai lãnh vực quốc phòng và đối ngoại.

Về văn hóa, người Faroe có mối quan hệ thân thiết với Iceland, Shetland, Orkney, vùng đất

Hebrides xa xôi và Greenland.

Bản đồ từ Đan Mạch (Denmark) ra Faroe, khá là xa đâu

4. Pizza-headed, là bạn thân của Prince de la Bun.

Cái phim này hay nhỉ =) tên nào là hoàng tử Dứa Dầu (Prince de la Bun), Trứng Nhân (Egg Tart), Đầu Pizza (Pizza-headed)… =))))))))))

trông đáng yêu gớm :”>~ giống con rùa :”>

5. Limousine (hoặc Limo): dòng sedan hay saloon thân dài, sắn liền với sự giàu có xa hoa hay quyền lực cao quý.

6. Mối tình loăng quăng xoằng của Tôn Ngộ Không với Bạch Cốt Tinh trong phim mà anh Chân nói ở trên, đại khái là dư lày:

Chí Tôn Bảo (tức hậu thân của Tôn Ngộ Không) bị Xuân Thập Tam Nương bắt là bởi cô ta đang tìm kiếm một người đàn ông với ba vết bớt ở chân. Em gái cô ta là Bạch Cốt Tinh, một con nhện tinh đẹp gái, ờ, tiết lộ cho ảnh biết, chúng muốn bắt Đường Tăng ăn thịt để trường sinh. Rồi thì anh Chí Tôn Bảo đã fall in love với Bạch Cốt Tinh, dù cô ta đã biết ảnh là hậu thân Tôn Ngộ Không, nhưng mà ảnh không tin =”= sau rồi thì Phật Như Lai cũng đến giải thích cho ảnh kế hoạch của chúng.

Tiếp theo, Ngưu Ma Vương cũng vì đang tìm kiếm Đường Tăng nên tấn công nhóm anh Chí Tôn Bảo, đâm ra bọn ảnh phải trốn vào trong một động sau thác nước. Bạch Cốt Tinh từ chối giết Chí Tôn Bảo nên xảy ra xung đột với bà chị, rồi cuối cùng bị bả hạ độc luôn. Chạy được xong thì anh Chí Tôn Bảo lại quay lại cái động đó để kiếm thuốc giải mà không nói gì với cô ta, để rồi lại bị “tóm” lần nữa. Và trong lúc ấy Bạch Cốt Tinh gặp Ngưu Ma Vương và được “chàng” giải độc. Cũng thời điểm ấy, ở trong động Chí Tôn bảo tìm thấy cái Nguyệt Quang Bảo Hạp đó đó, và lung tung xèng sau thì anh này nhận ra ảnh đích thực là Tôn Ngộ Không. Còn “chàng” Ngưu Ma Vương thì lại đưa chị Bạch Cốt Tinh về hang của “chàng”, chị tự sát vì tưởng bị anh Bảo bỏ rơi vì ảnh này nọ với bà chị~ thế là ảnh tìm xác chị xong rồi dùng Nguyệt Quang Bảo Hạp “lội dòng quá khứ” định cứu chị, rồi thì cũng cứu được, rồi ảnh bỏ đi và dùng cái Nguyệt Quang Bảo Hạp tiếp nhưng nó lại tống ảnh về năm trăm năm sau, tèn ten tiếp tục sang phần 2 phim.

Chán chê mê mải một đống tình tiết, thì khi anh Bảo, lúc bấy giờ đã là Tôn Ngộ Không về lại cái hang (đang ở quá khứ rồi nhớ) thì tìm lại được Bạch Cốt Tinh, mà chị này thì vẫn chẳng hay biết gì về tương lai của chị và ảnh, chị đồng ý cười ảnh, nhưng sau chị lại phát hiện ảnh lại yêu Tử Hà tiên tử rồi, thế là chị bỏ đi.

Là vậy đó *quệt mồ hôi* ngôn tình BE *sụt sùi*
Bình Luận (0)
Comment