Hắc Vũ Chi Lâm

Chương 26

Tích!!

Tích!!

Tích!!

- Á a....

Trong không gian tối om, không khí ẩm thấp, một tiếng kêu đau phát ra từ một tên thanh niên gần đó. Đưa tay lên kiểm xoa đầu mình, trước mắt hắn bây giờ là một màu tối đen như mực, trấn tĩnh lại tâm trí của mình, tạp trung linh lực vào hai mắt mà nhìn ngó xung quanh.

Chỉ thấy đây và một hang động thạch nhũ. Những nhũ thạch nhonj hoát đủ lạo màu sắc đc bố trí khắp nơi đầy về huyền bí, thi thoảng lại có tiếng nước nhỏ giọt vang vọng bên tai hắn. Hắc Vũ không khỏi thở ra một ngụm trọc khí, thầm kêu mình phúc lớn mạng lớn,

............

Rầm!!

Khi nền hang động bị sập xuống, cả hai vẫn đang còn ngây người mà ôm nhau. Thấy vậy một màn chẳng biết tại sao Mộc Hân như chú cún nhỏ sợ xệt cuộn mình tròn trong lòng hắn, hai tay vòng qua cổ ôm thật chặt. Hai mắt nhắm nghiền không dám mở ra. Dáng vẻ nàng chẳng khác nào tiểu cô nương  sợ hãi làm nũng trong lòng tình lang cả thập phần. Nàng chẳng còn dáng vẻ của một vị đại tỷ trước đây nữa. Thậm trí nàng còn quên đi mình là một cao thủ Nguyên Anh kỳ, nàng chỉ muốn đc ở trong lòng hắn.

Đúng vậy! Thật sự nàng chỉ muốn ở trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt chẽ như sợ hắn sẽ biến mất. Chẳng biết tai sao từ khi thoát khỏi huyễn thuật của bức họa trong lòng nàng lại dâng lên cảm xúc khó hiểu, nàng muốn nhào vào trong lòng Hắc Vũ, muốn ôm hắn thậm chí còn muốn hôn hắn.

Mộc Hân biết rằng mình có hảo cảm với Hắc Vũ nhưng đó chỉ là một chút mà thôi nào có đến mức như vậy. Lý trí nàng mách bảo nàng không nên như vậy. Nàng và hắn không thể được. Nhưng hơi ấm từ người toát ra lại làm nàng mê muội không thoát đc.

" Thật rắn chắc a, đây chính là lồng ngực nam nhân sao?. Thật ấm áp a, đây chính là hơi ấm của hắn sao?.. Thật muốn như vậy mãi".

....

Trong khí Mộc Hân tâm hồn thiếu nữ đang mê đắm thì Hắc Vũ nhà ta lại khổ rồi.

Vừa phát hiện sàn đất của hang động đag sụt xuống Hắc Vũ vận khởi linh lực toàn thân để phi hành nên, nhưng kì lạ rằng hắn không thể, cở thể cả hai bắt đầu rồi xuống. Không kịp suy nghĩ nhiều Hắc Vũ vận hết tối đa linh lực bao phủ toàn thân hai người bảo vệ khi rơi xuống.

Sở dĩ Hắc Vũ không thể phi hàng đc là do mật độ linh khí trong hang động này quá cao, phải biết rằng trong đây mật độ gấp bên ngoài cả trăm lần a. Linh khí cao có hiệu quả tốt với tiến độ tu luyện nhưng nó lại khiến cho linh lực tu sĩ phát ra rất dễ rối loạn hoặc bị phân tán nhanh. Do đó Hắc Vũ, thậm chí là Mộc Hân không thể phi hàng được.

..........

Trong hang thạch nhũ tối om, Hắc Vũ bình tĩnh quan sát xung quanh, nhìn về phía mà cả hai rơi xuống, nhìn lỗ sáng nhỏ xa tít tắp phía trên đầu, bên cạnh là những thạch nhũ cứng rắn nhọn hoắt, Hắc Vũ thở dài bất lực. Xem ra bọn hắn bị kẹt lại dưới này thật rồi.

Nắm chặt hai tay đầy vẻ bắt lực. Bỗng bên tay trái hắn cảm giá mình đag nắm phải cái gì đó mềm mịn, xúc cảm rất không sai. Hắn lại bóp thêm vài cái nữa.

- Á.. á

Một tiếng cao nhẹ đầy dụ hoặc của thiếu nữ vang nên. Mộc Hân đang hôn mê chỉ cảm thấy một bên tuyết phong của mình như bị bàn tay nóng bỏng của ai đó áp vào, nắn bóp nó. Nàng ngâm nga tiếng rên nhỏ đình dụ hoặc mở hai mắt ra, nhìn thấy cảnh trước mặt, khuôn mặt nàng lại đỏ bừng như gấc hớt hải ngồi dậy lùi lại phía sau, hai tay ôm nhực, đôi mắt dưng dưng nhìn thẳng vào tên tiểu quỷ trước mặt.

Thì ra, khi rơi xuống Mộc Hân và Hắc Vũ vẫn đang dính liền với nhau, nàng nằm dài trên người hắn. Hắc Vũ khi tỉnh dậy không để ý đến mãi cho khi nắn bóp tuyết phong đầy đặn của nàng, hắn mới phát hiện ra.

Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào  Mộc Hân vẻ mặt ngượng ngùng đầy mê người. Thấy Hắc Vũ sỗ sàng nhìn mình như vậy trong lòng nàng không hể sinh khí thậm  chí c9s một tia khộg hiểu rõ đầy vui mừng.

- Sắc quỷ! Nhìn đủ chưa, quay ngay ra chỗ khác cho ta.

Hắc Vụ thầm giật mình vội vàng quay mặt sang chỗ khác, nhưng tay trái hắn vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mịm vừa rồi.

" Của nàng ít nhất cũng ngang Diễm My a."

Một lúc sau, thấy không có động tĩnh gì, Hắc Vũ vôi hỏi.

- Tỷ Tỷ, tỷ không sao đó chứ.

- Không sao, ngươi quay lại đc rồi.

Hắc Vũ nghe vậy bắt đầ từ từ quay đầu nhìn lại. Mộc Hân bây giờ đã chỉnh lí tốt trang phục và đầu gọn gàng tuy nhiên trên khuôn mặt vẫn giứ nét đỏ hồng ngượng ngùng mà nhìn hắn.

Hắc Vũ thấy vậy không khỏi cũng cảm thấy hơi ngượng.

- Chúng ta đag ở đâu vậy?

Cuối cùng sau một lúc Mộc Hân cũng lên tiếng hỏi đánh vỡ sự ngượng ngùng của cả hai. Thấy nàng hỏi mình, Hắc Vũ vội vàng tường thuật lại tất cả. Nghe xong, Mộc Hân không khỏi trầm ngâm suy tư. Theo những gì Hắc Vũ kể lại và những gì đã xảy ra thì đây có thể chính là nơi mà nàng cần tìm nhưng nàng rất là nghi vấn tại sao lần trước lại không như vậy đâu.

Trong lần đi tìm trước của nàng không hề có như thế này. Thậm chí là hang động phía trên kia cũng là lần đầu tiên nàng thấy. Đang mải mê suy ngẫm thì nàng nghe thấy Hắc Vũ đag gọi mình.

- Tiểu Hắc có truyện gì vậy?

- Mộc tỷ, tỷ có ngửi thấy mùi gì thoang thoảng không?

Nghe vậy, nàng tập trung tinh thần mà cảm nhận xung quanh, quả thật như Hắc Vũ nói, có một mùi hương thanh mát lan tỏa trong không khí tuy rất mỏng nhưng vẫn có thể cảm nhận đc. Theo nàng đoán rất có thể là của loài dược thảo nào đó.

- Tỷ, Ta thấy ở bên kia có lối đi, mùi hương cũng phát ra từ chỗ đó. Ở đây chúng ta cũng không thể thoát đc chi bằng thử đi tìm xem?

- Cũng đành vậy thôi.

Nói xog cả hai đứng dậy chỉnh lí quần áo đi về hướng mà mùi hương phát ra. Trên đường đi cả hai phải len lách qua bao khe hẹp, những cây cầu đá, vách núi hiểm trở. Chẳng biết cả hai đi đc bao lâu cũng đã đến trước một cánh cửa đá.

Đứng từ bên ngoài họ có thể ngửi thấy rõ nét mùi dược thảo tỏa ra từ đây. Trước mặt họ là một cánh cửa bằng đá có hơn chục mét chiều cao, trên đó rêu cỏ đã bám đầy, mặc dù vậy vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy vài đường nét họa tiết trong đó. Ở giữa hai cánh của là một đồ án kì lạ hình âm dương song ngư.

Mộc Hân nhìn thấy nó cũng hiểu đây là 1 tiểu trận pháp để khóa cửa đá này, nhưng nàng đành thở dài vì nàng không hề biết giải trận pháp này, trong quyển sách tuy có nhắc đến nhưng khổ lỗi nàng không thể hiểu đc hết nó.

Trong khi Mộc Hân đang buồn bực thì Hắc Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu trận đó mà suy tư, chẳng mấy chốc khóe miệng hắn treo một nụ cười đầy tự tin. Hắn quay sang Mộc Hân mà nói:

- Tỷ tỷ cho ta thứ lỗi.

Mộc Hân nghe hắn nói vậy chưa kịp hiểu gì đã thấy Hắc Vũ một tay nắm chặt lấy tay nàng, 10 ngón tay đan xen chặt chẽ vào nhau. Tay còn lại cửa Hắc Vũ cầm lấy tay còn lại của nàng đưa nó lên đặt vào trên mình của một con cá, sau đó tay kia hắn để vào còn cá còn lại. Mộc Hân thấy hắn nắm chặt tay mình, mặt đào đỏ bừng cả lên toan muốn buông tay nhưng chợt một điều kỳ lạ xảy ra.

Chỉ thấy một dòng khí nóng rực đi từ mình cá đi vào tay hắn, dòng khí di chuyển qua cơ thể Hắc Vũ đi đến đôi tay đang nắm chặt của hai người chuyển qua người nàng đến con cá còn lại. Nhưng điều kì lạ ở chỗ tai nơi hai người nắm tay nhau dòng khí nóng rực chuyển thành âm hàn lạnh băng đi vào cơ thể nàng. Chỉ một lúc cánh cửa rung động mãnh liệt Âm Dương song ngư quay thành vòng tròn, cửu đá từ từ mở ra.

Nhìn cảnh tưởng trước mặt cả hai người ngây như phỗng. Phía trước là một màu xanh bao la bao trùm toàn bộ, phía trên ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống vạn vât. Một mùi thảo dược nồng nặc phả vào mũi hai người.  Phía trước họ là một vườn thảo dược rộng bát ngát hầu như không có điểm kết.

Mộc Hân thật sự không tin vào mắt mình nữa rồi. Nhìn số thảo dược trước mặt cây nào cây đấy toàn là loại quý hiếm cả, theo quan sát ít nhất thảo dược ở đây cũng trên ngàn  năm tuổi a. Thậm trí nàng còn chẳng nhận biết được quá nửa thảo dược trong chỗ đó. Nàng vừa vui vừa sợ, vui là với số thảo dược này Ninh Hải tông của bọn họ có thể tạo ra vô số cường giả chỉ trong trăm năm, nhưng sợ là chỉ cần một cây trong đây cũng đủ để một cường giả toái hư cũng phải nóng mắt rồi điều đó có nghĩa là số thảo dược này nếu đc lan truyền ra ngoài rất có thể cao thủ sẽ tìm đến mà chiếm đoạt. Thật sự lòng nàng bây giờ rất hỗn loạn.

Tuy vậy, Hắc Vũ bên cạnh nàng thì lại khác. Hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy lắm. Nhưng chí ít hắn cũng biết đạo lý" Thất phu vô tội, hoài bích có tội ". Điều hôm nay cả hai người nhìn thấy chỉ có thể cho riêng mình họ biết không thể truyền ra ngoài đc

Hắc Vũ vẫn còn đang lắm tay Mộc Hân, chỉ thấy tay nàng bây giờ đag rất run. Nhìn vẻ mặt của nàng, hắn biết nàng đag rất lo nghĩ điều gì đó. Tay hắn càng nắm chặt tay nàng hơn. Thấy tay mình cảm giác khác lạ, Mộc Hân vội quay sang nhìn Hắc Vũ thấy hai bàn tay của nàng và hắn vẫn đang xen khít vào nhau khiến nàng lại đỏ mặt.

- Đừng lo lắng gì cả!

Chỉ một câu nói ngắn ngủn vậy thôi mà tâm trạng hỗn loạn của nàng đã bình thản lại. Đưa mắt nhìn người thiếu niên trước mặt, Mộc Hân quả thật không hiểu nổi, hắn chỉ là một tên tiểu bối của nàng thôi a. Tuổi của hắn c9òn kiếm nàng cả vài trăm năm nhưng làm sao giọng nói của hắn lại như có ma lực vậy. Nó cho nàng một cảm giác yên ổn khó tả. Bất chi bất giác bàn tay ngọc càng nắm tay hắn chặt hơn.
Bình Luận (0)
Comment