Hắc Vũ Chi Lâm

Chương 67

Ninh Thành.

Vẫn luôn là không khí nhộn nhịp đó, ngươi mua người bán quá lại tấp lập. Trên đường một đôi thiếu nữ đang trò truyện vui vẻ đi trên đường. Mỗi người một vẻ, xinh đẹp mỹ miều, không khỏi khiến xung quanh ảm đạm. Vài tên tên tu sĩ Khai Mạch vãng lai đến đây không khỏi nổi lên ý định tiếp cận, nhưng vừa nhìn thấy tông huy đằng sau áo choàng họ mặc thì không khỏi hít hơi khí lạnh. Thầm thở phào may mắn.

- Hừ lũ hèn nhát, xem bổn đại gia đây!!

Một tên trắng hán, mặt mày dữ dằn thấy đám người kia sợ cơ quắp lại không khỏi khinh bỉ. Thật là bọn không có tiền đồ, mới thấy khó khắn vậy mà đã lùi bước.

Tên tráng hắn này tu vì Khai Mạch tầng 8, xem ra thì là người có tu vì cao nhất trong đám nam nhân quanh đây.

Hắn ngẩng cao đầu, hất cằm tự tin mà đi đến trước hai thiếu nữ kia, hai thiếu nữ thấy có người cản đường không khỏi ngừng nói chuyện. Tráng hán ngay lập tức tạo dáng, một tay vuốt mái tóc bù xù của mình.

- Thật là tiên nữ giáng... Nhưng mà tráng hán chưa mở miệng được quá ba giây thì đã có một thanh đoản kiếm kề ngay cổ hắn, thiếu nữ một tay cầm kiếm, bắt đầu tỏa ra khí thế bức người làm tráng hán không khỏi run rẩy. Ánh mắt nàng sắc bén vô cùng.

Tráng hán hối hận không ngớt, thiếu nữ trước mặt hắn đây hẳn phải là dung linh kỳ tu sĩ. Dung Linh đối với hắn chẳng khác nào ngưỡng cửu chỉ có thể ngước nhìn. Nhìn thanh đoản kiếm kề cổ mình, tráng hán hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Cút!!!

Nghe được âm thanh này chẳng khác nào đại xá, tráng hán vội vàng mà chạy mất dép.

Đám người qua đường không khỏi thầm buồn cười nhưng khi ánh mắt thiếu nữ kia quét qua không khỏi nhịn lại mà tiếp tục đi.

- Đệ tử Ninh Hải tông thật mạnh a! - một tên nam nhân nói với đồng bạn của mình.

- Nào chỉ mạnh thôi đầu, hẳn phải gọi là khủng bố, người nhìn cô gái trẻ kia xem, mới từng ấy tuổi mà đã Dung Linh kỳ rồi - Tên đồng bạn đáp lời lại.

- Ai thật là tiếc a, đáng lẽ đến sớm ba tháng biết đâu đã vào được Ninh Hải tông rồi. - Tên nam nhân kia không khỏi thầm than.

- Cũng chưa chắc đâu, ta nghe nói lần này thi tuyển vào Ninh Hải tông khắc nghiệt rất nhiều. Thậm chí rất nhiều tên Khai Mạch tầng 7, tầng 8 bỏ mình nữa. Tu vì Khai Mạch tầng 4, tầng 5 chúng ta đến đó hẳn chỉ chờ chết thôi.

- Thật là khó như vậy sao!!! Ai, thế là đi đường suốt nửa năm là công cốc rồi. - Tên nam nhân kia nghe thấy không khỏi thất vọng.

Đồng bạn hắn ngay bên không khỏi động viên.

- Cũng chưa chắc đâu, ta nghe nói còn 9 tháng nữa Ninh Hải tông sẽ tổ chức Đại hội, đến lúc đó hẳn là đi xem mà mở rộng tầm mắt.

- Cũng đứng a, biết đâu chúng ta lại ngộ được cái gì đó không chừng.

..........

Sau vụ việc vừa rồi, hai thiếu nữ không khỏi thẳng đường mà đi, không ai dám đến gần nữa.

- Tiểu Nguyệt a! Muội dọa sợ hết mọi người rồi.

- Hứ!! Ái bảo tên xấu xí đó cẩn đường muội chứ.!!

Uyển Phượng nghe thấy vậy không thầm cười mà nói.

- Đâu phải đâu, ta thấy dạo gần đây muội rất hay nổi nóng vô cớ a. Hay là nhớ Hắc Vũ sư huynh rồi.

- Muội.. muội làm gì có như vậy! Tỷ đừng có đoán bừa a. Ai thèm nhớ tên vô tâm ấy chứ - Ánh Nguyệt không khỏi mặt đỏ bừng ngượng ngùng mà phản bác.

Uyển Phượng thấy vậy không khỏi miệng cười khúc khích.

Hai nàng lại nổi lên vui đùa. Chẳng mấy chốc đã đi đến một tiệm thuốc lớn mà đi vào trong.

Bên trong nhà hơi thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ. Nhà thuốc có vẻ rất vắng khách. Ở quầy, có một thiếu nữ thân hình nóng bỏng đang chăm chú nghiên cứu một cây thảo dược rất chuyên tâm.

- Ngọc Nhiên tỷ

Nghe thấy người gọi tên mình, Chúc Ngọc Nhiên đang chăm chú không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến không khỏi vui vẻ đốn chào.

- Tiểu Nguyệt, tiểu Phượng a. Các muội hôm nay đi đâu chơi đây.

- Nào có đi đâu chơi, tỷ trốn thật kỹ a, bọn muội tìm mãi cả ngày mới thấy?? - Ánh Nguyệt không khỏi thở dài mà nói.

- Hì hì, làm khổ hai muội rồi, sư phụ tỷ dạo này đang bế quan, nên cửu hàng này đây tỷ phải trông coi giúp lão nhân gia người. Mà hai vị muội muội tìm ta có việc gì a. - Ngọc Nhiên nhanh chóng mà giải thích.

- Ấy chết!! Ngọc Nhiên tỷ nhanh lên, đại ca ta hôm này mời mọi người tiệc rượu, không nhanh thì muộn mất - Nói xong ngay lập tức lôi kéo Ngọc Nhiên mà chạy nhanh ra ngoài.

- Tiểu Đồng, đệ trông cửu hàng hộ ta một lúc nhé - Chúc Ngọc Nhiên bị Ánh Nguyệt lôi kéo, vội nói vọng vào trong cửu hàng.

- Sư tỷ yên tâm - Một tên đệ tử ngoại môn nhanh chóng đi đến mà đáp lại.

Ánh Nguyệt vội vàng đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửu không khỏi đụng vào người ta rồi.

Vì vội vàng nên Ánh Nguyệt vội cối đầu xin lỗi hai tiếng, sau đó lại lôi kéo Ngọc Nhiên chạy đi, Uyển Phượng thì nhanh chóng theo sau nàng.

..............

Trên đường đi, một thiếu nữ bạch y, bước đi ưu nhã, nàng mang một khăn lụa mỏng chê mặt bước đi trên đường, không ai thấy ẽo dung nhan của nàng, nhưng dưới lớp khăn chê mặt đó lại là một dung nha quốc sắc thiên hương. Nàng đi đường nhưng hầu như chẳng ai nhận thấy sự hiện diện của nàng.

Bên người nàng đi theo một nữ tì, khuôn mặt thanh tú, hẳn cũng là một mỹ nữ.

- Tiểu Hồng, ngươi thấy cô bé vừa rồi thế nào!. Quang thể chất rất đặc biệt a, tư chất tư luyện cũng không sai đi.

Nữ tỳ không khỏi nhớ lại cô bé chạy vội vàng mà đâm vào chủ nhân nàng kia mà nói.

- Thiếu cung chủ quá lời rồi. Quang thể chất dù cao đến đâu cũng làm sao so được với " Cực Quang Thiên" thể của người được. Với lại ở tầm tuổi của nàng, người hẳn đã Kim Đan kì rồi.

- Tiểu Hồng a tiểu Hồng, ngươi yêu cầu hơi cao rồi đó a. Cực Quang Thiên thể cũng chỉ có truyền nhân của " Tọa Kiếm Cung " ta mới sở hữu. Với lại đây cũng chỉ là một trung đẳng tu chân quốc. Có được như nàng ta đã là Phượng mao lân giác rồi. - Thiếu nữ bạch y nói.

- Thiếu cung chủ nói đúng a. - Tiểu Hồng nữ tỳ suy nghĩ qua một chút mà đáp lại.

Thiếu nữ bạch y không khỏi cười nhè nhẹ. Nhưng dường như phát hiện ra điều gì đó mà không khỏi ngạc nhiên.

- Thật bất ngờ a, không ngờ còn có một tên tiểu tử tài năng như vậy.

- Đâu? Đâu vậy thiếu cung chủ?. Tiểu Hồng có thấy ai như vậy đâu!!

Bạch y thiếu nữ không khỏi dơ tay ngọc chỉ về hướng trước mặt.

Theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy một tên thanh niên hắc y đang đứng trước một quầy hàng đồ trang trí hỏi mua gì đó.

Tiểu Hồng không khỏi nghi hoặc, tên thanh niên này nhìn qua rất xuất khí, nhưng nàng gặp qua không thiếu a, tư vi cũng mới có Dung Linh đỉnh phong. Cùng lắm tư chất cũng như cô bé kia thôi. Ý khoan đã, sao ta cảm thấy sự hiện diện của hắn như mờ ảo vậy. Dường như hắn không hề ở đó vậy.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt nữ tỳ của mình, thiếu nữ bạch y không khỏi mỉm cười nói:

- Chúng ta qua đó một chút đi!

............

Hắc Vũ đang trao đổi với chủ cửa hàng mua lấy vài món đồ trang trí, bên cạnh bỗng chốc xuất hiện một đôi nữ chủ tớ.

Thiếu nữ bạch y nhìn xem quầy hàng, sau đó tùy ý mà nhặt một món hàng, mà nói chuyện với chủ quán, nhưng mà nữ tỳ bên cạnh nàng không khỏi cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắc Vũ không khỏi đầu đầy hắc tuyến, nàng này sao mà cứ nhìn hắn như vậy cơ chứ. Nhưng Hắc Vũ cũng chỉ có thể làm mặt lạnh không để ý gì.

" Ta đây sao hôm nay xui vậy, bị Tuyết tỷ tỷ moi tiền thì đã thôi đi. Tự dưng lại đụng phải hai lão quái này chứ. Nữ tỳ kia hẳn cũng Kim Đan đỉnh phong đi, nếu thế bạch y nữ nhân này ít nhất cũng Nguyên Anh rồi."

Hắc Vũ hắn rõ ràng đã kích hoạt Ám Ảo Mê trân, chỉ số tinh thần tắng cao vút của hắn, bậy giờ chỉ có Kim Đan đỉnh phong tư sĩ trở lên mới có thể phát hiện được sự hiện diện của hắn thôi. Duy nhất có mỗi chủ quầy hàng được hắn có ý nhận thức được sự hiện diện của Hắc Vũ, những người đi đường khác thì mơ tưởng biết được. Vì vậy chắc chắn hai người này không phải nhân vật tầm thường rồi.

- Tiểu Hồng sao ngươi lại vô ý như vậy chứ. Mau xin lỗi công tử đây đi!

Tiểu Hồng nữ tỳ bị bạch y nữ tử mắng không khỏi ủy khuất, nhưng cô chủ đã nói thì phải nghe.

Nhưng mà Hắc Vũ nhanh chóng mà ngăn lại.

- Ấy ấy cô nương không cần như vậy. Chắc cô nương đây đâu có cố ý.

Đùa sao, để Kim Đan lão quái cho hắn cúi đầu xin lỗi, Hắc Vũ hắn chưa có gan như vậy a. Nói xong như vậy Hắc Vũ quay sang chủ quầy hàng mà trả tiền rồi rời đi.

- Công tử sao lại vội vàng vây. Chủ tớ ta đây mới đến Ninh thành này. Không biết có thể đi cùng công tử một đoạn. - Bạch y thiếu nữ thấy vậy nhanh chóng nói.

Hắc Vũ nghe vậy không khỏi thở dài số khổ. Dính dáng càng lâu càng sơ. Nhưng mà từ chối thẳng thừng quá thì nguy to. Đầu óc Hắc Vũ không khỏi vận chuyển hết tốc lực mà suy nghĩ.

Chỉ thấy Hắc Vũ đừng lại thoáng chốc sau đó quay lại mà nói.

- Được gặp hai vị mỹ nữ đây quả là vinh hạnh của tiểu sinh. Nhưng thật là tiếc quá. Ta đây ra ngoài mua chút đồ cho tỷ tỷ, tỷ tỷ ta rất khó tính nên không thể về trễ được. Thật sự rất đáng tiếc.

Nói xong chưa để bạch y nữ tử nói, Hắc Vũ đã nhanh chóng đi mất bóng. Thấy vậy nàng không khỏi che miệng cười.

Tiểu Hồng bên cạnh thấy vậy không khỏi xì một tiếng.

- Hừ! Đúng là đồ nhát gan.!!

- Hì hì, hắn đây không phải nhát gan mà quá phòng người thôi. Hắn biết chúng ta tu vì cao cường. Một kẻ Dung Linh như hắn đang yên đang này được hai cao thủ bắt chuyện thì chắc chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất hẳn là người quen. Còn thứ hai thì không tiện nói.

- Thiếu cung chủ nói tiếp đi mà, tiểu Hồng muốn biết.

Bạch y nữ tử không khỏi chê miệng cười mà nói tiếp.

- Thứ hai hẳn là ý đồ xấu rồi. Ngươi vừa rồi nhìn chằm chằm người ta như vậy không chừng hắn nghĩ ngươi là sắc nữ a!!!.

Nghe tới đây mặt tiểu Hồng không nổi đỏ bừng tức giận.

- Tên khốn kiếp!!! Nghĩ gì mà bổn cô nương mê người hả. Nếu ta là sắc nữ thì ngươi còn chạy được à.!!!

..............

Hắc Vũ một trốn là chạy hẳn đến nơi ở của Hoắc Nguyên. Nơi đây bây giờ trống trải hơn nhiều. Hai tháng nay với sự nỗ lực không ngừng, cuối cùng hắn cũng chặt đổ 100 cái cây. Thậm chí nay đã dựng được một căn nhà gỗ.

Căn nhà này phải lớn gấp đôi nhà gỗ của Hoắc Nguyên, gồm hai gian phòng. Sở dĩ hắn chỉ định một phòng cho mình là đủ. Nhưng biết đâu Ngưng Tuyết bắt hắn làm cho nàng một căn phòng đâu. Hắc Vũ lúc đó thân rằng nàng là linh hồn thì cần gì phòng a.

Thế là bị mắng cho té tát: " Người là đồ ngốc à!! Bổn cung là đại mỹ nữ đường đường, dù ta chỉ ở đang linh hồn nhưng bám vào tên ngốc đầu nhà ngươi hai tháng đã là ủy khuất lắm rồi. Chẳng nhẽ ngươi muốn ta bám cả đời chắc!!! Ta chỉ bảo ngươi lâu như vậy cần một căn phòng ngươi cũng không cho được à, ngươi cái đồ vô ơn này!! "

Vầng và thế là Hắc Vũ lại phải cắm cụi mà xây nhà. Nhưng mà chưa hết, toàn bộ kiểu dáng, cách thức đều phải làm theo ý Ngưng Tuyết, phòng nàng còn rộng gấp đôi phòng hắn. Thật không biết là nàng đừng để làm gì nữa. Hắc Vũ cảm giác bây giờ hắn đi làm thợ xây nhà thì có mà bội tiền rồi.

Hôm nay cũng là chủ ý của Ngưng Tuyết mà hắn mới vào thành mua đồ trang trí cho căn phòng của nàng. Hắc Vũ về đến nhà không khỏi thờ phào một hơi.

- Ngươi đứng là tên ngốc mà.!! Hai đại mỹ nữ muốn hội ước mà cũng từ chối.!! - Ngưng Tuyết liên tiếng mà mỉa mai Hắc Vũ.

- Tuyết tỷ tỷ à! Tiểu đệ đây còn muốn sống dài dài. Chăm lo vợ con. Hai lão quái đó dù mời ta cũng không dám a.

- Hứ! Ít nhất ngươi còn chưa ngốc đến dạng vì sắc mà không cần mạng.

Hắc Vũ nghe vậy chỉ cơ im lặng mà lắc đầu.

Hai tháng nay, Ngưng Tuyết không ngừng chỉ dẫn hắn luyện tập. Ở ngoài thực cũng như trong mộng cảnh. Sau hai tháng tôi luyện thì hắn bây giờ đã kéo dài mộng cảnh đến 16 ngày. Tính ra thì hai người cũng ở với nhau trong mộng cảnh gần hai năm.

Ngoài đấy ra thì Hắc Vũ cũng đã đột phá Dung Linh đỉnh phong, thực lực tiến nhanh. Ma hóa cũng bắt đầu có dấu hiệu chậm lại nhiều.

《Tên: Hắc Vũ》

《Tuổi: 19》

《Tu vi: Dung Linh hậu kỳ》

Thuộc tính: Ám, Hỏa

HP: 630/630

AD: 400/400

SP: 243/243

MP: 790/790

AP: 1189/2000

DE: 243

Hấp dẫn: 40.

Chỉ số tinh thần hắn được tăng gấp đôi. So ra thì cũng đã bằng tu sĩ Kim Đan hậu kỳ rồi. Kéo theo đó là thần niệm của hắn được năng lên một tầm mới. Nhưng nó vẫn chưa đủ để bắt đầu tu luyện linh hồn.

Hai năm làm bạn với nhau, Hắc Vũ và Ngưng Tuyết đã không còn xa lạ như trước. Hắc Vũ từ lâu cũng không gọi nàng là tiền bối nữa mà là Tuyết Tỷ tỷ, Ngưng Tuyết cũng thi thoảng gọi hắn đệ đệ, nhưng chủ yếu vẫn gọi hắn là tên ngốc. Vì đối với nàng, hắn thực sự rất ngốc.

Hắc Vũ nhanh chóng mà trang hoàng cho căn phòng của Ngưng Tuyết theo chỉ thị của nàng. Sau khi tất cả hoàn tất. Một lần khối trắng bay ra từ cơ thể Hắc Vũ. Ngưng tụ thầy một mỹ nữ tóc trắng ngần, cơ thể hư huyễn mà phiêu du trong không khí.

Ngưng Tuyết nhìn khắp căn phòng không khỏi gật đầu hài lòng. Còn Hắc Vũ thì bị nàng nhanh chóng đuổi ra ngoài không thương tiếc.

Hắc Vũ cũng chỉ đành cười cười cho qua rồi đi ra khỏi căn nhà gỗ.

Vừa ra ngoài đã thấy Hoắc Nguyên đứng trước mặt hắn. Hắc Vũ vội vàng mà thi lễ.

- Sư phụ.

Hoắc Nguyên không đáp lời mà nhìn qua Hắc Vũ một lượt. Sau đó mới nói.

- Hai tháng nay ngươi luyện tập rất tốt. Tối nay hãy cũng ta đi ra ngoài!!.

Hắc Vũ nghe vậy không khỏi thắc mắc hỏi lại.

- Thưa sư phụ chúng ta sẽ đi đâu?

Hoắc Nguyên ngưng mắt mà nói ra hai từ.

- Giết người!!
Bình Luận (0)
Comment