Hai Bản Ngã

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phục Thành Vương ngồi ở trong một hộp đêm sang trọng, ngả đầu ra sau, hưởng thụ làn khói thượng hạng của điếu thuốc kẹp trên tay, hắn như một con thú dữ thả mình tự tại nhưng không mất đi cái nguy hiểm, tầng tầng thần sắc hào quang xung quanh.

Những tên công tử ngồi hàng ngang chừa vị trí trung tâm cho hắn, chúng nâng rượu uống cạn, tay ôm ấp gái bán hoa, phóng túng dâm loạn, đối với Phục Thành Vương mà nói là không hề có hứng thú.

Hắn như cô độc giữa chốn phồn hoa này, hắn mặc dù thân thế toát ra khí chất nhưng sâu tận tâm can lại là một người cô đơn, lạnh lẽo. Bởi vì hắn ta chỉ có một mình, Phục Thành Vương không bao giờ đặt lòng tin vào bất cứ ai, hắn không có người trung thành ở bên cạnh, càng không có người thật lòng ở bên vì hắn mà làm tất cả. Hắn đối với thực tại hào nhoáng mà nói là xa xỉ không xứng, vô cùng nhạt nhẽo.

Tô Ngân đá cửa xông vào, dùng súng không nói không rằng bắn chết toàn bộ những kẻ đang ngồi xung quanh Phục Thành Vương.

Phục Thành Vương tâm thái điềm điềm tĩnh tĩnh, không ngạc nhiên cũng không giật mình, thậm chí còn cho rằng những thứ xảy ra trước mắt là không có tồn tại, cảm thấy chúng thật phiền phức đã phá hỏng một bầu không gian thưởng thức rượu ngon của hắn, mạng người đối với hắn là vô vị.

Tô Ngân đóng cửa, chầm chậm cởi mặt nạ của mình xuống. Thấy Phục Thành Vương đúng là khí thế hơn người, bình tĩnh trước hỗn loạn, từ trước tới nay chỉ có nghe nói bây giờ mới có dịp lãnh ngộ. Ả thích thú ở trong lòng, miệng nhoẻn cười.

Bước từng bước uyển chuyển, cơ thể ả uốn éo như một con rắn, cố tình ngồi bên cạnh Phục Thành Vương, tay dụ hoặc mà chạm vào người hắn ta.

Phục Thành Vương lạnh băng không nói, càng không có chút lay động với ả nữ nhân lòng dạ dơ bẩn này, hắn xô người ả ta sang một bên, còn không để ả ta có cơ hội chạm vào mình.

Ả bị hành động lạnh lùng ấy làm cho khó chịu, tự mình đứng dậy: "Tôi đến để tìm ngài, thân phận của ngài tôi nắm rõ trong lòng bàn tay".

Phục Thành Vương đẩy ánh mắt nâu hổ của mình lên nhìn Tô Ngân, tựa tiếu phi tiếu: "Biết thì có thể làm gì ? Uy hiếp tôi sao ?".

Tô Ngân cười âm lệ, ả đắc ý: "Tôi không uy hiếp ngài, chúng ta bây giờ cũng giống nhau thôi, thân phận vô cùng nguy hiểm".

"Vốn dĩ không một ai có thể uy hiếp tôi" Phục Thành Vương cao cao tại thượng: "Càng không phải cô".

Tô Ngân liên tục muốn đến gần Phục Thành Vương, càng muốn chạm vào khuôn mặt anh tuấn mê động lòng người đó của hắn, càng muốn thấy vẻ mặt tàn ác, bức người nhẫn tâm của Phục Thành Vương, ả ta rất thích: "Phác Quân" Gọi một tiếng bằng giọng điệu gợi cảm, ả ta cười nhàn hạ.

Phục Thành Vương một mực không đổi, mặt lạnh như tờ.

Ả cười khẩy: "Trần gia hay Tô gia đều không quan trọng, chỉ cần ngài biết tôi giờ đây đã là người của Trần gia, chúng ta cùng mục đích chính là làm cánh tay đắc lực cho bọn họ, cùng nhau tạo nên một chủ nhân mới".

Sau lần Phục Thành Vương chống đối ả bắt ả phải giao nộp Xạ Nhữ Bảo ra, cái thần sắc ấy khiến ả mê đắm không thôi, hắn ta hung hãn, quyết đoán, ra tay cường bạo lại tàn nhẫn. Những kẻ ác với nhau tất nhiên sẽ có một sức hút nhất định, Tô Ngân đây là kể từ lần gặp gỡ ấy đã thầm thích Phục Thành Vương, cho rằng hai kẻ độc ác với nhau sẽ làm nên đại sự.

"Cô đã sai" Phục Thành Vương âm hàn băng lệ, quỷ dị nói: "Cô làm tay sai cho Trần gia, Phác Quân tôi chưa từng làm tay sai cho kẻ khác" Phục Thành Vương nhếch môi: "Cô là người của Trần gia, tôi là Phác Quân ! Chỉ có kẻ khác mới được phép làm người của tôi, tôi chính là chủ nhân".

Tô Ngân híp mắt nghi hoặc, không hiểu ý phủ định này của hắn. Từ sau khi trở thành người của Trần gia, Tô Ngân đã biết thân phận thật sự của Phục Thành Vương. Hắn ta làm việc độc mã không nhờ bệ đỡ từ một thế lực khác, hắn ta có thế lực riêng của mình uy lực hùng thế, đi từng bước để đạt được đến ngày hôm nay tuyệt nhiên không phải kẻ tầm thường. Ở trong thế giới ngầm cái danh Phác Quân chính là thứ khiến cho người người khiếp sợ, bởi sự ác độc và vô tình đó của hắn. Và Phác Quân không ai khác chính là Phục Thành Vương, nó là một cái tên khác, hắn võ công cao cường, ẩn danh ẩn tính, thần thần bí bí mà làm nên chuyện động trời. Người đàn ông như vậy ả không muốn chiếm hữu thì cũng thật sự quá uổng phí.

"Phác Quân, ngài muốn một người giúp ngài đạt quyền thế uy lực nhất định phải là một người thâm hiểm, mưu kế như tôi, không nên dựa vào một nữ nhân mềm lòng yếu đuối" Tô Ngân ý muốn nhắc tới Xạ Nhữ Bảo. Mọi hành tung của họ ả đều đã thấy qua truyền hình, Phục Thành Vương tay trong tay, tình cảm ngọt ngào đến phát hận.

"Người tôi chọn chưa tới lượt loại người như cô dám quản !" Phục Thành Vương đứng lên, mặt đối mặt với ả.

Tô Ngân đanh mặt: "Chỉ có tôi mới xứng đáng với người đàn ông tham vọng, có dã tâm như ngài, Xạ Nhữ Bảo không xứng".

Phục Thành Vương trào phúng: "Cô ta không xứng, nữ nhân dơ bẩn phản bội lại tổ chức như cô càng không xứng".

Lời cay nghiệt thốt ra, hắn ta mở cửa bỏ đi, để lại Tô Ngân ở trong đáy mắt tràn ngập một biển hận thù không dứt, và còn có một nỗi đau thương, buồn tủi khôn xiết. Ả yêu Phục Thành Vương, yêu người đàn ông vô tình ác ma đó, chấp nhận bị hắn ta xem thường, khinh bỉ mà tới cầu xin muốn thay thế vị trí Xạ Nhữ Bảo ở trong lòng hắn. Ả không hề biết hắn có ý đồ, chỉ biết hắn trăm phương ngàn kế giữ Xạ Nhữ Bảo ở bên mình. Tô Ngân căm ghét, oán giận, chỉ muốn một phát khiến cho cô ta sống không bằng chết đoạt về những thứ vốn thuộc về mình.

Cuộc sống vốn dĩ bất công, Xạ Nhữ Bảo đều có tất cả. Cô ta có Tô Nhật yêu thương, có Phong Châu thật lòng chống lưng, giờ đây ngay cả Phác Quân cũng muốn đứng về phía Xạ Nhữ Bảo. Còn ả, dù có nỗ lực tàn độc cách mấy cũng không có lấy một thứ đáng trân trọng. Đều là những kẻ không cha không mẹ, không chốn dung thân vậy mà ông trời lại đối xử khác biệt như thế. Tô Ngân bị Phục Thành Vương cự tuyệt, ả không cam lòng mà rơi một giọt lệ.

-----------------

Xạ Nhữ Bảo cả người vì mưa bão mà ướt hết, từng bước từng bước đi vào cửa của biệt thự. Khi về tới đã thấy hắn ở đó, ngồi ghế sofa ở phòng khách ung dung tự tại.

Xạ Nhữ Bảo ngập tràn tức giận, cô nghiến răng, hai tay bấu vào gấu quần, đôi mắt long lanh nhu tình ngày nào giờ đã lãnh cảm, xem hắn ta như kẻ thù ngàn năm không đội trời chung.

Phục Thành Vương tuy có khó hiểu nhưng vẫn mặc kệ khi nhìn thấy cô liên tục chăm chăm nhìn mình, hắn ta nghe thuộc hạ bảo từ tối cô đã bỏ ra ngoài, bây giờ trở về lại tàn tạ thảm kịch như vậy, hắn ta cũng không bận tâm mấy, tiếp tục nhâm nhi tách trà.

Vụ án giết chết bà của Sở Tào Biện còn ai khác ngoài người của Trần gia, lúc Sở Tào Biện gọi điện cho cô muốn cô tới tương trợ, vào thời khắc đó Phục Thành Vương đã ở đâu ? Hắn ta đã làm những gì ?

Tất cả mọi chuyện đều do người Trần gia gây ra, liên tiếp giết hại những người vô tội trước mặt họ. Cô đau lòng, xót thương cho những người phải mất mạng oan ức, càng tức giận kẻ đã gây ra nỗi mất mác rất lớn này cho người thân của mình, không ai khác cô cho đó chính là Phục Thành Vương - kẻ gây ra mọi chuyện.

Cô không thể tiếp tục để cho hắn ta lộng hành, muốn làm gì thì làm, cô sẽ một tay giết chết hắn, băm hắn ra thành trăm mảnh, ném hắn xuống sông làm mồi cho cá chết không toàn thây, trả nỗi thù này cho những người đã mất.

Xạ Nhữ Bảo đi một cách vô hồn, lạnh nhạt lên trên lầu, lướt qua hắn. Phục Thành Vương cảm thấy cô ta khác xa với mọi ngày, còn cố tình bám dính lấy hắn, nay lại kì kì quái quái như vậy, rất khác với mọi khi, quả thật Phục Thành Vương vẫn chưa thể hiểu chuyện gì xảy ra, bởi vì hắn từ bên ngoài trở về biệt thự, gần như không hề biết những gì xoay quanh cô.

Bỗng dưng lúc này đầu lại choáng váng, nhức nhối chẳng ngờ. Phục Thành Vương dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, lắc đầu không thôi.

Đám thuộc hạ hoảng sợ tới gần hắn, hỏi han liên tục.

Hắn gào lớn: "Cút ! Ai dám đến gần, giết không tha".

Sực nhớ tới mùi phấn hoa trên người Tô Ngân, Phục Thành Vương còn không thể nghĩ nhiều thì đã đau đầu tới cực độ, hắn ôm đầu nằm xuống ghế sofa, quằn quại ở đấy.

Tô Ngân gài bẫy hắn, cố tình đánh lạc hướng bằng lời lẽ, một người với thế mạnh là dùng khói hương, đáng lẽ hắn ta phải phát giác từ sớm.

Sợ trong lúc mất khống chế hắn sẽ ra tay giết người của mình, hắn lập tức đuổi tất cả, một mình chịu đựng cơn đau kéo tới.

-----------------

Trời tờ mờ gần sáng, Xạ Nhữ Bảo ở nơi cầu thang nhìn xuống người đàn ông đang nằm ở phòng khách kia. Đêm qua hắn không trở về phòng, cô thấy có điểm kì lạ.

Trên tay cô cầm một con dao vô cùng sắc bén, mặt cô không chút biểu lộ sắc thái, từ từ bước lại hắn.

Hắn mắt nhắm nghiền dường như vẫn còn chìm sâu trong giấc mộng, bình thường với sự đề cao cảnh giác đó của hắn nhất định sẽ nghe ra tiếng bước chân lén lút, mập mờ này, nhưng hôm nay hắn ngủ rất sâu, khuôn mày điềm đạm giãn ra, mắt thanh, mũi cao, ngũ quan tuyệt hảo.

Xạ Nhữ Bảo ngay hôm nay phải giết chết Phục Thành Vương để trả thù cho bà lão, dù có phải mất mạng cô vẫn quyết tâm. Giơ con dao lên cao, đoạn gần như hạ xuống nơi lồng ngực hắn thì một bàn tay to lớn, rắn chắc cư nhiên tóm lấy cổ tay cô giữ ở trên không trung. Xạ Nhữ Bảo mở to mắt ngỡ ngàng, có phần sợ sệt mà run run cánh tay. Lực của người đàn ông phía dưới mạnh mẽ vô đối, tựa hồ có thể bóp nát cánh tay cô.

Ở khóe mắt hắn thấp thoáng, âm trầm rơi một giọt nước mắt.

Xạ Nhữ Bảo như rơi vào khoảng không vô định, cô ngẩn người lần đầu chứng kiến cảnh tượng này.

"Con...con mới là con của người, Vương nhi của người đây" Hắn yếu đuối đến lạ thường, Phục Thành Vương kiềm nén không để cho mình khóc ở trong cơn ác mộng, nhưng lại không thể ngăn cản bản thân đau lòng.

Hóa ra hắn ta tưởng rằng cánh tay của Xạ Nhữ Bảo chính là người mẹ trong giấc mơ của hắn, hắn dùng một tay còn lại giữ chặt cổ tay cô không cho cô có cơ hội ra tay, Xạ Nhữ Bảo không thể cử động, muốn vươn con dao về phía hắn nhưng lực bất tòng tâm. Đành dùng tay còn lại lấy con dao ném xuống đất, Xạ Nhữ Bảo để mặc hắn ta giữ lấy mình.

"Đừng đi mà...mẹ, người đừng đi...có được không ? Đừng bỏ Vương nhi ở lại".

Xạ Nhữ Bảo thấy bộ dạng hắn ta như vậy lại cảm thấy động lòng, cô dường như lại trở thành con người mềm yếu bị hắn ta thành công đoạt lấy lòng thương cảm từ cô. Thấy hắn ra nông nỗi vậy làm sao cô có thể cứng rắn mà ra tay, bộ dạng đáng thương đến đáng ghét đó của hắn.

Phục Thành Vương trong nháy mắt kéo tay của cô ta thật mạnh, cả cơ thể cô đang đứng bỗng chốc té xuống nằm trên người hắn. Khoảng cách da thịt cận kề, tim đặt cạnh tim, gần gũi như vậy khiến cô không ngừng mở to mắt, cảm thụ được từng hơi thở nóng hổi của hắn ở bên tai mình, cô như đứng giữa dầu sôi lửa bỏng.

Phục Thành Vương dùng hai tay đan vào nhau ôm chặt lấy Xạ Nhữ Bảo, để cô nằm trên người mình nguyện không thể tách rời ra vậy.

Xạ Nhữ Bảo cố tìm chút cách: "Vương....Thành Vương ngoan...mẹ ở đây rồi...sẽ không đi đâu nữa, và càng không bỏ lại Vương nhi".

Âm giọng nhẹ nhàng bay bổng, dịu dàng mà ôn nhu. Xạ Nhữ Bảo muốn dùng nhu đối cương, có thể sẽ nới lỏng vòng tay của hắn mà thoát ra ngoài. Không ngờ lời nói đó khiến hắn thêm mãnh liệt mà mỉm cười, ôm cô còn chặt hơn.

Xạ Nhữ Bảo thử cử động, nhúc nhích một chút xem có thoát khỏi vòng vây được không.

Kết quả vẫn như một, cô bất khả kháng.

Cứ như vậy bị hắn ta ôm suốt một buổi sáng, Xạ Nhữ Bảo thấm mệt, cả đêm dầm mưa khóc lóc, đau lòng bây giờ cũng không còn đủ sức gồng gánh với Phục Thành Vương. Cô tựa đầu lên lồng ngực màu đồng rắn chắc kia, an nhàn mà ngủ thiếp đi trong vòng tay đó.

Cả hai ôm nhau trên sofa cứ thế cùng chìm vào một giấc mộng mị, một giấc ngủ ấm áp, không cô độc.

---------------------------------------

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Nhân Vật: Tô Ngân.

Bình Luận (0)
Comment