Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

Chương 100

Bảy ngày sau.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua từng ô cửa sổ chiếu vào phòng, cuối mùa xuân quần áo trên người cũng đổi thành vải mỏng hơn, trên mấy tảng đá lớn sau nhà đã có mấy con mèo hoang trở lại.

Lũ mèo rất thích nằm lười biếng, phơi ra cái bụng dưới ánh nắng mà ngủ.

So với chúng nó thanh nhàn, Bạch Tế không bình tĩnh như ngày thường nữa.

Lúc này gương mặt của y phiền muộn, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Y xếp bằng ngồi trên ghế bập bênh cạnh cửa sổ, sắc mặt lúc thì kinh hỉ lúc thì nghi ngờ, cuối cùng y lặng lẽ cởi bỏ quần áo, nhìn nhìn ngực trắng nõn của mình, im lặng không nói.

Không biết có phải y bị ảo giác hay không, y cảm thấy ngực giống như hơi trướng lên, lúc sờ vào còn bị đau, y cúi đầu cẩn thận ngửi, hình như cũng ngửi được mùi sữa nhàn nhạt.

Y không khống chế được suy nghĩ hỗn loạn, tóc đen rũ xuống một bên, thuận tay vuốt vài cái trên bàn tay liền có vài sợi rụng xuống.

Lúc y rời giường không lâu, trên giường đã có một cái ổ lớn do quần áo của y và Hoắc Tranh quấn thành, là do y trong lúc lơ đãng làm ra. Y không có hứng thú với ổ bằng cỏ, y càng thích mùi trên người Hoắc Tranh.

Bởi vậy lúc sáng sớm lúc Tranh Tranh không có ở nhà, y đã lấy quần áo của hắn cuộn thành cái ổ lớn, chỉ hận không thể biến thành con thỏ lúc nào cũng đi theo Tranh Tranh.

"A!" Y để chân trần đi xuống đất, tóc dài xõa tung ra, không màng bộ dáng mình hỗn độn vội chạy đến trên giường quậy tung cái ổ của y, run rấy đem từng cái áo quần của Hoắc Tranh xếp gọn cất lại.

Tim y đập thật nhanh, bên tai ửng đỏ kéo dài đến tận cổ, gần đây chỉ cần bận việc một chút, quay lại đã cảm thấy quần ẩm ướt, mấy ngày qua y cũng không nhớ rõ mình đã thay quần mấy lần.

Giữa trưa lúc mặt trời nóng nhất, Bạch Tế tự giặt phơi quần của mình, ngồi trong viện câu được câu không nói chuyện với lũ mèo.

Kì động dục của y sắp qua, hai ngày nay bị Hoắc Tranh bắt ở trong nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày một chén tiếp một chén thuốc bổ uống vào, eo bụng cũng mập lên.

Bạch Tế đem lòng bàn tay dán lên bụng, cảm giác bụng y hơi tròn lên, nghĩ đến bên trong có một sinh mệnh nhỏ, tâm tình nôn nóng mấy ngày nay đột nhiên bình tĩnh lại, y dọc theo bụng sờ soạng vài lần, cười cười lộ ra mấy cái răng trắng nhỏ.

Chạng vạng, Hoắc Tranh sớm từ học viện về nhà, vừa bước vào cửa, Bạch Tế đang ngồi trong viện đã vội vàng vọt tới trước mặt hắn.

Hoắc Tranh vững vàng ôm người đang nhào tới, lau cái trán đổ mồ hôi của y, buồn cười nói: "Tại sao hôm nay hấp tấp vậy?"

Bạch Tế cười đến không khép miệng được, y buông Hoắc Tranh ra, ở trước mặt hắn xoay một vòng, bàn tay dừng ở trước bụng mình, "Tranh Tranh, Tranh Tranh ngươi nhìn thấy gì không?"

Hoắc Tranh: "....."

Hắn nói: "Đau bụng à?"

"Không đúng không đúng, ngươi đoán lại đi."

Hoắc Tranh lắc đầu.

Bạch Tế: "Ngươi sờ tay vào đây nè."

Hoắc Tranh nghe theo y, lòng bàn tay to lớn dán trên bụng Bạch Tế, "Thật sự không phải đau bụng?"

"Hừ!" Bạch Tế oán giận nói: "Tranh Tranh, ngươi sờ thử xem, nơi này có lớn hơn không?"

Hoắc Tranh sờ sờ, gật đầu, đúng là có hơi béo, chắc là gần đây Bạch Tế ăn nhiều lên.

Bạch Tế vui mừng ra mặt, "Ngươi sắp làm cha rồi."

Hoắc Tranh: ".....................???"

"Tranh Tranh, chúng ta có bảo bảo rồi!"

..........

<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bình Luận (0)
Comment