Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

Chương 32

Ngoài cánh rừng đám người tụ tập thành vòng tròn, đối với sự việc bên trong chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận sôi nổi, Hoắc Tranh đẩy người chen vào, thấy mấy thôn dân đỏ mặt tía tai chửi Bạch Tế ầm lên.

Bạch Tế cùng Hắc Trân Châu đều bị trói lại, cằm áp xuống gối, ủy khuất co lại một đoàn, y đánh mắng không lại bọn họ, thấy Hoắc Tranh xuất hiện, hốc mắt lập tức đầy nước.

“Tranh Tranh!”

Hoắc Tranh chạy tới dìu Bạch Tế đứng lên, kiểm tra từ đầu đến chân y xem có thương tích hay không.

Thôn dân vây quanh hai người, một tên dùng sức đẩy Hoắc Tranh, một tên khác lại đẩy Bạch Tế. Hắn nhíu mày, chụp lấy cánh tay tên kia, dùng sức, đem cánh tay gã vặn một cái.

Thôn dân bị đau thần sắc phẫn nộ, quát “Ai nha, muốn đánh nhau sao?!”

Mấy thôn dân lúc nãy uống qua rượu, có hơi men trong người, bọn họ xắn tay áo, một bộ dáng muốn đánh nhau.

Thôn dân thân mình cao lớn, Bạch Tế lo lắng Hoắc Tranh bị đánh, dây thừng vừa được cởi bỏ, vội vàng nắm lấy tay Hoắc Tranh, muốn kéo người bỏ trốn.

Mấy cái thôn dân liền chắn trước mặt, “Nhóc con muốn chạy sao, vừa rồi động thủ sao không thấy ngươi chạy, hiện tại muốn đi, ngươi dám?!”

Bạch Tế bị bọn họ rống đến bả vai rung lên, được Hoắc Tranh chắn phía trước bảo vệ.

Thấy bọn thôn dân sắc mặt không tốt, Hoắc Tranh hỏi bọn họ, “Xảy ra chuyện gì?”

Mấy cái thôn dân thuật lại sự việc một lần, nhắc tới con ngựa già, Hoắc Tranh liền biết hết ngọn nguồn sự việc.

“Các ngươi giết ngựa ăn thịt?”

Nhóm thôn dân mặt mũi giận dữ, “Bọn ta còn chưa ăn đã đâu, tiểu tử này không biết từ đâu nhảy ra, lao tới đánh người, còn có chân ta bị con chó đen cắn một ngụm! Y là gì của ngươi, các người có quan hệ gì?!”

Ánh mắt Hoắc Tranh nhàn nhạt, gỡ xuống túi tiền trên người, lấy ra một ít tiền giao cho bọn họ, coi như tiền bịt miệng.

Không phải việc đại sự thì dùng tiền là cách giải quyết nhanh nhất, mấy thôn dân tham lam, lấy tiền xong liền ngậm miệng.

Hoắc Tranh nhìn đầu con ngựa trên tảng đá, “Con ngựa này bị nhiễm bệnh.”

Bọn thôn dân cũng chẳng để ý, lấy được tiền liền đi, đem lời Hoắc Tranh nói thành cái rắm, không thèm quan tâm.

“Tranh Tranh...”

Bạch Tế thấy nhóm thôn dân không chỉ ăn thịt ngựa, còn vô duyên vô cớ lấy tiền của Hoắc Tranh, khuôn mặt nhỏ tức giận đến hồng hồng, khi mở miệng môi đều run lên.

“Bọn họ, họ họ thật xấu xa! Đem ngựa giết, còn ăn luôn.” Cổ họng Bạch Tế có chút nghẹn ngào, “Ngươi vì cái gì còn phải cho bọn họ tiền.”

Sau khi mấy thôn dân rời đi đám người tụ tập cũng tan, Hoắc Tranh dẫn y về nhà, Bạch Tế dọc đường lẩm bẩm nói, hắn một chữ cũng không đáp. Một lát sau, y mới chú ý tới biểu tình Hoắc Tranh, ý thức được hắn đang khó chịu.

Hoắc Tranh khom người ngồi xổm, đem dao nhặt lên, tiếp tục mài giũa, coi Bạch Tế như không khí. Chờ đến khi mài dao xong, mới nói: “Lần sau không được hành sự lỗ mãng như vậy.”

Hắn không dám tưởng tượng, nếu hắn không nhanh chóng chạy đến, đám người say rượu kia sẽ làm gì Bạch Tế.

Trong thôn người nào cũng thế, gặp đám người kia bị đánh mắng là nhẹ, nếu bọn chúng nhân cơ hội trả thù đem người bắt cóc mất, hắn phải đi đâu tìm y về chứ.

“Nhưng mà bọn họ đem ngựa làm thịt ăn!”

Y chưa bao giờ tức giận như vậy, mà Hoắc Tranh còn mắng y.

Hoắc Tranh đôi mắt âm trầm, Bạch Tế thậm chí thấy được chút vô tình máu lạnh. Có chút sợ, y nói năng lộn xộn lên, “Con, con ngựa thật đáng thương.”

“Có đáng thương thì nó cũng chỉ là một con ngựa, nó không phải người, càng không phải là ngươi, nó sớm hay muộn cũng phải chết, bất luận thế nào cũng không phải chuyện của ngươi.” Hoắc Tranh vừa tức vừa sợ, “Tiểu Bạch, về sau không cần vì súc sinh khác, làm mình lâm vào nguy hiểm.”

Hoắc Tranh nói có chút nghiêm trọng, thậm chí làm tổn thương Bạch Tế.

"Súc sinh.....” Bạch Tế nhỏ giọng lặp lại, hốc mắt có chút ướt át, “Mạng sống của súc sinh thì không đáng bảo hộ sao.”

Trong lòng y khổ sở nhưng cũng hiểu được Hoắc Tranh nói đúng.

Hoắc Tranh từ đầu tới cuối là con người, mà chính mình, trăm năm làm súc sinh, đến giờ mới hóa thành người.

Động vật là thấp kém nhất, trăm ngàn năm vẫn luôn trở thành thức ăn trên bàn, Bạch Tế cảm thấy con ngựa bị phanh thây xẻ thịt thực đáng thương, nhưng mà ở trong mắt mọi người, bất quá chỉ là một bữa ăn, là chuyện hết sức bình thường.

Nhất thời không tiếng động.

Thân thể Bạch Tế thẳng tắp cứng đờ, Hoắc Tranh thấy khóe mắt hắn loang loáng nước mắt nhưng vẫn cố tình xụ mặt không để ý đến.

Hắn biết nói như vậy sẽ khiến Bạch Tế thương tâm, nhưng cũng là vì an nguy của y mà suy nghĩ.

Trong lòng Hoắc Tranh, chỉ cần Bạch Tế bình an không có việc gì, cái khác đều không quan trọng. Con ngựa kia bị người giết, cũng chẳng làm hắn dao động, nội tâm hắn có một chút mềm mại, cũng là dành cho Bạch Tế.

“Tiểu Bạch.”

Hắn nắm lấy bả vai Bạch Tế, đem người kéo lại, hơi khom người nhìn thẳng đôi mắt, “Đáp ứng ta, sau này bất luận gặp chuyện bất bình gì, nhớ lấy không thể lỗ mãng gây sự với người khác. Kể cả lúc ta ở bên cạnh ngươi, an nguy mới là quan trọng nhất, ngươi hiểu rõ sao?”

Bạch Tế giận dỗi, “Hông hiểu.”

Kỳ thật y biết rõ, giống như lúc mình ở trong núi sâu, gặp phải dã thú nhào ra vồ mồi, động vật nhỏ chỉ có thể chạy trốn, muốn quay lại cứu đồng loại, chúng nó nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không chỉ khi làm thỏ như vậy, sau này làm người cũng phải như vậy, mọi việc đều phải tự bảo vệ mình. Chính là hôm nay y bị người ta bắt, phải để Hoắc Tranh tới cứu.

“Tranh Tranh.” Y xoa xoa mặt Hoắc Tranh, “Ta sai rồi, về sau sẽ không đánh nhau với người khác nữa.” Hơn nữa y đánh cũng không lại.

“Ta gây thêm phiền toái cho ngươi, là ta không tốt...”

Hoắc Tranh ôm Bạch Tế vào lòng, bàn tay vỗ vỗ nhẹ trên lưng y, “Lúc nãy có bị bọn họ đánh đau không?”

Bạch Tế lắc đầu buồn bực “Không có, ta đá người nọ một cái thì đã bị bọn họ trói lại rồi, bọn họ chỉ mắng ta với Hắc Trân Châu, không có đánh.”

Nhớ tới vừa rồi Hoắc Tranh nhẹ nhàn vặn cánh tay một tên thôn dân, Bạch Tế nhụt chí, “Ta là yêu quái vô dụng nhất.”

Y biến thành người, tay không thể mang vai không thể gánh, cũng không biết đánh nhau, y không yêu quái khác có giống mình hay không, từ trước tới nay, Bạch Tế vẫn chưa gặp được yêu quái khác, cho nên cũng không biết.

Hoắc Tranh an ủi, xem y vẫn không vui lên, liền đem công việc tạm thời gác lại, cùng Bạch Tế ngồi dưới gốc cây nói chuyện phiếm.

Trung thu sắp đến, ở trong thôn tuy không có văn nhân ngắm trăng uống trà làm thơ, cũng không thiếu phần náo nhiệt, Hoắc Tranh đơn giản nói qua với Bạch Tế, hứa sẽ làm cho y mấy cái lồng đèn hình con thỏ.

Hắn từng không rõ lắm vì sao Bạch Tế yêu thích sâu sắc với đồ vật hình thỏ, hiện tại hắn biết, ngay cả giấy dán cửa sổ cũng làm hình con thỏ, chỉ vì để y nhìn vào sẽ cao hứng.

Chốc lát sau, có người tới tìm, là A Lang.

Bạch Tế nhìn thấy A Lang liền có chút vui vẻ, tiến lên cùng A Lang nói chuyện, hỏi hắn vì sao đến, ngay cả Hắc Trân Châu cũng vòng quanh thiếu niên ngửi tới ngửi lui.

Hoắc Tranh im lặng một bên nhìn hai thiếu niên nói chuyện với nhau, Hắc Trân Châu ngửi xong cũng im lặng ngồi xổm xuống bên cạnh y, lẳng lặng nhìn hai người.

Ánh mắt một người một chó làm thiếu niên không được tự nhiên A Lang quay đầu nhìn Hoắc Tranh, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, lại không biết vì sao có cảm giác da đầu tê dại.

A Lang ngượng ngùng cười, vò vò đầu, “A, ta quên mất, ta là tới tặng quà cho Bạch Tế.”

Bạch Tế tò mò hỏi, “Tặng cái gì?”

A Lang xách theo giỏ tre đựng một rổ bánh trung thu, trong nháy mắt, mùi thơm phức xông vào mũi, hiển nhiên là vừa làm không lâu.

“Trung thu sắp tới, đây là bách trung thu nương ta làm, tặng cho hai người nếm thử, bánh nương ta làm ngon nhất thôn đó.”

Bạch Tế theo bản năng hỏi ý Hoắc Tranh, thấy hắn gật đầu mới nhận lấy, lại kêu A Lang chờ một lát, từ nhà bếp lấy chút trứng gà, coi như là có qua có lại.

A Lang ở lại trong chốc lát nói chuyện với Bạch Tế, nhưng nương hắn phân phó hắn đi tặng bánh trung thu, A Lang đành phải rời đi, lúc đi ánh mắt nhìn Bạch Tế tràn ngập tình cảm thiểu niên ngây ngô. Hắn tự cho là giấu rất tốt, bất quá khi ra cửa, Hoắc Tranh cố ý đứng trước người Bạch Tế chắn tầm mắt hắn, ngữ khí nhàn nhạt, “Đi thong thả, không tiễn.”

A Lang cảm thấy Hoắc nhị lang tựa hồ không hoan nghênh mình lắm.

Sau khi thiếu niến rời đi, trong lòng Hoắc Tranh có cảm giác khó nói.

“Tranh Tranh, ngươi làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Một mình Bạch Tế khó hiểu gãi đầu.

Năm ngày sau là tết trung thu, Hoắc Tranh chuẩn bị một ít đồ vật, đi vòng thôn trao đổi chút đồ ăn tết. Bạch Tế cũng đi cùng, Hắc Trân Châu chạy đằng trước dò đường, thường xuyên quay đầu lại xem, xong lại tiếp tục tung bốn cái chân ngắn ngủn chạy tiếp.

Nông hộ bình thường đều nuôi vài con chó mèo, nhưng đều để chúng nó tự mình kiếm ăn, Hoắc Tranh lại một ngày ba bữa nuôi béo Hắc Trân Châu, qua nửa tháng nó đã mập lên một vòng, lông mao đen bóng lên rất nhiều. Hắc Trân Châu đối với Bạch Tế trung thành tận tâm, Hoắc Tranh sẽ không bạc đãi nó. Một con chó đen tinh thần phấn chấn đi trước hai người dẫn đường, thường xuyên thu hút ánh mắt thôn dân.

Trong thôn náo nhiệt, hai bên đường bày hàng quán thật dài, ngày lễ tết nông hộ cũng chỉ ăn thịt cá chúc mừng, kế bên còn có lồng đựng gia cầm.

Hoắc Tranh đi một vòng, thấy ác bá Hồng Kim cũng đem gia cầm ra bán, phần lớn nông hộ đều cùng hắn trao đổi, hắn hạ giá thấp thêm hai gã sai vặt ra sức hét to, Hồng Kim thật sự được tiện nghi lớn.

Có người nghi ngờ, Hồng Kim liền xách ra mấy con gà vịt cho thôn dân xem, rốt cuộc đều ham món lợi nhỏ, có người mua trước thì lục tục có người tranh đoạt, mấy cái lồng gia cầm không bao lâu liền hết sạch.

“Tranh Tranh...” Bạch Tế căm giận, Hoắc Tranh giữ chặt y, “Gã sẽ tự có báo ứng.”

Hồng Kim vốn tham tiền còn chiếm trại nuôi ngựa, đáng lẽ sẽ không bán gia cầm giá rẻ như vậy, trực giác Hoắc Tranh cho hắn biết, Hồng Kim sắp gặp báo ứng.

Trung thu hôm đó, trong thôn bày một đoạn đường hoa đăng, lúc trước muốn thấy đường hoa đăng phải đi vào thành, nhưng đường đi khá xa, nông hộ khó có thể đến cho nên hai năm trước, trong thôn mới bắt đầu giăng đèn ngắm trăng.

Từ buổi chiều Bạch Tế đã được Hoắc Tranh làm cho lồng đèn hình thỏ, hai người cùng đi xem đường hoa đăng.

Đủ loại kiểu dáng hoa đăng treo đầy thôn xóm, đèn thắp sáng như ban ngày, thôn bên cạnh cũng có không ít người tới xem. Một năm chỉ có mấy ngày này, thiếu nữ theo nhóm bạn ra ngoài, thanh niên độc thân cũng không buôn tha cơ hội, cho nên người tới đường hoa đăng càng lúc càng nhiều.

Hoắc Tranh bảo hộ Bạch Tế, cách đám đông một khoảng, sợ y bị lạc.

Hai người đi không lâu, chóp mũi Bạch Tế có tầng mồi hôi mỏng, Hoắc Tranh dắt y đến chổ trống ngồi nghỉ. Đến cạnh rừng cây nhỏ, vòng qua suối nước, dưới ánh trăng dòng suối nổi lên ánh sáng vàng uyển chuyển, khi thì truyền ra tiếng người nói nhỏ.

Bạch Tế cùng Hoắc Tranh ngồi trên một tảng đá lớn, nương theo ánh trăng nhìn đến đôi tình nhân bên dòng suối tâm sự, không lâu sau bọn họ liền ôm nhau.

Bạch Tế nhỏ giọng hỏi, “Tranh Tranh, bọn họ vì sao miệng đối miệng ôm nhau một chổ?”

Hoắc Tranh yên lặng dắn tay y, “Chúng ta trở về đi.”

Về tới nhà, Bạch Tế đối với hành động của hai người bên dòng suối càng cảm thấy khó hiểu, y truy vấn một đường, Hoắc Tranh bất đắc dĩ phải nói: “Chỉ có hai người thích nhau mới làm như vậy.”

“Ngô.....” Bạch Tế nhìn Hoắc Tranh, “Tranh Tranh ngươi thích ta sao?”

Hoắc Tranh gật đầu, hai mắt y tức khắc sáng rực lên, “Vậy, ta có thể cùng ngươi miệng đối miệng hông?”

Hoắc Tranh “.....”

“Tranh Tranh, Tranh Tranh ơi.”

Cầm thú trong lòng tiếp tục quấy phá, Hoắc Tranh cúi người, bàn tay nâng lên khuôn mặt Bạch Tế, chạm chẹ trên môi một chút, hơi thở nóng rực.

Khẽ chạm liền tách ra, Bạch Tế liếm môi, mất mát nói: “Hai người kia dán miệng không có tách ra nhanh như vậy nha, Tranh Tranh không đủ thích ta sao?”

Không phân rõ cảm xúc lúc này, Hoắc Tranh nhắm mắt nâng lên gò má y, một lần nữa hôn xuống, ngậm lấy hai cánh môi ướt mềm, cho đến khi Bạch Tế nhẹ giọng kêu, hắn mới dừng miệng, tai mắt nóng cháy, “Cảm nhận được ta thích ngươi sao.”

Hết chương 32

<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bình Luận (0)
Comment