Cái gì vừa mềm vừa béo?
Bạch Tế nghe Chử Thiếu Kiệt nói liền không vui, đẩy tay hắn ra, “Nói chuyện thì nói được rồi, làm cái gì muốn động thủ động cước.”
“Hắc.” Chử Thiếu Kiệt nhìn tay mình bị đẩy ra, “Ta liền muốn động thủ động cước thì thế nào, ngươi biết ta là ai không?”
Bạch Tế khinh thường không cho hắn mặt mũi “Không biết.”
Cách tay đặt trên vai y đè nặng xuống, Bạch Tế khó chịu giãy ra, tức đến mặt đều đỏ bừng, “Ngươi buông ta ra, ta muốn đi tìm ca ca.”
Chử Thiếu Kiệt càng nắm chặt Bạch Tế càng kịch liệt giãy giụa, xem mặt y đều đỏ lên như trái chín, Chử Thiếu Kiệt mới buông ra, “Ta nói ta mang ngươi đi tìm.”
“Ngươi gạt người.” Đối phương người đông thế mạnh, Bạch Tế không dám mắng ngay mặt hắn, “Ngươi nếu không buông ta ra, ta liền mách viện trưởng các ngươi.”
Bạch Tế từ miệng Phương Tử Trần biết được Hưng Võ Viện quy củ so với Hoằng Dương Quán còn nghiêm khắc hơn, phạm lỗi liền bị phạt roi. Mới đầu y cảm thấy quy củ nơi này quá đáng sợ, hiện tại ngẫm lại cũng có thể hiểu được, y vừa sang đây liền bị một đám võ sinh lôi kéo không cho y đi tìm Tranh Tranh, đúng là ngang ngược không nói đạo lý, thật đáng đánh đòn.
Chử Thiếu Kiệt kéo Bạch Tế, “Ngươi nói ca ca ngươi tên Hoắc Tranh, ta giúp ngươi hỏi một chút đi.” Quay đầu lại hỏi đám võ sinh phía sau, bọn họ đều lắc đầu, “Chưa từng nghe qua võ viện chúng ta có người này.”
“Nha! Ngươi xem bọn họ nói không có, không bằng cùng ta đi sân huấn luyện nhìn xem?”
“Ta không...không đi...”
Không thắng nổi sức lực Chử Thiếu Kiệt, Bạch Tế chỉ có thể bị hắn kéo đi, đầu lại quay quay nhìn xung quanh mong có thể may mắn nhìn thấy quản sự hoặc viện trưởng trong viện.
Mưa phùn lả tả, phía sân huấn luyện truyền đến từng trận hò hét ầm ĩ. Tim Bạch Tế bỗng đập nhanh hơn, thấy y quay đầu lại nhìn sân huấn luyện, Chử Thiếu Kiệt cười nói: “Phía trước đang có trò vui, đi, đi qua nhìn xem.”
Dưới lôi đài chen đầy một đám võ sinh mặc hắc y, bọn chúng đúng là không biết mệt, ngay cả lúc được nghỉ ngơi, không đánh một chút thì tay liền ngứa.
Chử Thiếu Kiệt lôi kéo Bạch Tế tới gần lôi đài, đối đám võ sinh phía trước khụ một tiếng, người vây ở phía trước nhanh chóng nhường ra một con đường, tầm nhìn thoáng chốc rộng rãi, Bạch Tế lập tức thấy rõ Hoắc Tranh đang đứng giữa lôi đài.
Y hô lên một tiếng rồi chạy về phía trước, lại bị Chử Thiếu Kiệt nắm áo kéo trở về, “Ngươi chạy làm gì?”
Bạch Tế trừng hắn, “Ca ca ta ở trên đó.”
Chử Thiếu Kiệt nhìn về phía hai người đang luận võ trên lôi đài, hắn có biết võ sinh, ánh mắt tự nhiên chuyển hướng sang Hoắc Tranh, “Hắn là ca ca ngươi?”
Một võ sinh bên cạnh quay sang, “Hắn là võ giáo mới đến.”
Chử Thiếu Kiệt nhướng mày, “Võ giáo?”
Hắn cúi đầu nói với Bạch Tế: “Ca ca ngươi muốn tới đây làm võ giáo, hắn không sợ bị đánh đến còn lại nửa cái mạng đi.”
Bạch Tế trợn to mắt tròn, thẳng tắp nhìn Hoắc Tranh trên đài, “Ngươi, ngươi nói cái gì nửa cái mạng!?”
Chử Thiếu Kiệt cười cười, nắm vai y dạo qua một vòng, “Có nhìn thấy mấy người xung quanh không?”
Bạch Tế: “...Thấy được.”
“Có phải là rất nhiều người không?”
Y gật đầu, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Tranh đang đánh nhau với võ sinh trên đài, quyền cước đánh ra liên tục, y sợ nhìn thiếu một cái Hoắc Tranh liền bị người ta đánh, trái tim đập thịch thịch giống như muống nhảy ra khỏi miệng.
“Ca ca ngươi nếu muốn làm võ giáo ở đây thì phải đánh bại đám võ sinh ở đây một lần, để bọn họ tin phục, như vậy hắn mới có thể lưu lại.”
Bạch Tế có chút không hiểu, bốn phía vây quanh một đám võ sinh, người nào so với y đều cao lớn khỏe mạnh, run rẩy ngón tay chỉ một vòng, mắt Bạch Tế trợn to, không xác định hỏi: “Võ sinh ở đây?”
“Đúng vậy.” Chử Thiếu Kiệt tà tà cười, “Bao gồm cả ta, công phu của ta cũng có chút lợi hại, ngươi hiện tại biết nói lời dễ nghe một chút, ta sẽ suy xét không ra tay tàn nhẫn với ca ca ngươi.”
Thái độ của Chử Thiếu Kiệt làm Bạch Tế càng bực mình, “Các ngươi tại sao muốn đánh nhau, đánh nhau là không tốt.”
Chử Thiếu Kiệt liếc nhìn Hoắc Tranh, “Là nam nhân sẽ phải đánh nhau.” Hắn tùy ý dùng tay nhéo mặt Bạch Tế, “Nhìn ngươi gầy giống như gà con.” Chưa dứt tiếng, Chử Thiếu Kiệt đột nhiên huýt sáo một cái thật dài, Bạch Tế theo ánh mắt hắn nhìn lên lôi đài.
“Công phu ca ca ngươi thật không tồi, mới một lúc liền hạ được bốn người.”
Mưa bụi xuống làm toàn thân Hoắc Tranh ướt đẫm, mồ hôi pha lẫn nước mưa, hắn thở hổn hển, tầm mắt quét xuống phía dưới, ánh mắt từ trong một đám võ sinh mặc đồ đen dừng trên người Bạch Tế.
Bạch Tế đẩy Chử Thiếu ra, “Ca ca nhìn thấy ta.”
Thấy y chạy tới cạnh lôi đài, Hoắc Tranh nói một câu với võ phán, hắn vừa nhảy xuống, Bạch Tế thiếu chút nữa liền bổ nhào vào người hắn.
Trên người toàn mồ hôi, Hoắc Tranh không cho Bạch Tế thân cận quá, “Như thế nào lại tới đây?”
Xung quanh đều là võ sinh đang vây xem, không phải chỗ nói chuyện, Hoắc Tranh đành dắt Bạch Tế đi. Lúc đi ngang qua Chử Thiếu Kiệt, theo bản năng liếc hắn một cái.
Hoắc Tranh bước chân dài đi phía trước, Bạch Tế nhảy nhót theo sát phía sau, tới một nơi không có người, Hoắc Tranh dừng lại dùng vạt áo lau mồ hôi, thấy Bạch Tế cứ nhìn nhìn mình, hắn bất đắc dĩ nói: “Người ta toàn mồ hôi, sẽ dính đến ngươi.”
Bạch Tế động động cái mũi, “Ngửi không thấy mà.”
Hoắc Tranh không còn biện pháp, kéo Bạch Tế vào ven tường, dùng thân mình cao lớn che khuất y, không muốn để người khác nhìn đến.
Bạch Tế móc ra khăn sạch chậm rãi lau dọc theo sống mũi Hoắc Tranh, trong lòng y rất khó chịu, “Tranh Tranh, ngươi thật sự muốn đánh nhau với tất cả võ sinh ở đây sao?”
Hoắc Tranh nghĩ không muốn làm Bạch Tế lo lắng, nhưng vẫn không giấu giếm y, “Ừm.”
Quả nhiên Bạch Tế càng khổ sở, khóe miệng xụ xuống, mí mắt cũng cụp theo, qua một lát lại ngẩn mặt nhìn hắn, “Không đánh có được không?”
“Muốn lưu lại võ viện nhất định phải đem đám võ sinh này đánh phục.”
Biết y đang nghĩ loạn trong đầu, Hoắc Tranh dùng hai tay áp vào má bánh bao của Bạch Tế, cúi đầu hôn hôn môi y, “Tin tưởng ta, ta sẽ không để mình bị thương.”
Thương thân thể hắn Bạch Tế liền đau lòng, Hoắc Tranh bảo đảm với y, “Ta sẽ không hạ thủ lưu tình với bọn họ.”
Bạch Tế với đôi mắt hồng hồng mà ừ một tiếng, giọng nói hơi khàn, “Ngày mai nhớ phải mang theo thuốc trị thương tới đây, không được, tối nay trở về chúng ta liền đi mua thuốc.”
Y vẫn sợ Hoắc Tranh bị đánh trúng, lo sợ bất an muốn ôm một cái, lại lặng lẽ rút tay về.
Hoắc Tranh liền trở tay ôm y, dùng sức siết chặt, ngay sau đó nhanh chóng buông ra, “Trừ phi có chuyện quan trọng, sau này nên ít đến đây thôi.”
Có vài trường hợp đánh nhau khó tránh khỏi quyền cước qua lại, nghiêm trọng hơn thì đem người đánh đến thổ huyết.
Hoắc Tranh không muốn Bạch Tế thấy máu me, lòng bàn tay xoa xoa má y, “Tới giờ ta liền đến Hoằng Dương Quán đón ngươi được không?”
“Ừm” Bạch Tế gật đầu, đột nhiên y nhớ tới một chuyện, ở bên tai Hoắc Tranh lẩm bẩm nói nhỏ một câu, “Tranh Tranh, ở đây có một người tên Chử Thiếu Kiệt thật đáng ghét.”
Hoắc Tranh ghi nhớ ba chữ Chử Thiếu Kiệt, hắn không hỏi bất kì lí do nào, vì là người Bạch Tế chán ghét, đều nên lưu ý. Không nói đến Bạch Tế thiện lương lại hay mềm lòng, rất ít khi ghét một người, Hoắc Tranh nhớ tới võ sinh khi nãy gặp thoáng qua, bộ dáng kia không giống hài tử nhà bình thường.
Hắn thầm nghĩ: “Nếu có cơ hội cùng Chử Thiếu Kiệt so công phu, thì xuống tay nặng một chút.”
Hết chương 54
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
______
Mới lụm được bé bạch này cute quá chừng. Thỏ nhà người ta ngoan thế đấy, còn cục nợ nhà mị thì nó quậy như giặc. Cả ngày phải đi theo canh hốt cục ị cho nó (-_-")https://www.youtube.com/watch?v=DeTd4PZcUcE