Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

Chương 63

Khi mùa mưa qua đi, trời dần dần ấm lên, ngày cũng bắt dầu sáng sủa hơn.

Vũ Thành vào buổi chiều mùa hè có rất nhiều người ra đường, tiểu hài tử mặc quần áo mới từ ngõ nhỏ chạy ra, Hoắc Tranh đánh xe ngựa đến vững vàng thong thả không như đáy lòng hắn nặng nề, bất an nôn nóng.

Hắn không khỏi nhớ lại lời Bạch Tế nói, Chử Thiếu Kiệt biết y không phải là con người.

Bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì?

Chỉ có thể xem tình huống trước mắt, Chử Thiếu Kiệt trừ bỏ ngôn hành cử chỉ có chút kiêu ngạo quái đản, có ý muốn tiếp cận Bạch Tế. Hoắc Tranh không nhìn ra đối phương đến cùng có âm mưu gì, bất quá hắn có thể xác định tạm thời Chử Thiếu Kiệt sẽ không thương tổn Bạch Tế.

_____

Lan bà đã nấu xong đồ ăn rồi, chờ hai người trở về liền có thể ăn.

Hắc Trân Châu cùng mèo đen ở dưới bàn ăn đồ ăn của chúng nó, gần đây Hoắc Tranh và Bạch Tế đều bận rộn, Hắc Trân Châu nhìn thấy y liền buông thức ăn chạy đến cọ chân bọn họ. Nó đã lớn thành đại cẩu, trong nhà còn có mèo đen nhưng vẫn đối với chủ tử trung thành, mỗi ngày đều phải vẫy đuôi mừng.

Dùng xong cơm chiều, Hoắc Tranh thắp đèn lồng ngoài sân, Lan bà ngồi dưới gốc cây hóng mát, mùa đông lạnh nên bà ít ra khỏi phòng, nhân thời tiết ấm lại liền hoạt động một chút.

Một bên khác Bạch Tế đang chơi đùa cùng chó mèo, Hoắc Tranh ở miệng giếng giặt xong quần áo đem phơi ở hậu viện, vì ban đêm sẽ lạnh hơn, ba người liền trở về phòng.

Bạch Tế ngâm mình trong thùng tắm, đem tay chân đều cọ qua một lần. Hoắc Tranh trải giường xong tới phía sau, đem theo khăn vải ôm y lên, quấn lại bế tới giường.

Hoắc Tranh là người ổn trọng, xử sự nghiêm túc cẩn thận nhưng tối nay Bạch Tế lại rõ ràng cảm nhận được hắn nôn nóng. Y vòng hai tay ôm cổ hắn, Hoắc Tranh thuận thế đè Bạch Tế trên giường, cằm để trên đỉnh đầu y, hai chân kẹp lấy chân y.

Khi Hoắc Tranh thân thân trán Bạch Tế còn cố ý cọ một chút râu ngắn ngủn mới mọc vào mặt y. Tay ôm y càng thêm chặt.

“Tranh Tranh.”

Bạch Tế dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm trên mặt Hoắc Tranh, mơ hồ nói: “Đừng khó chịu.”

Hoắc Tranh ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của y, càng ôm chặt người ấm áp trong lòng.

Hơi thở hắn dồn dập, ánh mắt sáng ngời, “Tiểu Bạch, ta yêu ngươi.”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Tranh nói yêu y, so với văn nhân uyển chuyển thổ lộ tâm ý, hắn thẳng thắn không thú vị, không có lời ngon tiếng ngọt nhu tình, không mạnh mẽ như võ nhân. Chỉ nói cho Bạch Tế một câu, hắn yêu y.

Hoắc Tranh nắm lấy tay Bạch Tế hôn lên mu bàn tay y, dọc theo năm ngón tay tinh tế liếm hôn, “Chờ về sau ổn định hơn chúng ta liền thành thân đi, mặc kệ người khác nói thế nào, chúng ta hảo hảo qua ngày.”

Hắn làm việc không thẹn với lòng, Bạch Tế ở cùng hắn, hắn nhất định không thể để cho quan hệ của bọn họ chỉ có thể âm thầm lén lút qua một đời.

Hắn muốn cùng y bái thiên địa, để trăng sao làm mối cho bọn họ.

Bạch Tế cười đến đôi mắt cong cong, “Vậy trước nói cho Lan bà biết đi.” Lan bà tuy không cùng huyết thống nhưng là người thân duy nhất của hai người trên đời.

Hoắc Tranh vuốt tóc y, gật đầu “Ngày mai liền nói cho người.”

Việc này quyết định xong, cục đá trong lòng hai người đều vứt đi, giống như bọn họ thật sự đã thành thân, sau này lâu dài ở bên nhau. Về chuyện Chử Thiếu Kiệt liền vứt ra sau đầu, không nghĩ tới nữa.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tế cùng Hoắc Tranh nắm tay nhau ra ngoài. Lan bà trong sân cho Hắc Trân Châu ăn cơm, nhìn thấy hai người nắm tay, nếp nhăn trên mặt khi cười hiện lên cảm thấy huynh đệ tình cảm thật tốt.

Hoắc Tranh dắt Bạch Tế đến trước mặt Lan bà, “Lan bà, chúng ta có chuyện vẫn luôn gạt người, ta và Tiểu Bạch xem người như người thân cùng nhau sinh sống qua ngày, hiện giờ chúng ta không nghĩ có điều gạt người.”

Lan bà cười nói: “Chuyện gì nha, hai hài tử ngươi hôm nay sao nghiêm túc như vậy?”

Hoắc Tranh cùng Bạch Tế nhìn nhau, hắn lại nói: “Ta cùng Tiểu Bạch một chỗ đã rất lâu, y không phải đệ đệ mà là người trong lòng ta.”

Lan bà trong nháy mắt ngạc nhiên, “A?”

Mèo đen nhỏ cưỡi trên đầu Hắc Trân Châu, nó ngồi xổm, hai tiểu gia hỏa đồng thời gật đầu, hướng Lan bà xác minh lời Hoắc Tranh nói không phải giả.

Lan bà vỗ vỗ đầu, cả kinh “Chúng nó đã thành tinh sao, việc này đều biết?”

Bà nhìn xem Hoắc Tranh, lại nhìn Bạch Tế, hai người nắm tay chưa từng tách ra.

Lan bà thở dài, cuối cùng biểu tình gì cũng không lộ ra, miệng nhắc mãi “Sao liền không phải là huynh đệ đâu? Sao lại thành một đôi rồi?”

Hết chương 63

<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Bình Luận (0)
Comment