Đem sợi dây mây cuối cùng bện xong cũng đã xế chiều, Bạch Tế gục đầu xuống ghé vào trên bàn đá nhắm mắt ngủ say, Hoắc Tranh không đánh thức y, mà đi vào phòng cầm kiện áo ngoài khoác lên người Bạch Tế tránh cho y bị cảm lạnh, lại lấy một ít hao* đốt lên, treo ở bên cạnh đuổi muỗi.
*Hao: cây ngải cứu Hoắc Tranh bình tĩnh nhìn y, động tác thật nhẹ đi đến miệng giếng múc nước vào nhà bếp vo gạo nấu cơm, gạo còn lại dùng đến ngày mai cũng muốn thấy đáy, hắn quay đầu lại nhìn người đang ngủ say trong sân, bỗng giật mình chớp mắt, chỉ thấy Bạch Tế đang ngủ bỗng nhiên từ khuỷu tay ngẩn đầu, khóe miệng giơ lên, lộ ra hàm răng trắng tuyết.
“Tranh Tranh.”
Bạch Tế đứng dậy, đem áo ngoài xem như bảo bối một lần nữa khoác lên người, bóng đêm dần dần dày đặc, vài đốm sáng nổi lên phía chân trời, từng nhà thắp nến, Hoắc Tranh cũng đốt nến, đặt ở trong phòng, phòng ngừa Bạch Tế chạy nhảy nhìn không rõ vấp ngã.
Bạch Tế mở nắp thùng gỗ, phát hiện gạo bên trong còn sót lại một chút. Y không nói chuyện, im lặng ngẩn đầu chớp mắt nhìn Hoắc Tranh, trong mắt như có nước, mở miệng, “Ta chưa từng thấy ngươi ăn một bữa cơm.”
Nhắc tới việc này, trong lòng Bạch Tế nhè nhẹ dâng lên một chút khó chịu, y nghĩ rằng gạo này không dễ có được, làm thật nhiều việc kiếm tiền mới có thể nua được, có tiền mới có gạo.
Hoắc Tranh dùng tiền mua gạo xong, tất cả đều nhường cho mình ăn, chính hắn lại qua loa ăn cho xong bữa, y thường thấy Hoắc Tranh chỉ ăn bánh bột, lúc bánh lạnh tương đối khô cứng, khi cắn vào hàm răng đều đau, hương vị cũng không bằng cơm thơm mềm.
Hiện tại không có gạo, có nghĩa là Hoắc Tranh cũng không có tiền.
Y khổ sở trong lòng, cúi đầu thấp xuống hỏi: “Tranh Tranh, ta đang liên lụy ngươi phải không?”
“Tẩu tử sao lại nói như vậy, ta là đang thay thế đại ca chiếu cố tốt ngươi.”
“Đại ca? Ngươi nói chính là ca ca của ngươi sao, Tranh Tranh, ta...” Bạch Tế trong lòng giấu tâm sự, do dự một lát, vẫn là lựa chọn nói cho hắn, “Tranh Tranh, kỳ thật ta có một chuyện vẫn không nói cho ngươi, ta, ta không quen biết đại ca ngươi.”
Hoắc Tranh lại đem lời Bạch Tế nói hiểu lầm thành một ý nghĩa khác, tẩu tử hắn dung mạo bất phàm, Bạch gia xem nàng như trân bảo, đương nhiên không được như nữ tử bình thường chạy loạn khắp thôn, tựa như những thiên kim tiểu thư nhà giàu trong thành, chỉ ở nhà học chút nữ công thêu thùa, cầm kỳ thư họa, nếu chưa tới tuổi gả chồng, trong nhà nhất định không cho phép các nàng cùng nam tử khác tiếp xúc.
Tuy rằng tẩu tử hắn cùng đại ca chắc chắn đã có hôn ước, cũng là trước lúc ‘nàng’ sinh ra, tẩu tử chưa từng thấy qua đại ca, đúng là chuyện hết sức bình thường.
“Tẩu tử không cần lo lắng.” Hoắc Tranh an ủi, Bạch Tế thân mình đơn bạc, Hoắc Tranh nhìn qua tuy mặt lạnh vô tình, nhưng thật ra rất quan tâm chăm sóc, “Ban đêm trời lạnh, ngươi về phòng tránh gió đi.”
Gió nổi lên, Bạch Tế về phòng, quả nhiên ấm áp hơn so với bên ngoài không ít. Y nhìn ra cửa sổ trông thấy bên ngoài mây đen nặng nề, kéo tới liền làm sân tối đen không thấy bóng dáng, mùi đất tanh không ngừng cuồn cuộn bốc lên, không bao lâu nữa chỉ sợ sẽ có mưa to.
Dự cảm của Bạch Tế quả nhiên ứng nghiệm, nửa đêm sau cuồng phong nổi lên, sấm chớp ầm ầm, quấy nhiễu thôn làng đang yên lặng. Mưa to như trút nước, tiếng sấm ầm ầm làm Bạch Tế đang ngủ mơ bừng tỉnh, thêm một tia chớp lóe lên tựa như muốn xé ránh không trung, Bạch Tế cả kinh hãi chân nhũn ra, ôm chặt chăn, giày cũng chưa mang liền run run chân liều mạng chạy ra ngoài phòng.
Y muốn đi tìm Hoắc Tranh, đêm giông tố như vậy thật sự làm y không khỏi sợ hãi.
Trong nhà chính đèn đuốc lẳng lặng đốt, Bạch Tế chân trước vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng liền co rụt lại, nước mưa lạnh lẽo từ cổ chảy đến áo trong, lạnh căm căm dán vào da thịt, làm y run run, ngẩn đầu, trông thấy trên nóc nhà thủng một lỗ lớn.
Nóc nhà không biết khi nào bị thủng thành như vậy, nước mưa từ đó rót vào nhà, sàn nhà ướt đẫm hơn phân nửa, nước chảy đầy trong phòng, Bạch Tế đỡ khung cửa trái phải nhìn xung quanh, nhìn thấy trên nóc nhà tựa hồ có bóng người, vừa nhìn thấy bóng dáng kia, y liền biết đối phương là Hoắc Tranh.
“Tranh Tranh.......”
Tia chớp cắt qua bầu trời đêm, rúc ở bên trong cánh cửa thăm dò kêu, Hoắc Tranh nghe được Bạch Tế gọi mình, từ lỗ thủng cúi đầu nhìn hắn, “Tẩu tử, ngươi về phòng tránh mưa đi.”
Hoắc Tranh thân khoác áo tơi, nóc nhà bị thân cây to ngã trúng hỏng một mảng lớn, nếu chậm trễ không sửa, mưa to tầm tã như vậy, chỉ sợ không bao lâu nhà chính liền bị ngập nước, nước mưa chảy vào nội phòng liền không xong.
Tình huống nguy cấp, Bạch Tế tại chỗ đi qua đi lại, cái trán tinh tế toát ra mồ hôi lạnh.
Mỗi khi trời mưa to, y sợ nhất là sét đánh, bên ngoài mưa sa gió giật, tàn sát bừa bãi, gió từ cửa sổ thổi tới trên người, tiếng gió hù hù như quỷ khóc sói gào, tiếng chớp tiếng sấm không ngừng, khủng bố oanh kích ở bên tai.
Bạch Tế nhắm mắt hô to, “Tranh Tranh, ngươi chừng nào thì xuống dưới!”
Rống xong, mặt đều theo cổ đỏ lên.
Hoắc Tranh từ thang gỗ bò lần tới phòng, trên người hắn ướt đẫm, không tới gần Bạch Tế, đứng ở ngoài cửa, nhìn Bạch Tế quấn chăn, tầm mắt tự nhiên rơi trên mặt đất, dặn dò: “Tẩu tử, ngươi về phòng khoác thêm áo.” Một chốc, lại mở miệng nói: “Nếu sợ hãi, ta đem nến đến nội phòng, ngươi chờ ở bên trong, ngoài này gió lớn.”
Hoắc Tranh còn có một việc không nói cho Bạch Tế, phòng của hắn cũng bị nhánh cây ngã thủng một lỗ, chỉ là nhà chính bị dột quá lớn, hắn đành phải sửa bên này trước, không thể bận tâm phòng hắn nữa.
Bạch Tế trở về nhà chính phủ thêm áo ngoài, nghĩ nghĩ, Hoắc Tranh đội mưa đội sấm sửa nhà, không mặc nhiều áo chắc chắn sẽ lạnh, liền thuận đường chạy đến phòng nghỉ Hoắc Tranh, hắn nhìn chằm chằm lỗ thủng trên đỉnh đầu, xong lại tìm trong phòng, đông sờ tây sờ, lấy ra một kiện áo ngoài tới, đem đưa cho Hoắc Tranh.
“Tranh Tranh.”
Hoắc Tranh cúi đầu, nhìn trên tay tẩu tử cầm quần áo của mình. Lòng bàn chân trượt một cái, suýt nữa là từ trên nóc nhà rớt xuống.
Sửa xong nóc nhà chính, Hoắc Tranh đi đến trước mặt Bạch Tế, áo ngoài của hắn đang bị Bạch Tế ôm vào trong ngực, lấy cũng không được, không lấy lại e sợ thương tổn đến một mảnh đơn thuần hảo ý của đối phương.
“Tranh Tranh, ngươi lạnh không?” Bạch Tế bỗng nhiên ngượng ngùng cười, “Ta thấy trong phòng ngươi mưa dột.”
Y lại nói: “Trời thật lạnh, đêm đã khuya, không bằng ngươi đến phòng ta, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi đi.” Bạch Tế chỉ đơn thuần nghĩ hai người dựa vào nhau ngủ so với một người ấm áp hơn, nào có nghĩ đến tình ý chân thành như Hoắc Tranh, lại không hiểu sao đối phương lại nghiêm mặt lạnh lùng cự tuyệt.
“Tẩu tử!” sắc mặt Hoắc Tranh ngưng tụ thành một mảng sương mù, “Sau này chớ lại nói lời không phép tắc như vậy, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Hoắc Tranh tiếp nhận áo ngoài từ Bạch Tế sau đó lập tức về phòng, thấy Bạch Tế vẫn đứng tại chỗ, liền thúc giục hắn, “Trở về.”
Bạch Tế trong lòng hết sức bi thương, lại không nói chuyện, về phòng nằm trằn trọc đến nửa đêm mới đi vào giấc ngủ, hôm sau trời chưa sáng, y đã từ trong mộng bừng tỉnh, mơ hồ nghe được ngoài sân truyền tới tiếng động, liền biết Hoắc Tranh đã dậy làm việc.
Hình ảnh đêm qua Hoắc Tranh lạnh nhạt với mình còn khắc trong đầu, Bạch Tế ưu sầu thở dài, trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn thấy mình trong gương đồng, chỉ thấy hai cái tai cụp phấn nộn lộ ra tới, lông tơ dày đặc trắng mịn, y run lên lỗ tai, tĩnh tọa một lát sau hai tai cụp mới ẩn trở về.
Hôm nay phải vào thành, Hoắc Tranh đem số gạo cuối cùng nấu một ít cháo, Bạch Tế bưng bát cháo không lập tức ăn vào bụng, mà là đem chén đẩy tới trước mặt Hoắc Tranh, ánh mắt dừng ở mặt hắn rồi nhìn trong chén, “Ta hôm nay không muốn ăn cháo, muốn ăn bắp.”
Hoắc Tranh đem cháo đẩy trở về, từ trong nồi lấy ra bắp còn ấm, cùng đưa tới trước mặt Bạch Tế.
Hoắc Tranh hành động cực mau lại làm cho Bạch Tế chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, nước mắt ‘nữ nhân’ so với bất luận vũ khí sắc bén nào cũng lợi hại hơn, tuy là tâm Hoắc Tranh vững như bàn thạch, giờ phút này cũng không khỏi luống cuống, vụng về “Tẩu tử, ngươi vì sao lại khóc...”
Bạch Tế cúi đầu lau nước mắt, qua một lúc lâu sau mới vùi đầu ăn cháo, chóp mũi đỏ bừng, tiếng nói rầu rĩ, “Là ta không tốt.”
Y không nháo không khóc nữa, chủ động giúp Hoắc Tranh đem hàng hóa ôm lên xe ngựa, mới vừa rồi Bạch Tế một mặt nước mắt đem Hoắc Tranh khóc sợ, y muốn làm, Hoắc Tranh khó có lúc không dám ngăn cản, tận lực đem đồ vật nhẹ đưa cho y ôm.
Lần đầu tiên ra khỏi thành, trên đường còn tính là thuận lợi. Từ Trường Nguyệt thôn đi xe ngựa tới Vũ Thành phải đi mất một canh giờ mới đến.
Bên trong thành náo nhiệt, dòng người nói to ồn ào, màu sắc rực rỡ ven đường làm Bạch Tế nhìn hoa cả mắt. Hoắc Tranh cho y ngồi bên trong xe ngựa, Bạch Tế không dám thò đầu ra, chỉ xốc lên mảnh vải nhỏ bên cửa sổ, người đi đường ngẫu nhiên nhìn thấy dung mạo y, còn không kịp cảm khái, xe ngựa đã đi xa.
Hoắc Tranh dừng xe ngựa ở bên đường phố chuyên mua bán giao dịch, đem tất cả hàng hóa hắn mang đến hôm nay khiên xuống, đồ dùng trong nhà và nông cụ bán chậm một chút, vì cũng có không ít hàng rong bán đồ vật này, nhưng các loại động vật nhỏ tinh xảo hắn bện ra, dễ dàng lọt vào mắt các cô nương, giá cả tiện nghi, mắt thấy một người tiếp một người đến mua.
Bạch Tế rất luyến tiếc những tiểu động vật đó, ghé vào trong xe ngựa nhìn một đám chúng nó bị người mang đi, lúc Hoắc Tranh không để ý, Bạch Tế đột nhiên từ thùng xe nhảy ra tới, “Tranh Tranh, ngươi để lại cho ta một cái đi.”
Hoắc Tranh bện nhiều vật nhỏ như vậy, hắn lưu lại chỉ có một con thỏ treo trên eo kia, còn lại đều bị người khác mua hết!
Chính là, Bạch Tế nhìn túi tiền Hoắc Tranh một chút, sau đó giãy giụa không nỡ buông tay ra, “Ngươi đừng đem nó bán đi.”
Nói xong, Bạch Tế đem con thỏ duy nhất trên eo mình cởi bỏ, nâng tiểu tâm can đến trước mặt Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh không nói lời nào, nhận lấy con thỏ, thoáng nhìn qua thấy đôi mắt Bạch Tế đỏ lên tức khắc, không lên tiếng mà một lần nữa đem con thỏ nhét trở lại trên tay y.
“Nó là của ngươi.”
Tiện đà đem một con vật nhỏ còn dư lại bỏ vào lòng bàn tay Bạch Tế, “Đều cho ngươi.”
Hết chương 9
<Edit: Thỏ Cụp Tai>