Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 12

Ngày hôm sau.

Trần Hàm Nhất bị mẹ lôi ra khỏi giường từ sáng sớm.

“Mấy giờ rồi còn chưa dậy?” Mẹ Trần không chút khách sáo lật chăn lên.

Ngay khi Hàm Nhất bị đánh thức bởi tiếng gầm sư tử của mẹ, cô bàng hoàng ngồi dậy, gãi gãi đầu: “Mấy giờ rồi?”

Mẹ Trần nhìn bộ dạng bơ phờ của con gái, càng có cảm giác hận rèn sắt không thành thép: “Đã tám rưỡi rồi.”

Câu trả lời của mẹ Trần chọc giận Hàm Nhất: “Mới tám rưỡi mà mẹ đã quấy rầy giấc ngủ của con.”

Mẹ Trần: “Mới tám rưỡi? Mặt trời chiếu tới mông chị rồi. Mau đứng lên, cho chị hai mươi phút, tắm rửa xong thay quần áo, tôi sẽ đợi chị ở phòng khách.”

Trần Hàm Nhất chỉ muốn ngã ra giường ngủ tiếp. Mẹ Trần như đoán được suy nghĩ của cô, thẳng thừng nói: “Mau dậy cho mẹ, nếu để mẹ phát hiện con ngủ nướng tiếp, mẹ sẽ ném cả con và cái chăn này ra đường.”

Dưới sự uy hiếp của mẹ, Trần Hàm Nhất đau khổ rời giường, đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Hàm Nhất thay một bộ quần áo, ngồi bên cạnh mẹ cô: “Thưa bà Trần, sáng sớm bà đến đây có việc gì?”

Mẹ Trần: “Con nói xem mẹ đến làm gì? Không nhìn xem con đã làm ra chuyện tốt gì?”

Trần Hàm Nhất ngẩn ra: “Con làm sao?”

“Con nói xem? Hả? Con làm gì với Bạch Dương nhà người ta? Con nhìn hot search Weibo đi.” Mẹ Trần ném điện thoại cho Trần Hàm Nhất.

[Danh sách tìm kiếm phổ biến]

# Ngân hàng Bạch Dương #

# Thương chó sữa nhỏ #

# Cao thủ ném bóng Trần Hàm Nhất #

# Thương tổ hậu kỳ #

Hàm Nhất thản nhiên nhìn lướt qua các chủ đề trên hotsearch, cảm thấy không có gì to tát: “Cái này thì?”

Mẹ Trần khó hiểu trước biểu hiện của Trần Hàm Nhất: “Sao mẹ lại sinh ra đứa con gái như con chứ? Con nói xem biểu hiện của con cứng rắn như thế, dẫm lòng tự trọng của đàn ông dưới chân, ai mà muốn con chứ?”

Trần Hàm Nhất: “Con không định để người khác muốn mình.”

“Trần Hàm Nhất, não con có phải bị úng nước rồi không? Con nghĩ gì vậy, tính độc thân cả đời hay sao?” Mẹ Trần trừng mắt nhìn Trần Hàm Nhất.

Trần Hàm Nhất: “Mẹ, con rất bình thường, vô cùng bình thường. Sao con lại phải ở bên người thua kém con chứ, mẹ cho con một lý do.”

Mẹ Trần bị những lời của Trần Hàm Nhất làm đuối lý.

Trần Hàm Nhất nói tiếp: “Mẹ, mẹ cũng muốn con tìm một người có thể chăm sóc con chứ không phải người kém cỏi hơn con. Bởi vậy một người yếu hơn con mọi mặt, dựa vào cái gì mà trở thành người đàn ông đứng cạnh con?”

Mẹ Trần: “Con bớt ngụy biện lại cho mẹ. Bạch Dương người ta tốt biết bao, muốn cao có cao, muốn đẹp có đẹp, cần tiền có tiền, dư sức hợp với con.”

Trần Hàm Nhất mở to mắt: “Đợi chút, bà Trần không phải nhìn trúng Bạch Dương rồi đó chứ?”

Mẹ Trần: “Sao nào, có ý kiến?”

“Không dám, không dám, nếu như mẹ nhìn trúng thì tự lấy đi, con không ngại mẹ tìm cho con một ông bố dượng nhỏ. Hơn nữa còn rất giàu, con rất vui vẻ làm một phú nhị đại.” Trần Hàm Nhất nói rất phóng khoáng.

Câu này hoàn toàn chọc giận mẹ Trần, bà túm lỗ tai Trần Hàm Nhất: “Con nói lại lần nữa xem.”

“Mẹ, mẹ ơi, con sai rồi! Nhẹ chút nhẹ chút, con đùa thôi mà.” Trần Hàm Nhất kêu cứu.

“Con nhóc thối tha này, mở miệng không biết suy nghĩ. Con nói nhảm nữa mẹ sẽ cắt tai con xuống, khâu miệng con lại, tránh lại nói mấy lời nhảm nhí.” Mẹ Trần buông lỗ tai của Hàm Nhất ra, nghẹn ngào nói: “Sau khi cha con ra đi, mẹ một mình nuôi con khôn lớn. Nghĩ sau này con trưởng thành có thể hiếu thuận, ai ngờ cái gì con cũng chống đối mẹ, mẹ nói một câu con cãi một câu. Muốn mẹ tức chết đúng không?”

Thứ Trần Hàm Nhất không thể chịu được nhất chính là nước mắt của mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con sai rồi, con thật sự sai rồi. Mẹ nói cho con biết con nên làm thế nào, con nghe mẹ hết.”

Mẹ Trần: “Con có thể đừng bắt nạt Bạch Dương nữa được không?”

Hàm Nhất: “Vâng, vâng, con đảm bảo không bắt nạt anh ta.”

Mẹ Trần: “Con có thể tham gia chương trình thật tốt, nghe lời tổ đạo diễn, hòa hợp với Bạch Dương không?”

Hàm Nhất gật đầu: “Có thể, hòa hợp thật tốt. Chỉ cần mẹ không khóc, mẹ nói gì con cũng nghe.”

“Được, con nói rồi đấy ngoắc tay!” Mẹ Trần cảm động rơi nước mắt, đưa tay ra ngoéo tay với Trần Hàm Nhất.

Mẹ Trần: “Ai nuốt lời là chó con.”

Mẹ Trần mỉm cười mãn nguyện. Trần Hàm Nhất thấy mẹ vui như vậy liền cảm khái trong lòng: Cảm giác mẹ cô giống như đứa trẻ vậy, chuyện gì cũng phải dỗ dành.

Trần Hàm Nhất bị mẹ dạy dỗ một buổi sáng, và cuối cùng kết thúc là cuộc tranh cãi phần thắng thuộc mẹ Trần.

Ngày hôm nay của Bạch Dương thì một lời khó nói hết. Anh đặc biệt về nhà nghỉ ngơi một ngày, muốn nếm thử tài nấu ăn của mẹ mình. Vừa bước vào nhà thế mà không thấy bàn đầy đồ ăn, cũng không thấy bóng dáng bận rộn của mẹ.

Bạch Dương: “Sao lại không nấu cơm? Hôm nay muốn ra ngoài ăn ạ?”

Mẹ Bạch: “Ăn cái gì mà ăn, con còn mặt mũi ăn cơm sao?”

Bạch Dương không hiểu sao mẹ lại nổi giận đùng đùng, liền nhỏ tiếng hỏi bố: “Mẹ con sao vậy ạ?”

“Mẹ con đang giận con đấy, con hãy cẩn thận.” Bố Bạch nhắc nhở con trai.

Bạch Dương lập tức ngồi xuống bên cạnh mẹ: “Mẹ, con xin lỗi, con bận công việc không về thường xuyên được, mẹ đừng tức giận.”

Mẹ Bạch lập tức ngồi xuống ghế đối diện với Bạch Dương: “Không liên quan gì đến chuyện này.”

Bạch Dương: “Không liên quan đến chuyện này, vậy liên quan đến chuyện gì?

Mẹ Bạch đánh giá quá cao chỉ số IQ của con trai: “Bạch Dương, mẹ hỏi con, rốt cuộc con nghĩ gì vậy? Công khai khiêu chiến phái nữ trong chương trình? Ăn một mình không quan tâm đ ến người khác? Cho phái nữ vay tiền lấy lãi? Ai đã dạy con những thứ này?”

Bạch Dương chớp mắt: “Con sai hả?”

Mẹ Bạch bị thái độ không biết hối lỗi của con trai làm cho tức đến trợn mắt. Bố Bạch che mắt không dám nhìn, lo lắng giây sau vợ mình sẽ tước đoạt mạng sống của con trai.

Mẹ Bạch cố kìm cơn giận hỏi: “Con nói cho mẹ biết con làm đúng chỗ nào. Cho mẹ lý do.”

Bạch Dương thẳng lưng nói: “Đầu tiên, con không công nhận cái mác “chó sữa nhỏ” mà người hâm mộ gán cho. Con muốn chứng minh cho người hâm mộ biết con không phải là “chó sữa nhỏ”, tuy là kết quả có chút ngoài ý muốn. Thứ hai, câu “Tự lực cánh sinh ăn no mặc ấm” là câu hai người nói với con khi con 18 tuổi, con luôn ghi nhớ đến hôm nay và luôn truyền đức tính tốt đẹp này cho người khác. Cuối cùng, vay tiền không lãi suất, như vậy không phải là mất oan tiền sao? Đến kẻ ngốc cũng biết kinh doanh không thể thua lỗ!”

Mẹ Bạch khâm phục một bụng lý luận của Bạch Dương: “Nói đạo lý như vậy, có cần mẹ gọi con là Giám đốc Bạch không?”

“Thật ra cũng có thể.” Bạch Dương thuận miệng nói.

Mẹ Bạch hoàn toàn tức giận, lập tức đấm Bạch Dương một cái: “Có thể? Xem còn có thể hay không?”

“Mẹ, mẹ vừa nói không lại con vừa muốn đánh con là thế nào!” Bạch Dương lập tức chạy đi.

Bố Bạch thấy tình hình không ổn, vội chạy đến ôm mẹ Bạch lại: “Vợ à có gì từ từ nói, em động tay như thế làm hại chính mình thì sao?”

“Bố ơi, con mới là người bị đánh.” Bạch Dương kinh ngạc trước câu nói của bố mình.

Bố Bạch: “Con đáng đời, còn không mau nhận sai với mẹ, suýt chút nữa làm mẹ con tức chết rồi.”

Bạch Dương nhìn bố mẹ hợp lực chống lại mình, biết mình bị cô lập, đành bất lực thấp giọng nhận lỗi: “Con sai rồi.”

Mẹ Bạch được chồng xoa dịu: “Sai ở đâu?”

Bạch Dương: “Chỗ nào cũng sai.”

Mẹ Bạch: “Có sửa sai hay không?”

“Sửa!” Từ nhỏ đến lớn việc Bạch Dương thành thạo nhất là nhận lỗi. Đều nhờ cách giáo dục phối hợp của bố mẹ.

Mẹ Dương: “Sau này không được gây phiền phức cho Hàm Nhất, không được làm loạn tổ chương trình, tham gia chương trình cho tốt, nghe theo sự sắp xếp của tổ chương trình, rõ chưa?”

“Đã rõ! Đảm bảo thực hiện mệnh lệnh.” Bạch Dương chắp tay hành lễ.

Vào buổi tối, bố Bạch đến phòng ngủ của Bạch Dương: “Con trai, có rảnh không?”

Bạch Dương: “Dạ, có chuyện gì vậy bố?”

Cha Bạch lấy slide mà mình tự chuẩn bị ra: “Bố đến bổ túc cho con. Nói cho bố biết xổ số có những loại gì? Nên mua như thế nào?”

“Không cần mà bố ơi.” Bạch Dương không muốn bổ túc môn học này.

Bố Bạch tin chắc rằng đây là khóa học bắt buộc: “Không được, con trai của Bạch Triển Phong làm sao có thể không biết mua xổ số khiến một người phụ nữ coi thường như vậy? Chuyện này tuyệt đối không thể dung thứ. Hôm nay bố sẽ dạy cho con một buổi, lần sau lúc đối mặt với Trần Hàm Nhất cũng không bị người ta coi thường nữa. Bố đã bảo đảm với mẹ con rồi.”

Bạch Dương: “Bố, sao bố lại nghe lời mẹ thế?”

Bố Bạch: “Di truyền gia tộc.”

Bạch Dương không hiểu: “Hả?”

Bố Bạch: “Sau này lấy vợ rồi con sẽ hiểu.”

Bạch Dương vẫn không thể hiểu được, nhưng anh không còn cách nào khác mà bị bố Bạch bắt buộc học kiến thức về xổ số, từ cách sắp xếp đơn giản đến phức tạp. Tóm lại đó là một bài học toàn diện và đặt nền móng cho Bạch Dương trong tương lai.

Mặt khác, đạo diễn Nghiêm đang thảo luận về kế hoạch ghi hình tiếp theo với người hâm mộ.

Đạo diễn Nghiêm: 【Các fan thân mến, mọi người đã xem chương trình cuối tuần và chắc hẳn cũng biết những khó khăn của tổ đạo diễn. Mong các bạn cho ý kiến và giúp chúng ta chấn chỉnh lại hai người này. 】

Tiểu yêu tinh chết tiệt: 【Đề nghị ê-kíp chương trình tạo một buổi hẹn hò đặc biệt trong khu vui chơi. Hai người phải cùng nhau hoàn thành năm trò giải trí, mỗi trò có một hạng mục thử thách】

Phù thủy tóc trắng: 【Thời gian phải có hạn, quá thời gian hoặc không vượt qua thử thách sẽ bị trừng phạt. 】

Tiểu yêu tinh chết tiệt: 【Xuyên suốt quá trình không được tự ăn uống mà phải nhờ đối phương giúp đỡ. 】

Phù thủy tóc trắng: 【Và không thể vi phạm quy tắc, một khi vi phạm, phải chơi thêm một trò khác làm hình phạt. 】

Hội trưởng hội chi viện tiểu bạch thỏ: 【Tôi nghĩ ý kiến này rất hay. 】

Hội trưởng hội chi viện cây xấu hổ: 【Tôi cũng đồng ý. 】

Đạo diễn Nghiêm: 【Được rồi, tôi sẽ lên kế hoạch với những người còn lại trong tổ đạo diễn để đảm bảo không có gì sai sót. 】

Tại địa điểm ghi hình ngày hôm sau, đạo diễn Nghiêm đã đọc các quy tắc ghi hình cho Bạch Dương và Trần Hàm Nhất. Bất ngờ là cả hai không có bất kỳ phản ứng gì quá chống đối. Sự thay đổi đột ngột khiến đạo diễn Nghiêm bất an: “Hai người không có gì để nói?”

Trần Hàm Nhất: “Không!”

Bạch Dương: “Tôi cũng không!”

Đạo diễn Nghiêm: “Không phải chứ, mặt trời mọc đằng tây sao?”

Trần Hàm Nhất: “Tôi đã hứa với mẹ tôi là không bắt nạt Bạch Dương và sẽ nghe theo những gì ê-kíp chương trình nói.”

Bạch Dương cũng nói: “Tôi cũng đã hứa với mẹ tôi là sẽ không gây rắc rối cho Trần Hàm Nhất, và mọi chuyện sẽ theo sự sắp xếp của tổ chương trình.”

Tiểu Giả đứng bên nhìn thấy cảnh này thì cảm động đến mức không thể không hét lên: “Mẹ thật vĩ đại!”
Bình Luận (0)
Comment