Editor: Jenny Thảo
Beta: LinhNhi
Vực sâu không thấy đáy, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, khắp nơi đều là đá vụn và cỏ khô héo, tùy tiện nhìn cũng có thể thấy yêu thú bị gãy tay, gãy chân nằm la liệt khắp nơi, máu sền sệt và bùn lầy trộn lẫn vào nhau, tỏa ra một mùi hôi khiến người khác buồn nôn.
Quần áo của thiếu niên dính đầy máu, đang không ngừng lùi về phía sau đối mặt với con yêu thú cuối cùng gần mình, bất tri bất giác hắn đã lùi đến vách Hàn Đàm ngàn năm.
Yêu thú nhe răng, bất ngờ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống Giác, trong Hàn Đàm có hơn một ngàn con điều thi cá(*), ngươi chỉ cần lùi về phía sau một bước thì sẽ bị gặm đến xương cũng không còn.
Cho nên ngươi nên ngoan ngoãn đem tu vi độ cấp cho bản tôn, bản tôn sẽ cho ngươi được chết toàn thây."
(*) Điều thi cá: có nghĩa là cá chết nhưng vẫn còn bơi qua bơi lại.
Có thể hiểu như cương thi, xác sống nhưng này là cá chết nhưng còn biết bơi:)))
"Những lời này, nên là ta nói."
Thiếu niên được gọi là Tống Giác giọng nói khàn khàn, từng câu từng chữ đều lộ ra vẻ khô khốc, giống như đã lâu không nói chuyện.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, một chút sợ hãi cũng không có, ở phía đuôi mắt có dính máu nhưng không biết là của ai, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cũng vì vậy mà tăng lên vài phần yêu nghiệt tà tính, người ngoài không có cách nào nhìn được hắn đang nghĩ cái gì.
Yêu thú nhìn hắn như nhìn một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, nhưng bất ngờ lại sinh ra cảm giác rụt rè, dư quang nhìn thấy ngón tay đang run rẩy vì cơ thể thiếu sức của hắn, tâm con yêu thú mới bình tĩnh lại, lập tức gầm lên: "Không biết lượng sức mình, muốn chết!"
Giọng nói chấn động đến mức tầm mắt của Tống Giác trong phút chốc biến thành màu đen, đầu gối vô lực quỳ trên mặt đất.
Yêu thú cười lạnh một tiếng, mở miệng đầy máu lao về phía hắn, chỉ là chưa kịp tới gần thì có một đạo kiếm linh lực thuần túy bất ngờ từ trong không trung đánh tới, trong lòng nó cả kinh, theo bản năng nghiêng người né tránh, sau đó bởi vì quán tính mà hung hăng ngã xuống đất.
Yêu thú tức giận gầm lên, đang muốn công kích thêm một lần nữa thì nghe thấy một giọng nói thanh lệ(*) vang lên...!
(*) Thanh lệ: âm thanh thu hút, giọng nói đầy ma lực.
"Ta nói con yêu thú này ít nhất cũng 500 tuổi rồi, sao lại không biết xấu hổ khi dễ thiếu niên nhà ta thế?"
Yêu thú sửng sốt, nhìn qua nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nữ tử toàn thân mặc chiếc váy bằng lụa màu vàng nhạt từ trên trời giáng xuống, đứng ở trước mặt Tống Giác.
Nữ tử có làn da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, đôi mắt xinh xắn và trong sáng, mặc dù không quá xinh đẹp nhưng cũng được coi là một mỹ nhân.
Nhưng mà yêu thú không có tâm tình thưởng thức mỹ nhân, nó đã hy sinh nhiều thủ hạ như vậy, rất vất vả mới gần bắt được Tống Giác, bây giờ lại bị người này chen ngang một chân vào.
Nó hận không thể lập tức giết chết nàng, nhưng mà nhớ đến đạo linh lực thuần túy vừa rồi, nó không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cảnh giác đứng tại chỗ đánh giá nàng.
Vẻ mặt của Du Án không hề sợ hãi khi đối mặt với con yêu thú cao lớn như một ngọn núi nhỏ, nhưng thật ra lại thầm đổ mồ hôi ở lòng bàn tay, chà vào quần áo, sau đó nắm chặt thời gian quay đâu nhìn Tống Giác một cái.
Nhìn thấy hắn vẫn còn duy trì tư thế hồi nãy, mày không khỏi nhíu lại một cái, lại nhìn đến những vết thương lớn bé đang chảy máu trên người hắn, thấy vậy vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
"Ngươi làm hắn bị thương thành như thế này?" Nàng lạnh giọng chất vấn con yêu thú.
Giọng điệu của nàng giống như nhìn thấy đứa con của mình bị người ta đánh, làm yêu thú bỗng thấy chột dạ: "Là bản tôn làm thì sao?"
Ánh mắt Du Án lạnh lùng: "Vậy thì ngươi phải chết!"
Lời còn chưa dứt, một đạo linh lực theo đầu ngón tay nàng bắn ra, con yêu thú một lần cả kinh nhanh chóng né tránh, đối diện mới nàng rít gào.
Du Án tranh thủ thời gian vận chuyển linh lực đáp trả.
Mặc dù linh lực trong cơ thể nàng dồi dào nhưng phần lớn nàng vẫn chưa sử dụng được, chỉ có thể một bên cẩn thận đối kháng, một bên lại không ngừng phóng thích ra uy áp.
Yêu thú trước đó đã trải qua một trận chiến khốc liệt, thể lực cũng đã gần đến cực hạn, cũng thăm dò ra được tu vi của nàng, trong nháy mắt không còn hiếu chiến nữa, sau khi tấn công thêm hai lần nữa, nó đột nhiên gầm lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Mãi cho đến khi hơi thở của con yêu thú hoàn biến mất, Du Án mới dám thu lại linh lực càng ngày càng yếu đi trong tay mình, quay đầu lại nhìn Tống Giác đang quỳ trên mặt đất.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hắn cúi đầu, chỉ để lộ duy nhất mấy vết máu dính trên cổ.
Du Án mím môi, trầm giọng hỏi: "Ngươi có khỏe không?"
Tống Giác lông mi run lên, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, Du Án đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với hắn, hô hấp không nhịn được trở nên khó khăn.
Đôi mắt phượng trời sinh đã biết câu người, mũi thẳng cùng đôi môi mỏng.
Mặc dù có thêm vài phần lệ khí, hung ác và nham hiểm trên mặt hắn khiến nàng không thích, nhưng vẫn như cũ không làm giảm đi phong thái.
Du Án từ trước đến nay là một người thích cái đẹp, cũng gặp qua không ít người đẹp, nhưng không thể không nói, những người đẹp mà nàng từng gặp qua, bất luận là nam hay nữ, thì gương mặt trước mặt này là đẹp nhất.
Mặc dù nàng cũng đã nhìn nhiều năm như vậy, nhưng không khỏi vẫn có đôi lúc bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của hắn.
"Nhìn đủ rồi chứ?" Hắn hỏi với giọng khàn đặc.
Du Án hoàn hồn, ý thức được bản thân nàng đang ngây ngốc nhìn hắn nên ho khan một tiếng, bày ra vẻ mặt vô tội nói sang chuyện khác: "Ngươi còn có thể đứng lên không?"
Tống Giác nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, mới lạnh nhạt hỏi lại: "Vì sao lại cứu ta?"
"Thuận tay, không cần cảm kích." Du Án thuận miệng nói một câu có lệ: "Con yêu thú kia lòng dạ ác độc không hết, sợ là sẽ còn quay lại, chúng ta vẫn nên đi trước đi...!Ngươi còn có thể cử động không?"
Tống Giác trầm mặc nhìn nàng.
Du Án buông tiếng thở dài, chấp nhận số phận mà kéo hắn đứng lên.
Ngự kiếm tìm một nơi yên lặng không người mới thả hắn xuống.
Tống Giác nghiễm nhiên bị thương không hề nhẹ, dọc đường đi lại nôn ra không ít máu.
Chờ đến khi được ngồi xuống một lần nữa, sắc mặt hắn đã tái nhợt như một tờ giấy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Du Án.
Ánh mắt của hắn quá mạnh mẽ, Du Án rất khó làm như không thấy, chỉ có thể nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi bị thương rất nặng, phải mau chóng trị liệu mới tốt...!Ngươi có linh dược(*) chữa thương không?"
(*) Linh dược: thuốc chữa thương.
Tống Giác không nói lời nào mà nhìn nàng.
Du Án cũng không để bụng, tiếp tục nói: "Ở chỗ ta thật sự có một chút, nhưng mà..."
Nàng gãi đầu dừng lại một chút, chớp mắt, sau đó mới khó xử nhìn hắn: "Nhưng mà chỉ có một lọ, nếu như cho ngươi, thì ta sẽ không có."
Tống Giác không nói, cũng không nhìn nàng nữa, cụp mắt xuống, lông mi run rẩy, nhưng thật ra lại ít đi vài tia ảm đạm.
Giờ phút này, dáng vẻ của hắn quá mức vô hại, Du Án hơi thả lỏng một chút, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Như vậy đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch.
Ta cho ngươi linh dược chữa thương, ngươi cho ta một ít Tâm Đầu Huyết(*), như thế nào?"
(*) Tâm Đầu Huyết: máu ở trong đầu.
"Tầm Đầu Huyết?" Tống Giác một lần nữa nhìn về phía nàng, đáy mắt là một mảng đen như mực.
Du Án mặt không đổi sắc: "Không sai, Tâm Đầu Huyết.
Gần đây ta đang luyện đan dược, đang cần nó để làm thuốc dẫn, ngươi có bằng lòng đưa cho ta một ít không?"
Du Án nói xong thì yên lặng chờ hắn trả lời.
Tống Giác lúc này toàn thân bị thương nặng, nếu như là đồ vật bên ngoài của hắn, thì nàng có thể hoàn toàn không cần đến lời đồng ý của hắn mà mạnh mẽ đoạt lấy, nhưng thứ nàng muốn cố tình chính là Tâm Đầu Huyết.
Tâm Đầu Huyết vừa là dược vừa là độc, nó dựa theo cách mà chủ nhân lấy nó ra.
Nếu như là cam tâm tình nguyện lấy nó ra, thì nó chính là thánh dược, nhưng nếu là bị cưỡng ép lấy ra thì chính là cực độc.
Cho nên nàng chỉ có thể từ từ thương lượng với hắn.
Cũng không biết ngày hôm nay nàng cứu mạng hắn, có được đáp lại vài giọt máu hay không.
Du Án đang suy nghĩ lung tung trong đầu.
Chính là lúc đang thất thần thì đột nhiên nghe được giọng nói khàn đặc của thiếu niên...!
"Lấy ra như thế nào?"
Ánh mắt Du Án sáng lên, ho khan một tiếng ra vẻ bình tĩnh, sau đó vươn ngón tay chỉ vào ngực hắn: "Đơn giản, chỉ cần đâm vào nơi này..."
Lời nói còn chưa hết thì đột nhiên sinh biến, tay của nàng đang chỉ vào ngực hắn thì đột nhiên bị bắt lấy, sau đó chỉ cảm thấy như trời đất quay tròn.
Không đợi nàng phản ứng lại thì đã bị ấn xuống đá vụn ở trên mặt đất, thiếu niên hồi nãy không thể cử động được giờ phút này đang nằm đè ở trên người nàng, hai tay như xiềng xích chống ở hai bên bao lấy nàng.
Lưng Du Án tê rần, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy hung ác và nham hiểm.
Vết máu trên mặt thiếu niên đã khô cạn, ở dưới làn da tái nhợt khô nứt là những hoa văn vặn vẹo, khiến hắn trông như Tu La trong bóng đêm, hoàn toàn không giống với dáng vẻ bị thương nặng.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Du Án đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại: "Ngươi mới vừa rồi là cố ý làm ra vẻ yếu thế..."
Sơ ý rồi! Bởi vì hắn thương thế đáng thương, thế nên nàng đã quên mất hắn là một ma tu đầy xảo trá!
Nang không khỏi nghĩ đến tính tình xảo quyệt của hắn, ngay cả khi hắn bị con yêu thú buộc phải thối lui cũng tuyệt đối sẽ không đến bên vách Hàn Đàm không có lối đi kia.
Chỉ sợ lúc đó hắn đang giả vờ không địch lại con yêu thú kia, nhưng thực chất lại đang đợi con yêu thú buông lỏng cảnh giác lộ ra sơ hở rồi giáng cho nó một đòi chí mạng.
...!Chỉ là không nghĩ đến, nàng cùng với con yêu thú không có não kia lại giống nhau, đều bị hắn xoay vòng lừa gạt.
Du Án ảo não không thôi, cố gắng làm cho bản thân nàng bình tĩnh lại, có ý muốn cùng hắn nói đạo lý: "Ta không có ác ý đối với ngươi, chỉ là muốn giúp ngươi chữa thương."
"Ngươi muốn lấy yêu đan của ta." Giọng nói Tống Giác tràn đầy lạnh lẽo.
Du Án: "...!Ngươi là nửa người nửa yêu, làm gì có yêu đan chứ?" Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở vực sâu, sao điều bình thường như vậy cũng không biết?
"Đó chính là muốn giết ta." Tống Giác một lần nữa đối diện với nàng, đôi mắt đen như mực bắt đầu nổi lên sát ý.
Du Án nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục giải thích: "Ta không có ý giết ngươi, chỉ là muốn vài giọt Tâm Đầu Huyết của ngươi mà thôi."
Ánh mắt Tống Giác lạnh lùng âm hiểm nhìn nàng, tay nắm cổ tay nàng dần dần siết chặt lại.
Du Án nhíu mày vì đau, đối diện với hắn một lúc lâu mới xác định kế hoạch ngày hôm nay của mình hoàn toàn thất bại rồi.
Hắn sẽ không đáp ứng lấy Tâm Đầu Huyết cho nàng.
Cùng nhau nháo ở chỗ này, không bằng đổi nơi khác, một lần nữa nghĩ biện pháp...!
Vấn đề bây giờ là nàng nên thoát thân như thế nào?
Yên lặng một lúc, nàng lạnh lùng lặp lại thủ đoạn tương tự: "Buông bản tôn ra! Tu vi của bản tôn là Kim Đan, nếu như ngươi dám làm bậy, bản tôn sẽ không khách khí với ngươi!"
"Kim Đan..." Tống Giác nói thầm một tiếng.
Du Án nheo mắt nói tiếp: "Không sai! Biết sợ còn không chạy mau..."
Lời còn chưa dứt, tay của hắn đã đưa lên trước ngực nàng, thậm chí còn nhéo một cái.
Du Án:?...!!"
Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì hết sức tức giận: "Nghiệt đồ! Ngươi làm cái gì đó?"
"Lấy đan."
Tống Giác mắt phượng híp lại, tay lại tăng thêm lực đạo.
Du Án không chút nghĩ ngợi đánh ra một tia linh lực thuần túy, Tống Giác nháy mắt tránh đi.
Du Án nhân cơ hội chạy nhanh lui về phía sau, ở chỗ ngực còn cảm thấy đau âm ỉ, lại nhìn thấy ánh mắt tối tăm của chó con, trong lòng lập tức thấy không ổn.
Nàng đang muốn giáo huấn hắn một chút, nhưng khi nhìn thấy ở đầu ngón tay hắn xuất hiện vết máu thì lại không nhẫn tâm, chỉ có thể tức giận để lại một câu ngày khác lại tìm ngươi tính sổ cùng mấy thứ linh dược chữa thương rồi chạy đi.
Vực sâu một lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh, ánh mắt đen như mực của Tống Giác nhìn chằm chằm hướng nàng biến mất.
Một lúc sau mới chống người đi đến nơi nàng ném linh dược xuống, trong tay tụ lại một ngọn lửa rồi đốt nó sạch sẽ, lại cúi đầu nhìn tay phải của chính mình.
Trên người của nàng giấu cái gì, vì sao lại mềm như thế? Còn có, vì sao nàng lại gọi hắn....!Nghiệt đồ?
Tác giả có lời muốn nói: Khai mở văn đại cát! Quyển truyện này đã chuẩn bị rất lâu, muốn thử phương pháp viết mới, không biết mọi người có thích không.
A a a a a a Hồi hộp quá đi!!!
Đôi lời nhảm nhí: Chương 1 đã bóp ngực người ta rồi hỏi sao lại mềm như vậy:))) Đồ đệ này ta cũng muốn có muahaha
- ----------