Hải Đường Hoa Lệ

Chương 10

Hoàn thành xong đống văn kiện cần phê duyệt, Tiệp Tích Ngôn tháo mắt kính xuống, tay xoa nhẹ mi tâm rồi đưa mắt nhìn nữ nhân đang gục đầu ngủ trên vai anh từ lúc nào. Tiệp Tích Ngôn gọi tên cô nhưng không thấy phản ứng. Ừm... anh để ý cô là người rất dễ ngủ, bất cứ ở đâu cũng có thể ngủ được. Nói cô ngủ say như chết cũng khá đúng, dù cho sóng thần, cháy nhà, động đất cùng một lúc xảy ra thì cô vẫn ngủ rất ngon. Cô là người ngay cả trên chiến trường đẫm máu ồn ào cũng có thể lăn ra ngủ.

Dù anh có đụng chạm cô chỉ nhíu mày, rì rầm một chút rồi ngủ tiếp, Tiệp Tích Ngôn nhìn dáng vẻ này cực kỳ thuận mắt, từ lông mày, hàng mi rũ xuống cong vút, cái mũi nhỏ đến đôi môi anh đào. Nhìn đồng hồ trên tay chỉ mới hai giờ, Tiệp Tích Ngôn thu dọn tài liệu để ngăn nắp trên bàn rồi vòng tay ôm cô đứng lên, cũng không quên lấy khăn quàng cùng áo lông mặc cho cô.

Hoàng Nhã đứng lên cúi chào, vừa ngước mặt liền sững sốt, mắt muốn rơi thẳng xuống bàn. Cảnh tượng gì đang xảy ra vậy, vị giám đốc đáng kính, cao cao tại thượng, đang ôm nữ nhân kia đi ra ngoài. Trong lòng nửa ghen tị nửa thất vọng...

Nhân viên khắp công ty ai nấy đều cả kinh, họ còn tưởng mình đang nằm mơ hoặc bị ảo giác, hàng trăm-nghàn con mắt đang hướng về vị tổng giám đốc trong tay bế một nữ nhân hướng ra cửa. Hơn nữa người đó không phải được trở lý Điềm đưa vào lúc sáng sao? Đầu óc họ sắp nổ tung rồi.

Điềm Thẩm Lang đang đứng ở quầy lễ tân thấy Tiệp Tích Ngôn đi ra không mấy ngạc nhiên, anh giữ cô lại suốt mấy tiếng bây giờ thì trọng bộ dáng đó đi về, hắn cười tươi đi theo, cất giọng mỉa mai "Tiệp tổng, tôi thật hâm mộ cậu, ngay cả công ty cũng biến thành giường để "nằm"."

Tiệp Tích Ngôn điềm nhiên bước, mặc kệ tên lắm mồm như hắn, trước khi ra đến cửa cũng không quên nhắc "Văn kiện tôi xử lý xong rồi, cậu làm nốt phần còn lại đi. Buổi chiều tôi nghỉ."

Hắn đứng trước cửa, hừ... vẫn là hắn xử lý hết mọi chuyện, tháng này phải đòi tăng lương và tiền thưởng mới được.

Đưa cô về nhà, anh cởi cà vạt ném lên ghế, vòng tay ôm cô ngủ trên giường. Lâm Hải Đường vươn cánh tay mềm mại vắt qua cổ anh, giống như rất tín nhiệm người bên cạnh. Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, ôn nhu nhìn cô, anh rất thích ngắm cô lúc ngủ, hệt như không chút phòng bị, bất cứ lúc nào anh cũng có thể lột sạch cô ăn sạch sẽ. Ha.... anh từ lúc nào đã trở nên kẻ đầy ham muốn như thế? Trước sau gì cô cũng trở thành vợ của anh, chỉ là sớm hay muộn thôi. Động phòng trước để lấy kinh nghiệm. - -!

Bàn tay to lớn chạm vào khuôn mặt mềm mại trắng mịn rồi trườn xuống trước ngực cô, nắn nắn xoa xoa, Lâm Hải Đường bị đụng chạm, mày liễu nhíu lại, mở miệng lầm bầm sau đó chui đầu vào ngực anh, tay kia che ngực mình, giống như tư thế phòng bị trong vô thức. Tiệp Tích Ngôn dở khóc dở cười, nhưng chỉ là vô thức nên anh lấy tay cô ra rất dễ dàng. Anh không có ý định sẽ hoan ái cùng Lâm Hải Đường lúc này vì mỗi khi đi khám cô đều rất mệt, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là vì bàn tay kia vô thức tự tiện xoa nắn nơi mềm mại tròn trĩnh của Lâm Hải Đường khiến dục vọng trong người nóng dần. Một tia lửa điện từ chân phóng thẳng lên đầu.

Cẩn thận luồng tay vào áo sơ mi mỏng, bị nội y cản trở, anh nhíu mày đưa tay cởi ra. Đối với việc cởi y phục của Lâm Hải Đường anh hết sức thành thạo, nháy mắt đã làm xong, áo và nội y bị anh kéo xuống. Da thịt xinh đẹp lộ rõ trước mắt, cảm nhận hơi lạnh Lâm Hải Đường kéo chăn, run một cái, là ai đột nhiên cướp chăn của cô, thực sự rất mệt lại không để người ta nghỉ ngơi? Tiệp Tích Ngôn bình tĩnh tay vỗ nhẹ lưng cô, rất nhanh lông mày giãn ra, Lâm Hải Đường lại tiếp tục giấc ngủ.

Nâng khóe môi lên một cách hài lòng, tăng máy điều hòa lên, vén tấm chăn bông ra, cơ thể phụ nữ bên dưới sớm bị anh lôi ra, tay vui vẻ vuốt ve đỉnh phiếm hồng nhưng rất nhẹ nhàng, giống như sợ đem cô gọi tỉnh lại, chậc... hành động của anh lúc này sao giống lợi dụng người khác mê man làm chuyện xấu? Tiệp Tích Ngôn lắc đầu, cười nhạt. Nói anh sắc lang thì không đúng, vì anh chỉ trước mặt Lâm Hải Đường mới giở thói xấu, nhưng nghĩ anh là người đàn ông chân chính không khuyết điểm thì tuyệt đối sai lầm. Rốt cuộc, người đời gọi đây là gì? Chính là "ngụy quân tử"! Ngoài mặt xem như rất bình thường, phẩm chất cao quý, nhưng lúc chỉ có hai người liền giở thủ đoạn muốn đem cô nằm dưới thân giày vò.

Tiệp Tích Ngôn nắn mãi chưa thỏa mãn, tay ngắt đỉnh nhũ mềm mại, một lúc sau sẽ se cứng lại, chạm vào lòng bàn tay rất thoải mái, vô tình dùng lực, Lâm Hải Đường bị đau, kêu lên một cái, mắt mở ra, một giây đó, tim anh đập thình thịch, tựa hồ như một đứa trẻ đang làm chuyện xấu bị bắt gặp. Nhưng cô không nhìn thấy gì, chỉ là vô thức đau quá nên mở mắt, sau đó hai mắt nháy nháy rồi nhắm nghiền tiếp tục ngủ. Tiệp Tích Ngôn thở ra một hơi, nhẹ nhõm cả người. Là anh vô ý làm cô bị thương, trong lòng hơi áy náy, Lâm Hải Đường ho vài tiếng, người cuộn tròn lại, hai tay ghì lấy áo sơ mi của anh. Vẻ mặt nhăn nhó dường như rất khó chịu, anh liền đưa tay vỗ lưng cô, Lâm Hải Đường thở đều, anh đăm đăm nhìn nữ nhân trước mặt. Đừng nói lúc nãy do chờ taxi mà cô bị nhiễm lạnh đấy nhé.

Bây giờ mới để ý, lúc ở công ty cũng thấy cô mệt mỏi, bây giờ còn ho, Tiệp Tích Ngôn đầy tự trách, nén dục vọng xuống, nói cho cùng sức khỏe của cô vẫn là trên hết. Đợi cô khỏe, anh sẽ trực tiếp đưa cô lên giường, mê man suốt đêm. Mặc áo lại cho cô, cánh tay chắc khỏe ôm lấy cơ thể mảnh mai. Khi ôm mới phát giác cô gầy hơn trước, có lẽ anh nên hối thúc cô ăn nhiều. Nói là muốn ngủ nhưng lại không thể chợp mắt, lửa nóng trong người vẫn chưa tiêu tan. Nếu người phụ nữ của ngươi, nằm bên cạnh, lúc nãy còn bán khỏa thân, ngươi có thể nằm im mà ngủ không? Tất nhiên là không, hơn nữa còn bức bách khó chịu.

Vậy là Tiệp tổng phải suy nghĩ vẩn vơ về văn kiện, hợp đồng, mấy thứ công việc khô khốc để xua đi dục hỏa trong người. Nhưng con người nha, một khi thú tính đã nổi lên làm sao có thể nén lại được. Tiệp Tích Ngôn mặt mày nhăn nhó, khó chịu vô cùng. Đừng nói là nằm cạnh, ngay cả khi thấy Lâm Hải Đường, hạ thân đều cứng rắn, tâm liền khẩn trương, muốn nhanh chóng bắt lấy cô, từng giây từng phút hành hạ. Haiz... ai nói làm quân tử là dễ? Anh liếc nhìn nữ nhân đang say giấc bên cạnh, vẻ mặt u uất, nhưng anh làm sao có thể vì ham muốn tình thú mà làm tổn hại đến cô? Tiệp Tích Ngôn tiếp tục niệm trong đầu vài thứ linh tinh về công việc vì ngoài chuyện này ra anh không thể nghĩ thứ gì khác.

"Tích Ngôn..." Thanh âm nhè nhẹ như gió thoảng bên tai, Tiệp Tích Ngôn mở to mắt cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy khóe miệng cô cong cong, không ngừng mấp máy tên anh. "Tích Ngôn... yêu...."

Tiệp Tích Ngôn sâu kín thở dài, không thể nhịn được nữa, anh choàng qua người cô, hôn đến nỗi trời đất quay cuồng, Lâm Hải Đường bị nghẹn thở từ trong mộng bị gọi dậy, sợ hãi không thôi, hai mắt ứa nước, cô không phải đang ở công ty sao? Tại sao có thể nằm trên giường êm ái, hơn nữa Tiệp Tích Ngôn nói muốn cô ở trong công ty, đến gần chiều sẽ đưa cô cùng về, lý nào lại trên giường??? Dù cô có ngủ nhưng bị người ta đưa đi nhất định sẽ nhận ra, chỉ có thể bị bỏ thuốc mới không biết. Lâm Hải Đường hồ nghi, vì hoảng sợ chưa kịp nhận ra là ai nên cắn vào môi người kia.

Tiệp Tích Ngôn nhíu mày buông cô ra, lần thứ hai bị cô cắn?!

"Ng... ngươi... ai?" Lâm Hải Đường ngồi bật dậy, vừa thở dốc vừa nói khiến câu chữ được chữ mất. Hai bên mặt ửng đỏ, hốc mắt lấp lánh nước. Tiệp Tích Ngôn nhận ra mình vừa làm cô hoảng sợ, vội nói "Là anh... Hải Đường, đừng sợ. Là anh...."

Lâm Hải Đường ngẩn người, Tiệp Tích Ngôn? A... là cô quá hoảng sợ nên không nhận ra anh, còn cắn anh một cái. Trong lòng vô cùng hối hận, bàn tay nhỏ nhắn quơ quào giữa không trung "Xin lỗi, em... em..."

Tiệp Tích Ngôn bắt lấy bàn tay cô, kéo cô lại gần mình, tuy lỗi là do mình nhưng anh lại giả vờ đáng thương "Chảy máu rồi."

Lâm Hải Đường giật mình, vội vươn tay lên mặt anh, từ từ di chuyển xuống môi. Quả thật chảy máu, ngón tay nhỏ bé xoa xoa khóe môi anh "Em xin lỗi."

"Nếu em chủ động, anh sẽ bỏ qua."

Lâm Hải Đường không phải kẻ ngốc, nếu xét kỹ cũng do anh đột nhiên hung hăng hôn, dọa cô một phen kinh hãi nên mới thế, bây giờ lại đổ lỗi cho cô. Nghĩ thì chỉ nghĩ thế thôi, cô sao dám nói ra. Đành nhướn người hôn lên khóe môi Tiệp Tích Ngôn, đầu lưỡi ẩm ướt liếm nhẹ vết thương, hai tay chống trước ngực, hơi thở ngọt ngào thơm mát phun vào mặt anh, chiếc lưỡi mềm mại e dè lượn quanh môi anh như một dòng điện kích thích Tiệp Tích Ngôn, anh giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ xâm chiếm. Hôn cô đến đầu óc mơ màng. Lâm Hải Đường muốn vùng vẫy cũng không thể, là ai vừa mới than trách cô, bây giờ lại trở mặt? Theo như cô nhận định: Ngụy quân tử là kẻ nguy hiểm nhất, còn hơn cả tiểu nhân. Và Tiệp Tích Ngôn chính là ngụy quân tử.

Hôn đủ rồi mới buông Lâm Hải Đường từ trong lòng ra. Cô thở dốc, mỗi lần hôn, anh giống như muốn cô sắp tắt thở mới ngừng lại. Tiệp Tích Ngôn muốn tiếp tục nhưng nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi của cô liền ngừng động tác, đem cô từ trong tay đặt nằm xuống giường, phủ tấm chăn trắng tinh lên cơ thể cô, trong mắt hiện rõ ý cười "Em nghỉ đi."

Lâm Hải Đường cũng không nói gì thêm, nhắm mắt thiếp đi, bản thân vẫn chưa ý thức được việc khuyết điểm khi ngủ của mình. Anh thầm cười, còn tưởng cô sẽ vì xấu hổ mà khó ngủ, ai ngờ vừa đặt lưng xuống đã nhanh chóng yên giấc. Tiệp Tích Ngôn điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thích hợp mới đi ra ngoài, ra đến cửa chợt quay lại nhìn xung quanh căn phòng , tốt nhất là kêu cô dọn đồ qua phòng anh như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Bình Luận (0)
Comment