Hải Đường Hoa Lệ

Chương 20

Trên bàn ăn ở nhà chính, vợ chồng Tiệp Minh cùng cháu trai vô cùng ảo não. Tiếng thở dài liên tục phát ra. Chỉ cần nghĩ đến chuyện của Lâm Hải Đường bao nhiêu tâm tư lo lắng đều dâng lên.

Tiệp Chiếu Hoàng đành cất tiếng "Hai người đừng như vậy nữa, cô, đâu phải là không có hi vọng?"

Tiệp mẫu lắc đầu "Nhưng hi vọng sống của nó cũng không nhiều." Đứa trẻ tội nghiệp. Bà còn tưởng chỉ cần khỏi mắt, cô sẽ hạnh phúc nhưng liên tiếp chuyện không vui đều xảy ra.

Tiệp Minh vỗ lưng bà "Mình đừng lo, Hải Đường phước lớn mạng lớn, rồi sẽ ổn."

"Chỉ mong là vậy..." Bà không thể tưởng tượng được, nếu Lâm Hải Đường mất, Tiệp Tích Ngôn sẽ ra sao? Anh yêu cô nhiều như vậy, chắc chắn sẽ cứng đầu mà chối bỏ đứa trẻ. Dù cố gắng chấp nhận nó cũng không thể dành tình yêu thương trọn vẹn.

...

Lâm Hải Đường mỗi ngày, chờ lúc anh đi làm sẽ sang nhà chính với Tiệp mẫu, sau đó chờ anh về. Cô còn một việc, là viết nhật ký... cho con trai của mình. Cô muốn cho nó biết, cô yêu nó bao nhiêu. Chỉ sợ, Lâm Hải Đường sẽ không thể nhìn thấy con mình trưởng thành, kết hôn.. dù nuối tiếc, cô vẫn phải chấp nhận.

Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, Tiệp Tích Ngôn đi làm về không thấy cô trong nhà, chắc lại đang cùng Tiệp mẫu ở nhà chính. Đợi anh tắm rửa xong, sẽ sang đưa cô về.

Bước vào phòng lấy quần áo, Tiệp Tích Ngôn vô tình thấy quyển sổ màu đỏ sẫm trong ngăn kéo, đây là gì? Tiệp Tích Ngôn nâng tay lật từng trang, cả người nhanh chóng suy sụp...

"Con trai, mẹ là mẹ của con, con nhìn xem, hình đó là lúc con còn trong bụng mẹ 3 tháng,...."

Đây...

Tiệp Tích Ngôn trượt xuống sàn, tay buông lỏng quyển sổ. Cô đang viết nhật ký, chẳng khác nào chấp nhận mình sẽ chết?? Tiệp Tích Ngôn ôm mặt, quăng quyển sổ vào tường. Chết tiệt! Anh phải làm sao?

Mỗi ngày, Lâm Hải Đường đều đặn viết nhật ký, cô muốn lưu giữ tất cả kí ức của mình dành cho nó, từ khi còn là một thai nhi cho đến lúc sinh ra. Cô sẽ nói cho nó biết, mẹ yêu nó bao nhiêu, thương bố bao nhiêu. Dù sau này, không có cô bên cạnh, nó cũng phải là một chàng trai mạnh mẽ, kiên cường giống bố mình.

Tiệp Tích Ngôn cảm thấy mọi thứ đều trở nên tăm tối, cô gạt anh?! Còn nói sẽ bên cạnh anh đến lúc răng long đầu bạc. Nếu cô chết, anh nhất định sẽ hận nó cả đời !

"Chú !?" - Tiếng gọi của Chiếu Tiên vang lên bên ngoài, quản gia vừa thông báo Tiệp Tích Ngôn đã về nên Tiệp phu nhân nhờ cậu sang gọi anh.

Thấy cửa phòng ngủ không đóng, Chiếu Tiên bước vào, mắt nhìn xung quanh, thấy anh ngồi dưới đất, khuôn mặt thất thần. Cậu vội cất tiếng, đỡ lấy anh "Chú, chú sao vậy?"

Tiệp Tích Ngôn thều thào nói, giống như một con robot được lập trình, cả người không chút sức lực "Cô ấy..... muốn chết... muốn rời xa chú. Cô ấy.... đứa trẻ... Chiếu Tiên.... vợ của chú..."

Chiếu Tiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không phải mấy ngày qua anh và cô sống rất vui vẻ? "Sẽ không có chuyện đó đâu, cháu..."

"Cô ấy viết nhật ký cho con của mình..."

Chiếu Tiên kinh ngạc, có tiếng bước chân, quay lại, Điềm Thẩm Lang đã nhặt quyển sổ dưới sàn lên, tay lật từng trang, khuôn mặt từ vô cảm chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng là bi ai. Điềm Thẩm Lang đặt quyển sổ lên bàn, hắn nhìn anh, sâu kín thở dài "Không sao đâu."

Hắn biết rõ, Tiệp Tích Ngôn yêu cô sâu đậm bao nhiêu. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả hết xúc cảm này.

Tiệp Tích Ngôn trầm mặc, lướt qua hai người bọn họ vào nhà chính. Chiếu Tiên nhìn hắn, đáp lại cậu ngoài tiếng thở dài hết đỗi bi thương là cái lắc đầu chán nãn.

Lâm Hải Đường đứng trong bếp, giúp Tiệp mẫu dọn thức ăn ra bàn. Cô cười tươi "Mẹ, sao lại làm nhiều món như vậy?"

Tiệp mẫu dịu dàng trả lời "Vừa hay mẹ mới học thêm vài món nên làm cho mọi người ăn thử."

Lâm Hải Đường không hỏi thêm, sắp xếp chén đũa xong, vẫn chưa thấy ba người đàn ông kia vào nhà, mày đẹp nhíu lại, cô quay lưng ra sảnh. Tiệp Minh đang ngồi đọc báo thấy cô đi ra, cất tiếng gọi "Hải Đường, con định đi đâu vậy?"

"Con đi gọi Tích Ngôn." Lời vừa dứt, Tiệp Tích Ngôn liền xuất hiện, thân hình to lớn phủ lên người cô, đôi mắt to tròn mở căng, sau đó mỉm cười, ôm lấy anh "Anh về rồi."

Tiệp Tích Ngôn cứ đứng im lặng không trả lời, anh có nên nói cho cô biết, anh đã thấy quyển nhật ký? Thấy anh đứng lặng im, Lâm Hải Đường nói "Sao vậy?"

Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, hôn lên trán cô, ôn nhu nhìn cô "Bảo bối, về nhà thôi, hôm nay anh đứng bếp."

"Nhưng..."

"Tích Ngôn, hôm nay mẹ làm rất nhiều món, con ở lại ăn đi." Nghe vậy, Tiệp mẫu cất tiếng. Bà cất công làm nhiều cũng vì muốn cả nhà cùng ăn chung, con trai bà lại muốn từ chối?

"Con xin lỗi, nhưng để lần khác vậy." Dứt lời, anh vươn tay bế bổng cô rời đi. Tiệp Minh vốn định lên tiếng lại bị Chiếu Tiên ngăn lại "Ông đừng cản, hãy để chú ấy đi đi. Tâm trạng của chú đang rất tệ."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Điềm Thẩm Lang cất giọng, trong giọng nói có tiếng thở dài nhè nhẹ "Hải Đường, cô ấy viết nhật ký cho đứa bé trong bụng, cậu ấy tình cờ đọc được."

Tiệp mẫu như người mất hồn, ngồi phịch xuống ghế, thần sắc trắng bệch, chẳng khác nào, cô đang chấp nhận cái chết?! Ngoài mặt vui vẻ như không có chuyện gì thì ra Lâm Hải Đường đã chuẩn bị tất cả...

...

Lâm Hải Đường ngồi trên ghế, nhìn anh xắt thịt, lòng đầy nghi hoặc. Tiệp Tích Ngôn rửa tay, xoay sang nhéo nhẹ bên má cô, mỉm cười "Anh định làm em bất ngờ, nhưng em lại sang đó."

"Để lần sau cũng được mà."

"Anh đã chuẩn bị hết rồi nên không muốn đợi."

Cô bĩu môi trêu chọc "Tính kiên nhẫn thật kém."

Tiệp Tích Ngôn liếc nhìn cô, đột nhiên cúi đầu chạm đôi môi đang chu ra khiến Lâm Hải Đường đỏ mặt không nói nữa. Trong bếp chỉ còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của anh.

Thưởng thức bữa tối của anh, cô rất hài lòng. Tất cả đều là món cô thích, nhìn cô vui vẻ ăn, Tiệp Tích Ngôn lâu lâu nở nụ cười ôn nhu, nhè nhẹ như gió xuân. Chợt cất tiếng "Ngày mai anh đưa em đi chơi."

Lâm Hải Đường ngạc nhiên nhìn anh "Đi chơi?"

"Ừ, em ở nhà mãi không chán sao?" Thời gian của cô hầu hết đều ở nhà, số lần ra ngoài trừ đi khám ra thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lâm Hải Đường nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu "Vâng." Tuy cô không thích ra ngoài nhưng cũng muốn đi. Không ai có thể biết được, ngày mai, cô còn có thể ngồi đây cùng anh ăn cơm, nói chuyện. Lâm Hải Đường mỉm cười, tiếp tục ăn cơm.

Như hiểu được lòng cô, tâm anh nặng trĩu, không nói thêm, tay luân phiên gắp thức ăn.

Buổi tối, anh vào thư phòng đọc sách, cô ở trong phòng xem tivi, một lúc lại lấy quyển sổ trong tủ ra ghi vài dòng. Đều đặn như vậy, cô siêng năng viết nhật ký. Kìm nén nỗi đau trong lòng, Lâm Hải Đường nhanh tay viết chữ, cô không muốn anh biết cô làm việc này. Nước mắt dù có giữ chặt trong lòng cuối cùng cũng bất lực rơi xuống, đưa tay quệt đi, khóe môi khẽ mấp máy "Bảo bảo, mẹ thật không muốn xa con."

Cảm giác khi biết mình cận kề cái chết, vừa sợ hãi vừa nuối tiếc. Chỉ có thể bất lực chịu đựng!

....

Ngày hôm sau, tiết trời nhẹ dịu hơn, anh đưa Lâm Hải Đường ra ngoài chơi. Trước khi, cô như đứa trẻ được mọi người chăm lo, bao bọc đủ lớp vải ấm cúng cô mới được rời khỏi nhà. Ngồi trong xe, cô nhăn nhó "Em có phải trẻ con đâu chứ, hừm... nóng quá."

Tiệp Tích Ngôn bật cười, vươn tay xoa đầu cô, gỡ bớt áo khoác quăng ra phía sau, không nhịn được mà nhéo bên mặt trắng mịn "Em không thích sao?"

"Không phải không thích chỉ là... em nóng..."

"Haha..." Anh chỉ cười, không nói gì, nhấn ga chạy đi. Đưa cô đến quán sủi cảo cô thích. Tiệp Tích Ngôn ôm eo Lâm Hải Đường bước vào. Đã rất lâu, cô không quay lại đây. Chắc bọn họ cũng không nhớ cô là ai. Ông chủ thấy khách, niềm nở đón tiếp, chọn vị trí thoải mái nhất, gọi món. Cô chống cằm nhìn ra ngoài, khung cảnh nơi đây đã thay đổi.

Thấy cô trầm tư, ngón tay thon dài lướt qua cái mũi nhỏ xinh "Em đang nghĩ gì?"

Lâm Hải Đường mỉm cười "Không có gì."

Ông chủ bê sủi cảo đặt xuống bàn, Lâm Hải Đường gắp một miếng đưa cho anh "Ăn thử đi." Cô biết anh không thích ăn sủi cảo, mỗi lần mua đều chỉ có cô ăn. Nhưng lần này, Lâm Hải Đường rất muốn chia sẻ mùi vị thơm ngon của sủi cảo nơi đây cùng anh.

Tiệp Tích Ngôn há miếng nhận lấy. Ừm... ăn thử, quả thực không tệ. Cô hỏi "Thế nào?"

"Rất ngon."

Lâm Hải Đường cười tươi, thong thả thưởng thức sủi cảo.

Nắm tay cô đi dạo ven hồ, Lâm Hải Đường thích không khí hiện tại, cô là một người đơn giản, nên chỉ cần có thể nắm tay anh, bước bên cạnh như vậy là đủ. Trước kia, cô thường đi dạo một mình, lúc đó chỉ cần nghĩ đến anh, lại ấm ức khóc. Khi không vui cô sẽ đi dạo một đoạn rất xa, sau đó về nhà.

So với kiếp trước thì hiện tại vẫn là tốt nhất. Dù cô.... sắp phải lìa xa anh một lần nữa.

Bàn tay anh rất lo và ấm, có chút thô ráp, nhưng cô lại rất thích, khi chạm vào thấy nhột nhột. Cô còn nhớ, anh là một người không thích đi dạo như vậy, nếu có thời gian rãnh thì đọc sách hoặc cùng Điềm Thẩm Lang đi "vui vẻ". Bây giờ vì cô mà thay đổi. Trong lòng, cảm thấy hết đỗi ấm áp.

"Em cười cái gì?" Thấy cô cứ tủm tỉm cười, Tiệp Tích Ngôn chau mày hỏi.

Lâm Hải Đường ngước mặt "Vì anh lúc trước không thích đi dạo."

Tiệp Tích Ngôn ngây người một lúc, một tay đặt lên bụng cô, cưng chiều nói "Nếu em thích, mỗi ngày chúng ta đều đi dạo. Bất kể em muốn gì, làm gì, anh đều thực hiện."

Lâm Hải Đường híp mắt cười, đôi mắt tựa như trăng khuyết, xinh đẹp động lòng người. Tiệp Tích Ngôn cúi đầu hôn cô. Tuyết bất ngờ rơi trên khắp thành phố, những bông tuyết tròn trĩnh lạnh lẽo, không ai biết được, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì...
Bình Luận (0)
Comment