Nhưng sau đó, Mạnh Vân Huyên không gây thêm phiền phức cho ta.
Chỉ là, nàng ta cũng không hủy hôn với Bùi Lang.
Ngày thành thân, Bùi Lang còn cố ý dẫn đoàn rước dâu đi ngang qua trước cửa Như Ý tửu lâu.
Ta không biết hắn muốn ta chếc tâm, hay là muốn mỉa mai rằng ta lo chuyện bao đồng, rốt cuộc uổng công làm kẻ tiểu nhân.
Nhưng khi nhìn Bùi Lang đắc ý, ta lại chẳng cảm thấy chút gợn sóng nào trong lòng.
Thậm chí, ta còn cảm thấy bản thân có thể tha thứ cho chính mình thêm một chút.
Tuổi trẻ ai cũng mù quáng, không đ.â.m đầu vào tường thì không chịu quay lại.
Người ngu ngốc đâu chỉ có một mình ta.
Chỉ là, Mạnh Vân Huyên may mắn hơn ta.
Cha mẹ nàng ta yêu con mà nhượng bộ, nên nàng ta có thể quay đầu lại bất cứ lúc nào.
Còn ta…
*
Mà nói đi cũng phải nói lại, cái tính cứng đầu liều lĩnh của ta chẳng phải cũng giống hệt cha ta sao?
Ta nhẫn tâm bỏ lại ông và mẹ, vậy thì ông cũng có thể nhẫn tâm bỏ rơi ta.
Ai cũng chẳng thể trách ai.
Nhưng may mắn thay, ta cuối cùng cũng tìm được một con đường để tiếp tục sống, không cần phải lo lắng không nơi nương tựa nữa.
Chỉ là…
Thẩm Sơ Nguyệt, ngươi đang ở đâu? Khi nào thì mới trở về?
Ta cười khổ:
"Nếu nàng còn không quay về, Như Ý tửu lâu này sắp đổi tên thành Hải Đường lâu rồi, chẳng ai còn nhớ đến Minh Nguyệt nữa đâu!"
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lạc chưởng quỹ trêu chọc:
"Chi bằng cô nương cứ chiếm luôn sản nghiệp của nàng ta đi, để xem lần sau nàng ta có còn dám mất tích lung tung nữa không."
Ta phản bác:
"Nếu dễ thế thì trước đây khi nàng ấy không thấy bóng dáng đâu, sao chưởng quỹ không chiếm đi?"
Chu nương tử cười nói:
"Nghe hắn nói linh tinh kìa! Đông gia nhà chúng ta tinh ranh lắm, các ngươi vừa mới ra tay đã bị nàng ấy tính kế cho vào đại lao rồi."
Tiểu nhị cũng cười phụ họa:
"Đúng vậy! Năm ngoái mẹ ta bị bệnh, ta chưa kịp nói cho ai biết, thế mà đông gia đã mời đại phu tới tận cửa rồi! Ai mà biết nàng ấy tính được bằng cách nào chứ! Y như quỷ ấy!"
Mọi người nhân lúc Thẩm Sơ Nguyệt không ở đây, hăng hái bàn tán sau lưng nàng, cười đùa vui vẻ.
*
Lại thêm một ngày nữa trôi qua.
Sau khi soát lại sổ sách với Lạc chưởng quỹ, ta mua hai lạng rượu, lén lấy thêm nửa cân thịt kho từ chỗ Lão Đinh Đầu, định bụng khóa cửa về nhà.
Đúng lúc này, có một vị khách bước vào.
Tiểu nhị nói:
"Khách quan, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi, nếu ngài muốn ăn thì mời quay lại vào ngày mai ạ?"
Người kia đáp:
"Ta không tới để ăn cơm."
"Không phải ăn cơm?"
"Vậy ngài tới đây vì chuyện gì?"
"Tìm người."
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, tim ta chợt siết chặt.
Tiểu nhị tiếp tục hỏi:
"Ngài tìm ai ạ?"
Người kia nói:
"Nàng họ Tạ."
16
Người tới, hai bên tóc mai đã điểm bạc.
Ngực ta bỗng nhiên thắt lại, lắp bắp gọi:
"A huynh..."
Hắn nhìn về phía ta, trong mắt vẫn là sự dịu dàng quen thuộc.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Như thể ta vẫn là muội muội mà hắn luôn yêu thương nhất.
Hắn cười, gọi ta:
"Ôn Ôn."
Đó là nhũ danh của ta.
*
Ca ca ta, Tạ Hành, từng là thiếu niên phong quang vô hạn nhất ở Biện Kinh.
Năm hắn thi đỗ thám hoa, hắn vừa tròn hai mươi, tài hoa tuyệt thế, khiến toàn thành ngưỡng mộ.
Rất nhiều quan lại quyền quý để mắt đến tiền đồ của hắn, tranh nhau muốn gả nữ nhi cho hắn.
Thế nhưng, hắn đều từ chối.
Hắn vẫn kiên trì cưới người đã đính ước từ thuở nhỏ.
Tẩu tẩu ta hoạt bát, lanh lợi, từng trêu chọc huynh ấy:
"Ca ca đúng là chẳng có mắt nhìn người! Bỏ qua bao nhiêu chim phượng hoàng, lại cưới một con sẻ nhỏ như muội!"
A huynh cười, trêu lại nàng:
"Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa. Muội mà giống chim sẻ ư? Phải là con cọp mẹ nổi tiếng khắp mười dặm tám làng mới đúng!"
Tẩu tẩu giận dỗi kéo ta về nhà mẹ đẻ.
Cứ thế, ngày nào ta cũng chứng kiến màn kịch nhỏ này, đến mức thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Những tháng ngày hạnh phúc ấy…
Đã chấm dứt kể từ khi ta gả cho Bùi Lang.
*
Ngày tẩu tẩu lâm bồn, ta có về Tạ phủ một chuyến.
Nhưng cha ta nhất quyết không cho ta vào nhà.
Tẩu tẩu khó sinh, khóc suốt một đêm.
Mà ta, cũng canh giữ trước cổng phủ cả một đêm.
Cho đến khi nàng trút hơi thở cuối cùng.
Ta vỗ cửa cầu xin cha, chỉ mong được gặp nàng lần cuối.
Nhưng dù ta có đập cửa đến mức m.á.u nhuộm đỏ khung gỗ, thì cánh cửa ấy vẫn đóng chặt, không hé ra dù chỉ một tấc.
Cha ta không muốn tha thứ cho ta.
Từ đó trở đi, ta không còn dám mơ tưởng đến chuyện quay về nữa.
*
Sau khi tẩu tẩu qua đời, a huynh một mình nuôi dưỡng đứa con mà nàng để lại.
Chưa từng tái giá.
Ta lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, gắng gượng mỉm cười:
"Không biết tiểu chất nhi giờ trông thế nào rồi? Muội thật không phải, bao năm qua chưa từng về thăm nó lần nào."
A huynh khẽ thở dài, chậm rãi nói:
"Ôn Ôn, phụ thân bệnh rồi."