Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng

Chương 15

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:  

 

 

 

"Đây không phải công đường, tại sao ta phải quỳ?"  

 

 

 

Một sai nha thông minh lập tức đạp mạnh vào khoeo chân ta, bắt ta quỳ rạp xuống đất.  

 

 

 

Đầu gối đập mạnh xuống nền gạch lạnh buốt, đau đến mức tê rần.  

 

 

 

Nhưng ta nghiến răng, cắn chặt môi, không rên một tiếng.  

 

 

 

Thấy vậy, Bùi Lang đặt chân lên đầu gối ta, dùng sức nghiền mạnh.  

 

 

 

Hắn cười khẩy:  

 

 

 

"Tạ Đường, ngươi cũng cứng cỏi gớm nhỉ."  

 

 

 

"Trước đây, sao ta không phát hiện ra?"  

 

 

 

"Lúc ở dưới thân ta, ngươi cũng biết rên rỉ van cầu cơ mà?"  

 

 

 

Ta và hắn từng là phu thê, nhưng giờ đây, hắn không hề do dự lấy chuyện trên giường ra làm nhục ta.  

 

 

 

Công lý không ở trong lòng người.  

 

 

 

Công lý, nằm trong cái miệng của kẻ có quyền. 

 

 

 

Ta lạnh lùng cười nhạt:

 

 

 

"Ngươi còn chưa biết nhiều thứ lắm. Ví như vì sao cả Tạ gia và Mạnh gia đều không xem trọng ngươi?"

 

 

 

Sắc mặt Bùi Lang lập tức trở nên u ám.

 

 

 

Hắn nghiến răng:

 

 

 

"Tạ Đường, ngươi sớm đã không còn là tiểu thư nhà quan nữa rồi.

 

Chọc giận ta, sẽ chẳng có lấy một chút lợi lộc nào đâu."

 

 

 

Nhưng thứ ta muốn, chính là khiến hắn tức giận.

 

 

 

Chỉ có vậy, ta mới có thể đường hoàng đem Như Ý tửu lâu giao vào tay hắn.

 

 

 

19

 

 

 

Lá thư Thẩm Sơ Nguyệt để lại không nói rõ đầu đuôi sự việc, chỉ dặn ta lừa Bùi Lang tiếp quản Như Ý Lâu, sau đó nhanh chóng dẫn Chu nương tử cùng mọi người rời khỏi kinh thành.  

 

 

 

Ta đoán, chuyện nàng đang làm chắc chắn có liên quan đến cuộc tranh đoạt ngôi vị, kinh thành lúc này đang chuẩn bị đón cơn bão lớn.  

 

 

 

*

 

Vừa mới đầu quân cho Hoài vương, Bùi Lang đã được bổ nhiệm làm Phó sứ của Ty Diêm Thiết phụ trách thuế thương nghiệp, chức quan chính thất phẩm.  

 

 

 

Hoài vương đặt hắn vào vị trí này, chính là muốn lợi dụng tay hắn để vơ vét tiền bạc.  

 

 

 

Muốn tranh đoạt hoàng vị, tiền là thứ không thể thiếu.  

 

 

 

Bạc của sĩ tộc khó động, nhưng bạc của thương nhân lại là miếng thịt béo bở.  

 

 

 

Bùi Lang đang trong giai đoạn biểu lộ lòng trung thành, đương nhiên dốc toàn lực chứng minh giá trị của mình.  

 

 

 

Với hiểu biết của ta về hắn, Như Ý Lâu sẽ là con dê đầu tiên bị xẻ thịt.  

 

 

 

Thẩm Sơ Nguyệt không hiểu Bùi Lang, nhưng nàng hiểu Hoài vương.  

 

 

 

Nàng tính toán chuẩn xác rằng, Hoài vương sẽ sớm vươn tay vào túi tiền của thương nhân.  

 

 

 

Nhưng ngồi chờ chếc không phải phong cách của nàng.  

 

 

 

Nếu nàng chấp nhận giao Như Ý Lâu ra, chứng tỏ trong đó đã được sắp xếp sẵn bẫy ngầm.  

 

 

 

*

 

 

 

Ta không thể nhượng lại Như Ý Lâu quá dễ dàng, nếu không sẽ khiến Bùi Lang sinh nghi.  

 

 

 

Muốn kéo dài thời gian, ta phải chọc giận hắn.  

 

 

 

Cho dù sẽ chịu chút đau đớn, nhưng chỉ có như vậy mới không làm lỡ đại sự của Thẩm Sơ Nguyệt.  

 

 

 

Bùi Lang tăng lực, đầu gối ta rớm máu, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra.  

 

 

 

Thế nhưng ta vẫn cười, chế nhạo hắn chỉ biết dựa hơi nữ nhân, khiến hắn tức giận đến mức mất hết phong độ, ra lệnh tát ta.  

 

 

 

Lực tay của sai nha rất mạnh, một bạt tai giáng xuống, nửa mặt ta lập tức sưng đỏ, khóe môi cũng rướm máu, trông vô cùng thê thảm.  

 

 

 

Chu nương tử vội vàng dập đầu cầu xin, La chưởng quầy quỳ lết đến bên chân Bùi Lang, khẩn cầu:  

 

 

 

"Đại nhân bớt giận! Nàng ta ngu dốt không hiểu chuyện, nếu có điều gì đắc tội, mong đại nhân rộng lòng tha thứ!"  

 

 

 

Bùi Lang cười lạnh:  

 

 

 

"Ta cũng có thể không chấp kẻ tiểu nhân, cho nàng ta một cơ hội."  

 

 

 

Hắn nâng cằm ta lên, giọng điệu khinh miệt:  

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

 

"Tạ Đường, quỳ dập đầu ba cái, ta sẽ tha cho ngươi."  

 

 

 

*

 

 

 

Ta nghiến răng, phẫn nộ quát:  

 

 

 

"Bùi Lang, lạm dụng tư hình là có tội!"  

 

 

 

"Chỉ là một quan thất phẩm quèn, cũng dám chà đạp luật pháp?"  

 

 

 

Hắn cười khẩy:  

 

 

 

"Lạm dụng tư hình? Tạ Đường, xem ra ngươi vẫn chưa rõ tình cảnh của mình."  

 

 

 

"Như Ý Lâu làm giả sổ thuế suốt năm năm qua, trốn thuế lên đến ba nghìn quan!"  

 

 

 

"Theo luật, phạt đánh roi, bồi hoàn thuế cùng tiền phạt tổng cộng sáu nghìn quan."  

 

 

 

"Người của Ty Tuần Kiểm đã có mặt ở đây, chỉ chờ bắt ngươi và Thẩm Sơ Nguyệt quy án!"  

 

 

 

*

 

 

 

"Bọn ta chưa từng làm giả sổ thuế!"  

 

 

 

La chưởng quầy kinh hãi đến mức trợn tròn mắt, run rẩy biện bạch:  

 

 

 

"Đại nhân, oan uổng quá! Như Ý Lâu chỉ buôn bán bình dân, doanh thu vốn dĩ không cao!"  

 

 

 

"Những cửa hàng quy mô tương tự, mỗi năm nộp thuế chỉ vài trăm quan, toàn bộ sổ sách đều khớp với số tiền đã nộp, không sai sót chút nào!"  

 

 

 

Bùi Lang cười nhạt:  

 

 

 

"Kẻ trộm có bao giờ thừa nhận mình trộm cắp không?"  

 

 

 

"Thương nhân nào bị điều tra chẳng la oan?"  

 

 

 

"Vô thương bất gian! Lời các ngươi, ai tin?"  

 

 

 

"Hiện tại, hoặc là ngoan ngoãn bồi hoàn, hoặc…"  

 

 

 

Hắn liếc ta, lạnh giọng nói tiếp:  

 

 

 

"Tất cả quản sự trong Như Ý Lâu, theo người của Ty Tuần Kiểm về phủ."  

 

 

 

"Ta cũng tò mò xem, xương của Tạ Đường cứng cỡ nào, có chịu nổi hình phạt hay không."

Bình Luận (0)
Comment