Thứ mà Sở vương và Hoài vương đều muốn biết chính là thái tử mà hoàng đế thực sự lựa chọn.
Ca ca ta, Tạ Hành, giữ chức Trung Thư Xá Nhân, chuyên soạn thảo chiếu thư.
Huynh ấy thực sự biết hoàng đế muốn truyền ngôi cho ai.
*
"Tâm ý của bệ hạ chưa từng thay đổi, từ trước đến nay vẫn luôn đặt vào cố Thái tử Chiêu Hoa."
Chiêu Hoa Thái tử Trọng Quang, là đích trưởng tử của hoàng đế và hoàng hậu.
Hắn là con trưởng, cũng là con vợ cả, việc thừa kế ngôi vị hoàng đế là điều hiển nhiên.
Do đó, ngay từ khi mới đầy tháng, hắn đã được phong làm thái tử.
Trọng Quang quả thực không phụ kỳ vọng, thông minh quả cảm, là người con hiểu chuyện nhất dưới gối hoàng đế, là huynh trưởng vững vàng của các hoàng tử hoàng nữ, cũng là vị thái tử được bá quan văn võ tận tâm phò tá.
Hắn giảm nhẹ sưu thuế mà quốc khố vẫn ngày càng đầy, thanh danh trong dân gian vô cùng cao.
*
Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.
Khi Chiêu Hoa Thái tử Trọng Quang đang bận rộn xây dựng tuyến thương mại vùng duyên hải Đông Nam, một cơn trọng bệnh đã cướp đi mạng sống của hắn.
Một người giáng thế oanh oanh liệt liệt như vậy, cuối cùng lại ra đi một cách chóng vánh.
Đừng nói hoàng đế không thể chấp nhận, ngay cả bách tính cũng tiếc thương đến tận bây giờ.
*
Ca ca ta nói, chiếu thư mà hoàng đế muốn soạn quả thực liên quan đến việc lập thái tử.
"Thái tử Chiêu Hoa đã qua đời được mười năm, nhưng không có hoàng tử nào lọt vào mắt bệ hạ, kể cả Sở vương—người cùng mẹ với thái tử.
"Cho nên, người mà bệ hạ muốn truyền ngôi chính là trưởng tử của thái tử hiện nay—một đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi."
"Chỉ là… bệ hạ đã cao tuổi, còn thái tôn lại quá nhỏ, trong khi các thúc phụ của nó đều đang ở thời kỳ sung sức.
"Chỉ e rằng… ngai vị này, nó chưa chắc có thể ngồi lên được."
*
Một khi thánh chỉ được ban ra, Hoài vương đang nắm ba vạn quân Cấm vệ chắc chắn sẽ tạo phản.
Sở vương có thể điều động binh lực, nhưng quân đội của hắn lại đóng cách kinh thành cả ngàn dặm.
Nếu không chuẩn bị, chắc chắn sẽ không kịp hồi kinh cứu giá.
Nếu có chuẩn bị, vậy thì một trận chiến đẫm m.á.u là điều không thể tránh khỏi.
Thế nhưng, kết cục của cuộc đối đầu giữa Sở vương và Hoài vương không phải là dấu chấm hết.
Bởi vì còn một người khác cũng muốn có ngai vị—đó chính là Hoàng hậu nương nương.
Người mà Thẩm Sơ Nguyệt đang dốc sức trợ giúp… chính là bà ta.
*
Bức tranh mà Thẩm Sơ Nguyệt vẽ trong thư để lại cho ta chính là một tấm bia không chữ.
Người nắm rõ cục diện nhất, chính là ánh trăng sáng đang treo cao trên đế quốc.
Và ta tin, nàng ấy sẽ thắng.
*
Ta siết chặt miếng bình an bội Thẩm Sơ Nguyệt để lại cho ta, cố gắng trấn định lại tâm tình.
Không thể hoảng sợ.
Vì trong nhà còn có Tiểu Vi chờ ta.
*
Ta gửi hai phong thư—một cho Sở vương, một cho Hoài vương—rồi quay về viện của Thẩm Sơ Nguyệt, chuẩn bị tránh cơn tai họa này.
Đêm khuya, ngoài viện vang lên tiếng gõ cửa ba nhẹ ba nặng—đây là ám hiệu ta và Mạnh Vân Huyên đã hẹn trước.
Nàng ấy đến một mình, không mang theo ai cả.
*
Vừa bước vào trong, nàng quỳ sụp xuống, nghẹn ngào nói:
"Tạ tỷ tỷ, đại ân cứu mạng Mạnh gia, muội không biết lấy gì báo đáp!"
Ta đỡ nàng dậy:
"Chỉ là giúp muội đưa thư về nhà thôi, ta cũng chẳng làm gì nhiều."
Mạnh gia con cháu đông đúc, trong số đó cũng có không ít người có năng lực.
Khi họ vừa nghe phong thanh tin tức, chẳng cần ta phải nói thẳng, đã tự tìm lý do đưa người nhà rời khỏi kinh thành.
*
Mạnh Vân Huyên lau khô nước mắt, nói:
"Khi trước ta không nghe tỷ khuyên can, nhất quyết gả cho hắn, rốt cuộc nhận lấy kết cục như hôm nay, tất cả đều là tự ta chuốc lấy.
"Tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ thực hiện lời thề, dùng mạng của Bùi Lang để tạ ơn tỷ!"
Ta hỏi:
"Muội định g.i.ế.c hắn thế nào? Nhân lúc hắn không đề phòng rồi một mạng đổi một mạng sao?"
Nàng ấy gật đầu:
"Ta sai rồi, vậy nên ta phải trả giá."
*
Ta cười nhạt:
"Nhận sai là đúng, nhưng không nên nhận mệnh.
"Biết sai mà kịp thời rẽ hướng, mới là điều quan trọng."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mạnh Vân Huyên nhìn ta, đôi mắt vô thần, khẽ nói:
"Nhưng bây giờ Mạnh gia đã bỏ rơi ta, vậy ta có thể rẽ đi đâu?"
*
Ta đáp:
"Tạ gia cũng từng không cần ta. Nhưng nếu năm đó ta không giữ lại mạng sống này, vậy hôm nay ai sẽ thay ta đưa cha mẹ ra khỏi kinh thành?"
"Vân Huyên, một lần tới nhân gian làm người đâu có dễ.
"Chúng ta đều là những sinh mệnh mà mẫu thân phải một chân bước qua Quỷ Môn Quan mới có thể mang tới thế gian.
"Ngoại trừ sinh tử, tất cả đều là chuyện nhỏ.
"Dù cho chỉ còn sống thêm một năm, thì cũng nên cắt bỏ hết mủ độc, bớt đau một năm chẳng phải cũng là lời sao?
"Muội không cần, cũng không đáng phải tự hủy hoại bản thân."
Ta muốn nàng ấy trở thành một Tạ Đường bước ra khỏi bóng tối,
chứ không phải một Giang Nghi sẵn sàng liều chếc cùng kẻ thù.