Hải Đường Lặng Lẽ Dưới Ánh Trăng

Chương 3

Khi kể lại những chuyện này, Thẩm Sơ Nguyệt cười ha ha, như thể đang nói về cuộc đời của một ai khác.  

 

Nhưng ta lại cay mắt.  

 

"Thẩm Sơ Nguyệt, vì sao ngươi lại bỏ trốn khỏi hôn ước?"  

 

Nếu nàng không bỏ trốn, vốn dĩ có thể sống một đời vinh hoa phú quý, hà tất phải chịu khổ như vậy?  

 

Hơn nữa, người mà Thẩm gia định gả nàng cho, chính là lang quân mà nàng thầm thương trộm nhớ thuở thiếu thời.  

 

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Sơ Nguyệt uống một ngụm rượu rồi nhàn nhạt nói:  

 

"Trước ngày thành thân, ta mới biết, hắn đã có người trong lòng."  

 

"Nhưng hắn là một kẻ nhát gan, không dám tranh đấu."  

 

"Ta không thích kẻ hèn nhát, cũng không muốn gả cho một nam nhân chẳng hề yêu mình, lại còn phải vì hắn mà sinh con, lo liệu gia đình. Ai thiếu ai mà không sống nổi? Hắn không dám tranh, vậy thì ta tranh."  

 

"Con người sống một đời, vỏn vẹn trăm năm ngắn ngủi, có thể nhẫn nhịn đủ điều, nhưng chung thân đại sự thì không."  

 

Ta nghĩ đến chính mình, khẽ thở dài:  

 

"Lời thì nói vậy, nhưng tranh đi tranh lại, dù có dám chống lại thiên hạ mà giành lấy thứ mình mong muốn, kết cục vẫn chẳng khá hơn là bao."  

 

Thẩm Sơ Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc nói:  

 

"Ngươi nghĩ mình sai vì đã bỏ trốn cùng nam nhân, không màng lễ giáo liêm sỉ ư?"  

 

"Không, kẻ sai là Bùi Lang."  

 

"Nếu hắn có tình có nghĩa, một lòng với ngươi như thuở ban đầu, vậy thì ngươi bỏ trốn cùng hắn chính là sáng suốt, trọng tình trọng nghĩa. Ngươi sẽ trở thành Trác Văn Quân của thời đại này."  

 

"Nhưng hắn đã phụ bạc ngươi."  

 

"Nữ nhân sống trong thế gian này, chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân. Là thê nhưng không phải nhân, chỉ là một vật sở hữu. Đã là vật sở hữu, bị người ta ghét bỏ, tất nhiên là lỗi của chính nó."  

 

"Nhưng chúng ta cần phải hiểu, đó không phải là sự thật."  

 

"Tạ Đường, nếu xiềng xích là trói buộc trên thân, thì ai cũng có thể cởi bỏ giúp ngươi. Nhưng nếu xiềng xích là trong lòng, thì chỉ có ngươi mới tự mở ra được."  

 

Ta bắt chước nàng, uống cạn chén Thiêu Đao Tử.  

 

Bị rượu cay làm nước mắt trào ra, nhưng cơ thể lại dần ấm lên.

 

04

 

Thẩm Sơ Nguyệt đưa ta về tiểu viện của nàng.  

 

Trên tường viện là một hàng tường vi, nàng cười nói: "Không cần chuông báo động nữa, ồn lắm, mời những khóm tường vi này trông nhà hộ ta."  

 

Góc tường có một căn nhà gỗ nhỏ, là nơi trú mưa chắn gió cho mèo.  

 

Con mèo này theo họ Thẩm, tên gọi Thẩm Tiểu Trư.  

 

Nàng nói: "Ta đâu có mời nó, chính nó tự chạy tới ở."  

 

Lúc đó Thẩm Tiểu Trư đang nằm cuộn tròn ngủ gà ngủ gật trong ổ. Nó nhỏ nhắn xinh xắn, ta nhìn mà không hiểu vì sao lại đặt tên là "Tiểu Trư"?  

 

Đang thắc mắc thì Thẩm Tiểu Trư thức dậy. Vừa thấy Thẩm Sơ Nguyệt, nó liền vươn hai chân ra khỏi ổ, duỗi lưng lắc lư eo rồi nhảy xuống đất.  

 

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.  

 

"Béo thế này mà còn leo tường được à?"  

 

"Ấy dà, Tiểu Trư là một con mèo béo linh hoạt đấy."  

 

Ta bật cười, Thẩm Tiểu Trư dụi đầu vào tay ta, ánh nắng chiếu lên bộ lông mềm mại của nó, phảng phất một mùi hương ấm áp và an yên.  

 

Đã bao lâu rồi ta không được thoải mái thế này?  

 

Thẩm Tiểu Trư ve vẩy đuôi chạy đi, Thẩm Sơ Nguyệt thì lấy bàn tính ra, bắt đầu tính toán với ta.  

 

"Ngươi ở đây, tiền thuê một tháng năm trăm văn; ăn uống đều tính trong tiệm, khỏi thu.  

 

"Ngươi mới đến, chỉ có thể làm phụ bếp, tính là nửa học việc, tháng lương một quan. Bao giờ thành thạo thì sẽ tăng lương."  

 

Ta đương nhiên không phản đối.  

 

Thẩm Sơ Nguyệt cứu ta, còn cố gắng trấn an ta, sợ ta vì nợ nàng mà canh cánh trong lòng.  

 

Ta đặt tay lên bàn tính của nàng, nói:  

 

"Con người vốn dĩ sống là để nợ qua nợ lại, ta nợ ngươi, ngươi nợ ta, thế là số phận chúng ta gắn chặt vào nhau rồi.  

 

"Ngươi xem, tay ta thô ráp thế này, từ lâu đã quen chịu khổ rồi. Ta không sợ khổ, nên cũng không sợ nợ ngươi.  

 

"Ta còn có thể chịu khổ, lẽ nào lại không thể trả nợ?"  

 

Thẩm Sơ Nguyệt nhìn những vết nứt trên tay ta, tức giận chửi rủa Bùi Lang một tràng rồi vào phòng lấy ra một hũ cao dưỡng, tỉ mỉ bôi lên tay ta.  

 

"Tạ Đường, hôm nay chúng ta ăn ngon một chút đi, làm món cá chép sốt chua ngọt nhé, Tiểu Trư cũng thích ăn."  

 

"Cá chép nhiều xương, Tiểu Trư ăn nổi không?"  

 

Thực ra nó đâu có nhai ra được, nhưng Thẩm Sơ Nguyệt sẵn sàng tỉ mẩn gỡ hết xương cho nó.  

 

Gỡ xương cả buổi trời, mà chỉ đủ cho Thẩm Tiểu Trư ăn một miếng.  

 

Ta cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra con mèo này béo lên là có lý do.  

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Đêm đầu tiên sau khi bị bỏ, ta ôm mùi hương của Thẩm Sơ Nguyệt, ngủ một giấc thật ngon.

Bình Luận (0)
Comment