44.
Ta vẫn quỳ dưới đất. Hai đầu gối đã sớm tê dại. Không biết lúc bọn họ đang đấu khẩu, có quên mất người vẫn còn đang quỳ là ta không. Nhưng rõ ràng là không thể nào. Hôm nay Hoàng hậu đã bị chọc giận không nhẹ, luôn phải có người đứng ra để nàng ta trút giận.
Quả nhiên, ánh mắt nàng ta chợt quét tới, trừng thẳng vào ta.
"Tống Uyển Ngâm, bổn cung nhớ rõ, giờ phút này lẽ ra ngươi vốn đang trên đường bị lưu đày mới phải. Vương gia mượn cớ đã định thân từ trước để đưa ngươi trở về. Không biết hành vi dối trên gạt dưới như thế, văn võ triều thần cùng bách tính trong thiên hạ sẽ nói thế nào đây?"
Thái tử bước lên một bước, chắn trước người ta.
"Mẫu hậu, Tống tiểu thư chỉ vì mẫu thân nàng mà bị liên lụy, bản thân nàng không có bất kỳ tội lỗi gì. Mong mẫu hậu đừng truy cứu thêm nữa."
Ta bỗng cảm thấy đau đầu. Hoàng hậu vốn đã giận dữ, hành động của Thái tử chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, nàng ta giận dữ quát: "Nghịch tử!” khiến cho Thái tử sợ đến nỗi lập tức quỳ rạp xuống đất.
Lục Phóng ho nhẹ một tiếng, bước đến trước mặt hai chúng ta. Một tay đỡ Thái tử dậy, một tay đỡ lấy ta. Thân hình cao lớn của hắn đứng chắn trước mặt ta, hoàn toàn che khuất tầm mắt của Hoàng hậu.
Hắn lạnh nhạt nói:
"Ngày mai vương phủ làm hỉ sự. Bổn vương xưa nay không thích náo nhiệt nên không mời chư vị đến uống rượu mừng nữa. Hôn sự giữa ta và Tống tiểu thư là việc đã được ta và huynh trưởng của nàng định ra từ trước, tuyệt không giả dối nửa phần."
Hỉ sự?
Thành thân?
Ngày mai!?
Hai đầu gối tê dại của ta bỗng chốc mềm nhũn, lập tức khụy luôn xuống, suýt thì không đứng vững.
45.
Thái tử đưa tay níu lấy tay áo của Lục Phóng, khóe mắt hơi ửng đỏ, mang theo vài phần phẫn nộ.
“Hoàng thúc là thân vương hậu duệ quý tộc, việc thành thân sao có thể coi là trò đùa.”
“Tống tiểu thư… không hợp với người.”
“Hà tất phải diễn giả thành thật?”
“Phụ hoàng và thái hậu cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Hắn lẩm bẩm nói một tràng, gần như đã quên rằng mẫu hậu hắn đang tức đến run người, lạnh mặt nhìn chằm chằm vào hắn. Lục Phóng hất tay thái tử ra, sắc mặt trầm hẳn xuống:
“Nếu một khi bản vương muốn thành thân, cho dù là tiên đế từ hoàng lăng tới cản trở ta, cũng cản trở không được.”
Trở mặt vô tình, hắn vẫn là người như vậy. Hoàng hậu đứng dậy, bày ra bộ dáng của một trưởng bối trong hoàng thất, hướng về phía Lục Phóng mà nói:
“Vị trí vương phi là danh vị tôn quý biết bao.”
“Không chỉ là vương phi của một mình đệ mà còn là thể diện của cả hoàng gia chúng ta.”
“Bổn cung vốn không định nhiều lời, nhưng thật sự không muốn vương gia như đệ trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.”
46.
Trò cười?
Trò cười gì cơ?
Chẳng lẽ chuyện ta xuyên không đã bị bại lộ? Mà cho dù có bị phát hiện thì cũng có gì đáng cười đâu?
Hoàng hậu khẽ liếc ta bằng ánh mắt khinh bỉ:
“Bổn cung nghe nói, trên đường lưu đày, quan sai rất thích những tiểu thư có dung mạo xinh đẹp.”
“Tống tiểu thư hẳn là có trải nghiệm sâu sắc nhỉ?”
“Một người đến cả sự trong sạch cũng không giữ nổi, cũng xứng làm vương phi sao?”
“Nếu vương gia thích thì cứ giữ lại trong phủ làm a hoàn rửa chân cũng được! Cần gì khiến thiên hạ phải cười nhạo?”
Đây cũng là lời mà một mẫu nghi thiên hạ có thể nói ra được sao?
Lục Phóng định nổi giận nhưng bị ta kéo lại. Hoàng hậu ư? So với ta, chẳng qua chỉ hơn chiếc mũ phượng trên đầu. Thế mà nàng ta còn muốn tự hạ thấp chính mình.
Ta không hèn mọn cũng chẳng cao ngạo, thản nhiên phản bác lại:
“Hoàng hậu nương nương, việc quan sai nhiều lần xâm phạm nữ tử trên đường lưu đày, chính là hậu quả của việc triều đình quản lý lỏng lẻo, luật pháp chỉ là chiếc thùng rỗng kêu to.”
“Ngài thân là quốc mẫu, biết rõ quan sai đã thối nát đến thế, không những không nghiêm trị theo luật mà còn mỉa mai những nữ tử bị hại là không giữ được trong sạch.”
“Thanh danh của một dân nữ như ta là chuyện nhỏ, lòng dân và giang sơn của Bệ hạ mới là chuyện lớn. Xin nương nương thu hồi lời vừa mới nói.”
Hoàng hậu thấy từ đầu đến cuối ta đều cúi người im lặng quỳ dưới đất, chắc tưởng ta là con mèo hom hem ốm yếu. Không ngờ khi ta giương nanh múa vuốt cũng có thể cào lên mặt nàng ta mấy vết rõ rành rành, khiến hôm nay nàng ta phải chịu thêm một phen nghẹn tức.
Ánh mắt đầy căm hận trên mặt nàng ta đã chẳng còn giấu diếm thêm được chút nào nữa.
47.
Hoàng hậu rời đi rồi, ta liền hỏi Lục Phóng: Chuyện thành thân vào ngày mai, sao hắn lại có thể tự ý quyết định một mình?
Hắn nói: Thành thân rồi thì có thể đưa ta vào cung. Hoàng hậu có thể ngăn cản điều tra vụ án nhưng không thể ngăn được tân vương phi đến thỉnh an Thái hậu. Như vậy ta sẽ có cơ hội gặp được Thái hậu.
Thì ra là thế. Quả nhiên là mưu kế hay. Ta gật đầu đồng ý. Có lẽ vì ta đã cứu mạng hắn nên hắn cũng báo đáp lại ta.
Lục Phóng lại nói, hắn đã tra ra ngày Hoàng tử Phật quốc trúng độc cũng là ngày Hà Nhu từng vào cung. Hiện giờ nàng ta đã bị giam trong thủy lao, có thể gọi đến thẩm vấn bất cứ lúc nào. Những việc ta muốn cầu xin, hắn đều đã thực hiện từng việc một.
Chỉ là… Thái tử thì sao?
Ta hỏi:
“Ngày mẫu thân ta gặp chuyện, Thái tử có từng nói giúp nhà ta lời nào không?”
“Hôm nay ta thấy hắn dường như khắp nơi đều bênh vực ta…”
Lục Phóng mặt liền sa sầm, ngắt lời ta:
“Sau này hắn phải gọi ngươi là hoàng thẩm.”
“Ngươi bớt nhắc đến hắn đi.”
Không nhắc đến sao? Sao có thể không nhắc đến? Hoàng hậu, Hà Nhu, Thái tử. Ít nhiều đều có kẻ ngụy trang hoặc là kẻ khả nghi.
Ta là một diễn viên chuyên nghiệp. Kỹ thuật diễn xuất xuất sắc sẽ khiến ta dừng chân xem kỹ. Còn diễn quá vụng về thì sẽ khiến ta nổi giận.
Chỉ cần có người đang diễn trò, đừng hòng qua mắt được ta.