Hải Đường Thác - Thập Thất Kim

Chương 3

8.

 

Tắm rửa thay y phục xong xuôi, ta ngủ một giấc thật ngon. Rốt cuộc cũng xem như hồi phục phần nào sau những khổ ải bị lưu đày.

Ta ôm Tiểu Nguyệt Lượng chơi đùa trong sân. Lúc này Lục Phóng đang tiễn Bạch Chỉ ra khỏi thư phòng của hắn. Hai người họ vừa trông thấy ta liền đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.

Có cái gì mà kỳ lạ.

Khi còn quay phim, cả đoàn đều phải nhường chỗ hóa trang cho Thẩm Phiêu Phiêu. Khi ấy ta bị trát một lớp phấn nền sẫm màu dày cộp, lại còn vẽ thêm không ít tàn nhang lên mặt. Giờ đây rửa sạch rồi, ít ra cũng coi như dung mạo kiều diễm. Bạch Chỉ đưa mắt đánh giá ta từ đầu đến chân, sau đó hậm hực quay đi.

Nàng ta thậm chí còn không nghĩ đến chuyện hỏi thăm Tiểu Nguyệt Lượng lấy một câu? Nếu nàng ta cứ khăng khăng mình mới là Tống Uyển Ngâm thì thật khiến người ta coi thường từ tận đáy lòng, một diễn viên chỉ biết lướt qua bề nổi mà chẳng thèm nhập vai.

Ma ma nhìn theo bóng Bạch Chỉ, bĩu môi nói nhỏ:

"Tiểu thư, lúc nãy Bạch Chỉ vào tìm Vương gia, cứ khóc lóc kể lể suốt thôi."

Ta đoán nàng ta vừa tìm cách biện minh rằng mình mới là Tống Uyển Ngâm vừa cố gắng thuyết phục Lục Phóng điều tra lại vụ án liên quan đến nhà họ Tống. Đây vốn dĩ là hướng phát triển bình thường của kịch bản.

Ta hỏi ma ma có nghe rõ nàng ta nói gì không. Ma ma cười nhạt đầy khinh thường:

"Vương gia nói án này đã được kết luận, sẽ không điều tra lại nữa. Bạch Chỉ thì lắp ba lắp bắp, nói mãi chẳng ra đầu ra đuôi. Cuối cùng Vương gia liền đuổi nàng ta ra ngoài."

Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Nàng ta chưa bao giờ chịu học thoại. Chắc ngay cả kịch bản cũng chẳng thèm đọc kỹ. Lúc diễn chỉ toàn đọc phiên âm hay đợi hậu kỳ lồ ng tiếng thay. Cảnh nào chỉ cần quay bóng lưng cũng đều giao cho ta làm thay.

Nàng ta từng nói nàng chỉ phụ trách diện mạo đẹp đẽ là được, chỉ cần ngoái đầu một cái là đủ khiến khuynh thành khuynh quốc. Vậy nên mới đến nông nỗi, mở miệng chẳng nói nổi câu nào cho ra hồn.

Ta đặt Tiểu Nguyệt Lượng vào lòng ma ma rồi xoay người bước thẳng về phía thư phòng của Lục Phóng.

9.

Cánh cửa khẽ mở, ngửi được hương mực nhàn nhạt phảng phất trong không khí. Thư phòng trống trải, bốn bức tường đều là sách.

Lục Phóng cầm cuốn sách, một mình ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ đàn. Không khí yên ắng đến mức dường như cả hơi thở cũng vang vọng.

Ta phá tan sự im lặng:

 

“Vương gia, ta muốn nhờ ngài giúp một chuyện.”

Lục Phóng chăm chú nhìn đống công văn chồng chất trước mặt, không hề ngẩng đầu lên, dáng vẻ rõ ràng là: kẻ nào quấy rầy thì đi c.h.ế.t đi.

 

“Vị tiểu thư khác của Tống gia vừa đến, e là các người cầu xin cùng một việc.”

 

“Chuyện này đã đưa ra kết luận, miễn phải nhiều lời. Ngươi lui ra đi!”

Toàn bộ vương phủ kể cả Phi Lô đều ngầm thừa nhận ta mới là Tống Uyển Ngâm, còn nàng là nha hoàn Bạch Chỉ. Duy chỉ có Lục Phóng là ngoại lệ.

Không sao. Chỉ có khán giả khó chinh phục mới buộc ta phải không ngừng rèn giũa diễn xuất. Trong đầu ta nhanh chóng lướt qua đoạn tình tiết về thảm kịch của nhà họ Tống. Nhà họ Tống quanh năm trấn thủ biên ải. Phụ thân ta tử trận, sau đó đến huynh trưởng cũng bỏ mạng nơi sa trường. Mẫu thân ta bèn dẫn theo nhóm nữ quyến trở về kinh.

Bà chưa từng trông mong sẽ sống dựa vào ánh hào quang của Tướng phủ ngày trước. Bà giỏi y thuật, tự mình cũng đã vang danh thiên hạ. Vì thế, nhà họ Tống chúng ta dù không còn nam nhi vẫn có thể huy hoàng như lúc ban đầu.

Đêm Trung Thu năm ấy, Hoàng tử Phật quốc làm sứ thần tới triều, bất ngờ phát bệnh nặng. Trong cung không ai chữa được, mẫu thân ta được mời đến chẩn trị cho hắn. Nào ngờ, một bát thuốc uống xong, hoàng tử Phật quốc mất mạng ngay tại chỗ.

Để xoa dịu giận dữ từ Phật quốc, mẫu thân ta bị Bệ hạ ban chết. Với tội danh là con gái của tội nhân, ta bị lưu đày. Sau khi ta bị lưu đày, có kẻ tàn sát cả Tống phủ. Người người đều nói là do người Phật quốc làm ra.

Mối thù sâu như biển ấy, ta đã không sợ chết, lẽ nào còn sợ vị Diêm La mặt lạnh trước mắt này sao? Vì vậy, ta hiên ngang chất vấn hắn:

 

“Nếu như, chuyện cần giúp đỡ… không chỉ đơn giản là chuyện của Tống gia chúng ta, mà là vận mệnh của toàn bộ Ninh quốc thì sao?”

 

“Vương gia và Thánh thượng còn có thể cự tuyệt sao?”

10.

 

Lục Phóng không đáp lời ta. Nhưng điều đó không ngăn được ta tiếp tục nói:

“Phật quốc là đồng minh của Ninh quốc ta. Hai nước xưa nay giao hảo thân thiết, cùng nhau chống lại sự hung bạo man rợ của Bắc Lương.”

“Thế mà Thái tử Phật quốc lại c.h.ế.t trong cung điện của Ninh quốc, chuyện này tất sẽ khiến quan hệ đôi bên rạn nứt.”

“Và kẻ được lợi chính là Bắc Lương.”

Lục Phóng đặt bút xuống, cuối cùng cũng chịu mở miệng:

“Lời ngươi nói, không sai.”

“Bản vương đang xem cấp báo từ biên ải, nói Bắc Lương gần đây rục rịch manh động.”

“Thám tử cũng đưa tin đến, Phật quốc có thể sẽ xoay người liên kết với Bắc Lương để đối phó với Ninh quốc ta.”

“Nếu không phải lệnh đường đại nhân chẩn đoán sai khiến Hoàng tử Phật quốc thiệt mạng thì sao lại đến cục diện như ngày hôm nay?”

Chẩn đoán sai?

Ta chẳng tin chút nào.

Với y thuật của mẫu thân ta, nếu thực sự trị không khỏi thì đúng là có ẩn tình, tuyệt đối không thể gọi là chẩn đoán sai.

Ta lập tức phản bác:

“Nếu có người cố tình ly gián hai nước, hạ độc Hoàng tử Phật quốc thì sao?”

“Chỉ có tra ra hung thủ thực sự mới có thể hóa giải hiềm khích, cứu vãn đại cục nơi biên ải.”

Lục Phóng vẫn không nhìn ta, chỉ đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Hắn dặn Phi Lô mang theo cả chồng công văn chưa kịp xem hết. Nói rằng ta quá ồn, hắn muốn đổi nơi khác làm việc.

Vừa rồi còn đích thân tiễn Bạch Chỉ ra khỏi thư phòng. Đến lượt ta lại thành ra thế này?

Ta bị bỏ lại một mình trong thư phòng trống trải. Phi Lô thậm chí còn thản nhiên đóng cửa lại. Ta không khỏi buồn bực trong lòng. Với tính tình của hắn, hoàn toàn có thể đuổi ta đi ngay lập tức.

Nhưng giờ lại để ta một mình bị nhốt trong này, rốt cuộc hắn định bày trò gì đây?

Bình Luận (0)
Comment