Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 99

Sau đêm đó, Ngụy Chẩm Phong chuyển từ thiên điện của Thừa Minh cung đến chính điện.

Trong những ngày ở hoàng cung Bắc Uyên, Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong trải qua cuộc sống hoàn toàn trái ngược với cuộc sống của bọn hắn ở Nam Tĩnh.

Ngụy Chẩm Phong trăm công nghìn việc, bị đủ loại chính sự quốc gia quấn lấy bận rộn như chó. Triệu Miên thì ngược lại, lúc Ngụy Chẩm Phong đang làm việc chăm chỉ ở Tuyên Đức điện, thì hắn ngay cả con trai cũng không phải ẵm, châm một đợt hương, uống một ngụm trà, tay ôm nhàn thư, sung sướng tự tại. Thỉnh thoảng rời cung, hoặc tự đi đến chợ, cảm nhận trần gian huyên náo; Hoặc buông lỏng dây cương, đi chơi nửa ngày mà không bị nghi thái gò bó.

Mà thứ duy nhất Ngụy Chẩm Phong có thể chơi đùa chính là vị Vương phi dính người đầy kiêu ngạo nhưng xinh đẹp kia của y. Đôi khi chỉ cần nhìn Vương phi im lặng ngồi bên cạnh mình, là y đều không nhịn được phải làm chút gì đó.

Bạch Du không thể không nhắc nhở bọn hắn, số liều thuốc ngừa thai có hạn, dược liệu ở Bắc Uyên khó tìm, Bệ hạ và Vương gia tốt nhất nên sử dụng tiết kiệm, nếu lần sau Bệ hạ trở về Thượng Kinh với cái bụng to, thì Thái thượng hoàng và Tiêu thừa tướng sẽ thực sự tức chết, đây không phải là chuyện đùa đâu.

Hai bọn hắn ghi tạc lời khuyên của Bạch Du vào trong lòng. Vì thế, một buổi trưa nọ, trên long án của Tuyên Đức điện một mảnh bừa bộn, tấu chương rơi vãi tán loạn trên bàn và dưới đất.

Trước khi cơn thuỷ triều màu đỏ trên mặt Triệu Miên rút xuống, hắn đã bắt đầu nói chuyện chính sự với Ngụy Chẩm Phong: "Ta vừa mới nhìn thấy trên một quyển tấu chương nói về cuộc nổi dậy của Thiên Khuyết Giáo tại Đông Lăng."

Sắc mặt Ngụy Chẩm Phong khựng lại: "Vừa mới là khi nào."

Triệu Miên nói: "Ngươi nói xem."

Ngụy Chẩm Phong giả vờ tức giận: "Lúc đang làm mà ngươi còn có tâm tư nhìn trộm tấu chương của Bắc Uyên à?"

"Không phải nhìn trộm, nó rơi xuống đất tự mở ra, ta vô tình nhìn thấy mà thôi. Ai biểu ngươi cứ muốn đè ta lên bàn từ phía sau." Triệu Miên giải thích, "Hơn nữa, cho dù ta không nhìn thấy ở chỗ ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ nhận được tin tức."

"Ngươi bắt sai trọng điểm rồi." Ngụy Chẩm Phong tức quá hoá cười: "Ta là đang hỏi ngươi tại sao lúc làm lại phân tâm."

Triệu Miên không quan tâm đ ến y, hỏi: "Chuyện Thiên Khuyết Giáo, ngươi định thế nào?"

Mặc dù thế lực của Thiên Khuyết Giáo ở Nam Tĩnh đã bị nhổ tận gốc, nhưng Đông Lăng vẫn là quê hươngthiên đường của bọn chúng. Thiên Khuyết Giáo ngày càng lớn mạnh ở Đông Lăng, hơn phân nửa lãnh thổ của Đông Lăng đã bị bọn chúng chiếm đóng dưới khí thế tấn công áp đảo, Lục Thái Hậu đang nắm quyền không thể không cầu cứu hai nước còn lại.

Ngụy Chẩm Phong thản nhiên nói: "Nội bộ của Đông Lăng, Bắc Uyên sẽ không can thiệp."

Triệu Miên không chút khách khí vạch trần: "Ngươi muốn can thiệp, nhưng đáng tiếc Bắc Uyên vừa trải qua một cơn nội loạn, ngươi có muốn đi Đông Lăng chơi cũng lực bất tòng tâm."

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Bắc Uyên không làm được, nhưng Nam Tĩnh thì có thể nha." Ngụy Chẩm Phong không biết là đang nghiêm túc hay đang nói đùa, "Giả sử Phồn Phồn sau này có thể thống trị thiên hạ, ta đã đánh chiếm Tây Hạ sẵn cho nó, thì ngươi cũng có thể đánh chiếm Đông Lăng sẵn cho nó đúng không."

Triệu Miên bình tĩnh ung dung nói: "Ngươi thế này là đang kích động chiến tranh giữa hai nước."

"Oan uổng." Ngụy Chẩm Phong bày ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc, "Nếu cuộc khởi nghĩa của Thiên Khuyết Giáo thành công, lật đổ Tạ thị xưng làm Hoàng đế, thành lập một quốc gia mới, ngươi có thể chịu được chuyện này không? Đừng quên Thiên Khuyết Giáo đã làm gì tiểu muội muội của ngươi."

Những gì Nguỵ Chẩm Phong nói là đúng. Hai năm trước, Vạn Hoa Mộng hạ cổ lên người hai bọn hắn, đại quân Nam Tĩnh đã từng áp sát Đông Lăng, nhưng chỉ uy hiếp Lục Vọng phục tùng, không vượt qua biên giới giữa hai nước.

Triệu Miên trước sau chưa từng thực sự ra tay với Đông Lăng, bởi vì hắn cho rằng không cần thiết phải hao người tốn của để phát động một cuộc chiến tranh diệt quốc, khiến Đông Lăng máu chảy thành sông, dân chúng lầm than.

Nhưng nếu Thiên Khuyết Giáo thành công trong cuộc nổi dậy ở Đông Lăng, thay thế hoàng thất, thì tình huống sẽ hoàn toàn khác.

Thiên Khuyết Giáo từng vọng tưởng muốn ra tay với tiểu công chúa của Nam Tĩnh. Nếu Phồn Phồn đã được sinh ra vào thời điểm đó, mục tiêu của Thiên Khuyết Giáo có lẽ chính là Phồn Phồn.

Nghĩ đến đây, gương mặt như ngọc của Triệu Miên lạnh lùng đến đáng sợ: "Chuyện này, Trẫm sẽ cân nhắc."

"Nếu Nam Tĩnh muốn xuất quân, có thể để dành cho ta một vị trí tướng quân được không." Ngụy Chẩm Phong hứng chí bừng bừng, "Đã lâu rồi không chơi đùa trên chiến trường của nước khác."

Triệu Miên vẻ mặt đầy kiêu căng: "Ngươi trước hết lo xong việc của mình rồi nói."

"Ngươi ngược lại đã nhắc nhở ta, có một chuyện, đến lúc phải giải quyết." Ngụy Chẩm Phong đứng dậy, "Đi, ta dẫn ngươi dạo quanh hậu cung Bắc Uyên một chút."

"Ngươi thay quần áo đã rồi hẵng đi." Triệu Miên nhìn xuống phần thân dưới của Nguỵ Chẩm Phong, "Thấm ướt hết rồi."

Nhân lúc Ngụy Chẩm Phong thay quần áo, Bạch Du dâng thuốc ngừa thai lên cho Triệu Miên, nhìn hắn uống xong, hỏi: "Bệ hạ, ngài dự định ở lại Bắc Uyên bao lâu nữa?"

Triệu Miên ước tính đại khái: "Khoảng một tháng."

Bạch Du cười khổ nói: "Vậy ta phải nhắc nhở ngài, chỉ còn lại một liều thuốc ngừa thai cuối cùng."

Triệu Miên: "......"

Bạch Du lại nói: "Tuy rằng ta cũng có thể tìm kiếm dược liệu ở Bắc Uyên cho ngài, nhưng chỉ sợ phải tốn không ít công sức."

Triệu Miên ngữ khí bình tĩnh nói: "Không sao, ngươi không cần phiền phức."

Chuyện mỗi tháng làm một lần, hắn và Ngụy Chẩm Phong cũng không phải chưa từng trải qua.

***

Sau sự việc ngày mùng 9 tháng Giêng, ngoại trừ hoàng hậu, Ngụy Chẩm Phong không làm khó các phi tần khác trong hậu cung. Hầu hết các phi tần đều an phận giữ mình ở trong hậu cung, tránh xa Ngụy Chẩm Phong, vừa sợ vừa khiếp. Chỉ có một mình Đức phi, vì vị trí Trữ quân của con trai, phải tăng cường lấy lòng Ngụy Chẩm Phong.

Nơi Ngụy Chẩm Phong dẫn Triệu Miên đến thăm hỏi, chính là tẩm cung của Đức phi, Lân Hoa cung. Đức phi thụ sủng nhược kinh, lập tức gọi con trai đang học cưỡi ngựa bắn cung trở về.

Ngụy Chẩm Phong dường như tâm tình rất tốt, hỏi Ngụy Thông Thần không ít chuyện về võ nghệ. Biết được Ngụy Thông Thần cũng thích sử dụng thương giống mình, còn nói rằng sẽ phỏng theo cây thương Du Long để làm một cây tiểu Du Long tặng cho đệ đệ.

Đức phi ở bên cạnh thấy vậy tràn đầy vui mừng, tự cho rằng mình đã tiến gần đến vị trí Thái hậu thêm một bước, cười nói: "Thông Thần thích dùng thương là bởi vì Vương gia thích dùng thương, nó ấy hả, cái gì cũng thích học theo Vương gia."

Ngụy Chẩm Phong nhàn nhạt nói: "Thực ra bổn vương thích dùng nhất là đoản đao."

Nụ cười của Đức phi cứng đờ lại.

Ngụy Chẩm Phong kêu Ngụy Thông Thần lui xuống trước, đuổi hết những cung nhân khác đi, trong điện chỉ còn lại ba người bọn họ. Ngụy Chẩm Phong giải thích ngắn gọn mục đích đến thăm: "Lần này, bổn vương tới đây là vì phụ hoàng."

Đức phi mở to hai mắt: "...... Bệ hạ?"

Ngụy Chẩm Phong gật gật đầu: "Chính xác."

Đức phi không biết vì sao Ngụy Chẩm Phong lại đột nhiên nhắc đến Hoàng thượng. Ở trong cung phàm là người có chút đầu óc cũng đều biết, Hằng thân vương cho Bệ hạ dời đến ở Trường Hạ cung, danh nghĩa là dưỡng bệnh, thực chất là giam lỏng. Bệ hạ rốt cuộc tốt hay xấu, chết hay sống, còn không phải bởi một câu nói của Vương gia hay sao.

Đức phi không dám nói lung tung, chỉ có thể nói lời mà một phi tần nên nói: "Bệnh của bệ hạ tốt hơn rồi sao."

"Tốt hơn một chút." Ngụy Chẩm Phong mỉm cười, "Hôm qua phụ hoàng nói với bổn vương, ông ấy rất nhớ món canh Ngọc Đới (nấu từ măng và rau nhút) mà trước đây nương nương thường nấu cho ông ấy."

Ngụy Chẩm Phong đã nói rõ ràng như vậy, Đức phi đương nhiên có thể nghe hiểu được dụng ý của y: "Vậy bổn cung sẽ lập tức đi nấu để dâng lên Bệ hạ."

"Làm phiền. Mong rằng phụ hoàng dùng món canh của nương nương xong, sẽ hồi phục nhanh nhất có thể." Ngụy Chẩm Phong thong thả ung dung nói: "Đợi ông ấy khỏe lại, gánh nặng giám quốc của bổn vương mới có thể bỏ xuống, cũng không còn phải lo lắng chuyện lập trưởng hay lập ấu nữa."

Sắc mặt Đức phi đột ngột từ rạng rỡ chuyển sang u ám, nụ cười trên mặt biến mất.

Sau khi xác định Ngụy Chẩm Phong không muốn tự mình ngồi vào vị trí đó, hai mẹ con họ đã hoàn toàn đứng về phe của Ngụy Chẩm Phong. Nếu bệ hạ thực sự vùng dậy trở lại, người đầu tiên bị tính sổ chắc chắn sẽ là đảng Hằng thân vương.

Hằng thân vương sao có thể cho Bệ hạ cơ hội vùng dậy trở lại. Với phong cách đuổi cùng giết tận của Hằng thân vương, để lại một mạng cho Bệ hạ đến hôm nay, chỉ là để không gánh trên lưng tội danh giết vua giết cha, y tuyệt đối sẽ không cho Bệ hạ "Khỏe lại".

Hằng thân vương...... là đang ám chỉ với bà điều gì đó phải không?

Ngụy Chẩm Phong mỉm cười: "Nương nương cũng hy vọng phụ hoàng khỏi bệnh càng nhanh càng tốt đúng không."

Chàng thanh niên trước mặt rõ ràng có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt mang ý cười, nhưng Đức phi lại cảm thấy cả người ớn lạnh, như thể bị có một luồng khí âm lãnh lạ lùng đè lên ngực, khiến người ta gần như không thở nổi.

Một lúc lâu sau, bà mới thận trọng dè dặt lên tiếng: "Bổn cung đã hiểu."

Triệu Miên và Nguỵ Chẩm Phong đi ra khỏi Lân Hoa cung, sắc trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn như lửa thiêu đốt bầu trời, khiến các toà cung điện trang nghiêm nhiễm ánh hào quang vàng rực.

Triệu Miên hỏi: "Liệu bà ta có ra tay không."

"Không biết nữa." Ngụy Chẩm Phong nhìn về hướng Trường Hạ cung, "Không làm cũng không sao."

Năm đó, Ngụy Chiếu Tu mượn tay hoàng hậu độc chết mẫu phi Ngụy Chẩm Phong, hôm nay Ngụy Chẩm Phong lại mượn tay của Đức phi để kết liễu Ngụy Chiếu Tu, hai cha con này cuối cùng cũng có điểm tương đồng.

Triệu Miên chủ động bước tới trước, nắm lấy tay Ngụy Chẩm Phong.

Ngụy Chẩm Phong cúi đầu nhìn mười ngón đan xen của bọn họ, lắc lắc với vẻ đùa giỡn, cười nói: "Con trai cũng đã sinh rồi, lên giường cũng hơn bốn mươi lần rồi, ngược lại tay chỉ nắm vài lần."

"Là bốn mươi lăm lần." Triệu Miên nói: "Ngụy Chẩm Phong, Trẫm sẽ cùng ngươi đi giết cha."
Bình Luận (0)
Comment