Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và anh bắt đầu cuộc sống chung đụng “gà bay chó sủa”. Anh chọn con đường khởi nghiệp, còn tôi chọn việc chăm lo cho cuộc sống thường nhật của anh và đi làm công.
Thời gian ấy, chúng tôi trắng tay, nhưng lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong gian khó.
Anh thường xuyên phải ra ngoài giao thiệp, tối muộn mới về, nhiều khi say mèm nằm vật ra giường, chẳng buồn tắm rửa, có lúc còn nôn ói dữ dội. Những lúc như thế, tôi lại lấy khăn mặt ấm lau mặt mũi, lau người cho anh, rồi lau nhà, thay cho anh bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Cuối cùng, tôi sẽ nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, coi như phần thưởng cho những vất vả của mình.
Những đêm như thế kéo dài rất lâu, rất lâu…
Rồi anh cũng phát hiện ra, từ đó anh ít uống rượu, ít ra ngoài giao thiệp hơn.
Anh sẽ về nhà sớm hơn, ôm tôi ngủ đến sáng, cũng sẽ hôn chúc tôi ngủ ngon.
Rồi thì thầm bên tai tôi, nói rằng có tôi thật tốt, tôi là người tốt nhất.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã nhiều năm trôi qua.
Anh có nhiều thứ hơn, còn tôi… không còn là duy nhất, là người tốt nhất của anh nữa.
Nói ra những lời này, tôi không có ý oán trách anh.
Chỉ là tôi nhớ, nhớ về khoảng thời gian tôi từng có được, rồi lại đánh mất, nhớ về anh và cả thanh xuân của chúng tôi.
Tôi thích ngắm tuyết rơi, nhất là tuyết đầu mùa. Bởi người ta nói rằng, những người cùng nhau ngắm tuyết rơi đầu mùa sẽ bên nhau trọn đời. Anh luôn cho rằng đó là mê tín, nhưng vẫn nắm tay tôi, cùng tôi ngắm vô số lần tuyết đầu mùa.
Tôi đã từng nghĩ, chúng tôi thực sự có thể ở bên nhau trọn đời…
Anh bị đau dạ dày, sau này khi công ty ngày càng phát triển thì bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng. Có lần anh bị xuất huyết dạ dày, tôi đã khóc hết nước mắt bên giường bệnh của anh suốt một đêm, đến mức mắt sưng húp lên, anh mới chịu nghe lời, từ từ điều dưỡng dạ dày. Tôi cũng thường xuyên tìm hiểu về các kiến thức liên quan đến bệnh dạ dày, học cách chế biến các món ăn tốt cho dạ dày.
Vào sinh nhật lần thứ ba mươi của anh, công ty anh gặp vấn đề về chuỗi vốn, chỗ cần tiền cứ như một cái hố không đáy. Tôi đành bán đi những món đồ xa xỉ mà anh thường mua cho tôi, chạy vạy khắp nơi vay mượn, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể.
Nhìn anh, tôi thấy dường như anh đã già đi rất nhiều…
Mấy tháng sau, công ty hoạt động trở lại bình thường, thậm chí còn lớn mạnh hơn trước.
Tôi hỏi ai đã giúp anh? Anh chỉ ấp úng.
Sau này, tôi mới biết số tiền đó là do cha của anh, một tỷ phú, cho anh vay. Anh chưa bao giờ nói với tôi rằng anh là con riêng, là con riêng của một tỷ phú.
Lúc còn trẻ, anh rất nổi loạn, cũng rất kiên cường, anh không muốn trở về nhà, không muốn làm một cậu ấm con riêng ăn bám.
Vì vậy, anh đã bỏ nhà ra đi, muốn dùng chính đôi tay của mình để chứng tỏ bản thân.
Anh đầy tham vọng, nhiệt huyết của tuổi trẻ nhưng rốt cuộc vẫn không thể chống lại thế giới đầy cạm bẫy này.
Tôi không hề ghét bỏ việc anh là con riêng, chỉ là tôi đau lòng cho anh, một mình phải chịu đựng bao nhiêu điều tiếng và áp lực.
Hơn nữa, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi từ khi sinh ra, chẳng ai cần đến.
Người đời ai cũng mong anh leo cao, leo càng cao càng tốt, như vậy khi ngã xuống sẽ càng thảm hại. Còn tôi chỉ cầu xin Bồ Tát phù hộ cho anh được bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc.
Mỗi lúc như vậy, tôi lại vô cùng cảm ơn vì anh có một người cha quyền lực như vậy. Ít nhất, ông ấy có thể bảo vệ anh, không để anh gục ngã.
Tôi vừa chắp tay bái lạy Bồ Tát phù hộ cho anh, vừa chứng kiến địa vị của anh ngày càng cao, xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều người và nhiều thứ hơn. Thế nhưng trong thâm tâm, tôi lại ích kỉ mong muốn anh chỉ là một người bình thường.
Ánh mắt, hơi ấm, tất cả những gì của anh… đáng lẽ ra phải chỉ thuộc về riêng tôi.