Hai Mươi Năm Bên Tiên Sinh

Chương 7

Anh đưa tôi về nhà.

Suốt quãng đường, anh im lặng, tôi cũng chẳng nói một lời.

Tờ đơn ly hôn bị anh đốt thành tro bụi.

Nhưng tôi vẫn còn giữ một bản.

Mang thai những tháng đầu, cơ thể tôi thay đổi rõ rệt, đến tháng thứ năm thì chỉ có bụng là nhô lên rõ ràng. Bác sĩ khuyên anh nên dành thời gian ở bên tôi nhiều hơn.

Nhưng ngày nào anh cũng bận rộn bay đi khắp nơi.

Sang tháng thứ sáu, tôi bắt đầu nôn nghén không ngừng, gầy rộc hẳn đi, chỉ còn khoảng 50 cân.

Bác sĩ khuyên anh nên đưa tôi đi đâu đó để thư giãn.

Nhưng anh chỉ đưa tôi đi dạo trong công viên gần nhà sau mỗi giờ tan sở.

Đến tháng thứ bảy, tôi bắt đầu mất ngủ, cân nặng vừa tăng lên được một chút lại sụt giảm nhanh chóng.

Nhìn tôi, mắt anh đỏ hoe. Tối hôm đó anh dọn công việc về nhà, mỗi tối đều lên giường dỗ tôi ngủ từ rất sớm.

Cái đêm tôi mất ngủ trầm trọng nhất, anh đã phải giải phóng pheromone alpha của mình thật lâu, tôi mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Vào những đêm trằn trọc, tôi thường nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới của chúng tôi.

Nhiều lúc cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, tôi lại hôn lên gương mặt anh trong ảnh.

Lúc ấy, anh vẫn là “tiên sinh” của riêng tôi.

Tôi cũng viết nhật ký, nhưng đọc lên lại giống như những dòng trăn trối.

Rồi tôi tra từ điển, muốn tìm một cái tên thật hay cho đứa con sắp chào đời.

Cứ thế, tôi đã chọn ra hơn năm trăm cái tên.

Tôi vẫn luôn do dự, không biết chọn cái nào. Cuối cùng, tôi quyết định để anh cùng tham gia.

Không cần suy nghĩ quá lâu, anh đã chọn được một cái tên.

Tuy nhiên, anh không chịu nói cho tôi biết.

Anh bảo, nếu tôi bình an bước ra khỏi phòng sinh thì anh sẽ nói.

Tôi chỉ cười, đáy mắt chẳng hề gợn sóng.

Tiên sinh không còn dính dáng đến bất kỳ tin đồn nào với omega kia nữa. Anh toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi, ôm tôi phơi nắng, áp tai vào bụng tôi lắng nghe từng chuyển động nhỏ của con.

Anh mua rất nhiều quần áo nhỏ xinh và đồ chơi cho em bé, anh học cách chăm sóc trẻ sơ sinh.

Ngày tháng trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày dự sinh, tôi đã nhập viện trước. Đó là phòng bệnh cao cấp tiện nghi và thoải mái.

Sáng hôm đó, vừa ăn sáng xong tôi cũng không dám ăn quá nhiều, định bụng đi dạo một chút tắm nắng cho thoải mái. Vậy mà chưa đi được bao xa tôi đã cảm thấy bụng mình đau dữ dội.

Cơn đau đến quá bất ngờ khiến tôi bủn rủn. Phải đến khi người nhà phát hiện ra và ấn chuông gọi bác sĩ, tôi mới được đưa lên giường bệnh.

Tiên sinh chạy đến ngay trước khi tôi được đưa vào phòng sinh. Anh chạy đến toát cả mồ hôi, nắm chặt tay tôi, bàn tay run lên từng đợt. Còn tôi đau đớn đến mức không thể nắm lại tay anh.

Chớp mắt, tôi đã bị đẩy vào phòng sinh.

“Lượng máu của omega mất quá nhiều, chuẩn bị truyền máu!”

“Bác sĩ, lượng máu dự trữ không đủ!”

“Nhanh, lấy thêm 300ml nữa!”

“…” Thời gian trôi qua, từ sáng đến chiều tà, nhưng người vào trong vẫn chưa thấy ra. Anh lo lắng đi đi lại lại trong phòng chờ, tay đấm mạnh vào tường. Anh dùng lực quá mạnh đến mức các khớp ngón tay rách da, rướm máu.

Anh không dám tưởng tượng, nếu như người con trai ấy không thể chịu đựng được nữa…

Thì chính anh…cũng tiêu đời.

Bồn chồn lo lắng, anh gầm lên: “Cho tôi mặc bộ đồ vô trùng! Tôi muốn vào trong!”

Anh không thể đợi được nữa, anh phải ở bên cạnh omega bé nhỏ của anh!

“Không ổn rồi! Thời gian sinh của omega quá dài, thể lực hiện tại không thể vượt qua được cửa ải cuối cùng!”

Tiếng máy móc đều đều, tiếng bác sĩ nói chuyện xen lẫn tiếng bước chân vội vã, tất cả đều trở nên mơ hồ trong đầu tôi. Tôi không còn chút sức lực nào nữa.

Hình vẽ trên trần nhà bỗng chốc biến thành một xoáy nước đen ngòm. Ý thức tôi dần mơ hồ, mí mắt nặng trĩu sắp sụp xuống, bỗng một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi.

Là tiên sinh.

Tôi cố gắng mở mắt, nhìn anh. Tiên sinh ghé sát tai tôi, anh nói: “Niệm Dung, tên con là Hứa Dung. Em không được bỏ anh và con, anh không cho phép!”

Giọng anh ẩn chứa nỗi sợ hãi và run rẩy tột cùng. Tim tôi như bị một mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào, đau đớn hơn cả cơn đau thể xác lúc này.

Giọt nước mắt đầu tiên của tôi kể từ lúc vào phòng sinh lặng lẽ rơi xuống, rồi sau đó là vô số những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng.

“Alpha làm gì thế?! Lúc này không thể để omega lãng phí sức lực vào việc khóc lóc được!”

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng cơn đau dữ dội lại một lần nữa ập đến, cắt ngang dòng suy nghĩ.

“Không ổn rồi! Nhanh, alpha, mau giải phóng pheromone giảm đau! Nếu cứ tiếp tục như vậy omega sẽ…” Bác sĩ chưa kịp dứt lời thì căn phòng đã tràn ngập pheromone alpha mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng của anh.

Tôi nghiến răng, dồn hết sức lực cuối cùng.

Tiếng khóc chào đời của đứa trẻ cuối cùng cũng vang lên. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tiên sinh chẳng buồn liếc mắt nhìn con lấy một cái, chỉ không ngừng vuốt ve khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của tôi, dịu dàng hôn lên trán tôi.

Tôi cố gượng cười, nhưng rồi tất cả chìm vào bóng tối ngay sau đó.

Âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng gào thét đầy đau đớn của tiên sinh, tiếng la hét kinh hãi của bác sĩ và tiếng máy đo nhịp tim “bíp…bíp…bíp” inh ỏi bên tai.

Số phận lại một lần nữa đẩy tôi xuống vực sâu thăm thẳm…
Bình Luận (0)
Comment