Hai Người Ba Bữa

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tất nhiên buổi tối đó không hề xảy ra chuyện gì hết. Sau khi cưới tới có nhắc tới chuyện này với Tạ Hoè An, hỏi anh chẳng lẽ lúc đó không hề có cảm giác gì với tôi à.

Anh vẫn bày ra bộ dạng cắn răng hôm đó nói: “Em không thấy 3 giờ sáng anh đã xuống lầu chạy mấy vòng à.”Cái tuổi này cực kỳ nhạy cảm với việc người khác giới đụng chạm, suýt chút tôi đã nhảy dựng lên.Anh lập tức nói: “Nói vớ vẩn, có tôi hộ tống đây mà bà không thi đậu đại học được à?”

Tôi cười đến không ngừng được.Tôi nói: “Tạ Hoè An, tôi muốn thi cùng một trường đại học với ông.”Dưới làn mưa, tôi thấy anh khẽ cười, nụ cười tinh khôi như thường ngày, sau đó anh quay người vác một túi dưa đi trong cơn mưa trĩu hạt.Tôi chưa bao giờ biết xe tải lớn cỡ này có thể chạy nhanh đến thế, mãi cho đến khi tôi quay đầu lại, nhìn về phía đường chân trời, một đường kẻ xám xịt đang ép sát tới chúng tôi.

Tạ Hoè An quả nhiên là người giữ lời, khi ấy anh nói làm đề, tôi còn nghĩ quả nhiên người giỏi không giống người thường, đi chơi còn mang theo tài liệu học nữa.Vừa thấy chúng tôi, ông nói thẳng: “Mau đến giúp đi!”Nhớ tới ngày xưa náo nhiệt, Tạ Hoè An cũng chẳng có ở đây, tôi lại càng thấy mất mát.Xương quai hàm của anh rất rõ ràng, trên cằm có vài gốc râu mọc ra. Chúng tôi mới học xong môn Sinh lý, tôi biết việc này nghĩa là anh đã bắt đầu bước chân vào con đường trở thành một người đàn ông thực thụ rồi.

Thế là ôm sự ngưỡng mộ mà ngủ thiếp đi. Hôm sau lúc thức dậy, Tạ Hoè An đã chỉnh tề ngồi bên giường xem một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh, lòng ngưỡng mộ của tôi đối với càng đã dâng lên ngập trời, sao biết được anh vừa mới chạy mấy vòng về chứ.Trong bầu không khí như thế, chúng tôi không dám dừng lại, chỉ có thể liều mạng hái dưa và vác dưa đi.

Giờ được bổ sung thêm phần ký ức này, trong nháy mắt tôi đã cảm thấy lúc đó dáng vẻ cầm sách của anh hơi thái quá.Nhưng năm đó lũ lụt rất nghiêm trọng, Đoan Ngọ tôi về, cạnh thành phố Kinh đã bắt đầu đắp thêm đê, vì thế thuyền rồng và hội đèn lồng cũng bị tạm hoãn lại.Bà trừng chúng tôi một cái rồi kêu: “Nói bậy, trong thôn có người lái xe để chở đồ cho bọn bà đấy kìa. Khó khăn lắm dưa hấu mới to thế này, sao có thể vứt được chứ, đám nhóc tụi con đúng là không biết quý thức ăn gì cả!”Tóc mái ngắn cũn xõa xuống vầng trán đầy đặn của anh, ánh nắng ấm áp mùa thu soi vào từ cửa sổ, in lên khuôn mặt anh, có thể thấy cả được lông tơ nhàn nhạt. Da anh rất đẹp, khi ấy chúng tôi đang độ dậy thì, tất cả đều buồn vì mụn dậy thì, nhưng hình như anh không hề gặp rắc rối này.

Buồn cười thật đấy.Lúc bà nội còn sống cũng thích nói chuyện với Tạ Hoè An. Trong nhà vẫn còn 1 bức ảnh chụp Tạ Hoè An đang ngồi trò chuyện với bà nội. Cuộc đời bà nội không chụp nhiều ảnh, chỉ có duy nhất một bức này là chụp được gương mặt bà đang tươi cười.Rất nhanh trong ruộng đã ngập đầy nước, từ xa trông lại cả vùng như một hòn đảo nổi lềnh bềnh trong nước vậy, bầu trời trĩu xuống rất thấp, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Sáng hôm đó, chúng tôi vội bắt chuyến xe sớm về thành phố Kinh.Tôi nói: “Chưa biết có thi đậu nổi không nữa.”

Tối quá ngủ muộn quá nên cả người tôi đều uể oải, thế mà Tạ Hoè An vẫn tràn đầy năng lượng.Chợt nhớ ra, lần đó trên xe, chúng tôi đã từng nói sơ qua về sự chia ly:Vừa nói xong, trên vai tôi đã hơi chùng xuống, Tạ Hoè An bắt đầu ấn vào vai tôi.Bức ảnh đó được chụp lúc tôi học đại học năm 4. Năm đó Tạ Hoè An học xong về nước, theo tôi đi thăm bà nội.

Lên xe, anh còn trò chuyện với một ông chú kế bên.Tôi chẳng biết Tạ Hoè An đã tới từ khi nào. Tôi còn nghĩ mình bị mưa tạt tới mức sinh ra ảo giác rồi. Lúc tôi hái hết một thửa dưa, ngẩng đầu lên đã thấy anh lưu loát vác một túi dưa bước lên bờ ruộng.Anh ngẩng đầu nhìn tôi rồi hỏi: “Đến rồi à?”

Anh không nói nhiều, cả quãng đường chỉ có chú đó nói, anh thi thoảng lại ừm một tiếng.Anh không thèm nghĩ ngợi gì mà hỏi ngược lại tôi: “Bà tính thi ở đâu?”Thế là chúng tôi như 2 đứa trẻ vụng dại, cãi nhau qua nửa vòng trái đất. Thời đại đó giao tiếp chưa phát triển lắm, trò cười này kéo dài hơn nửa năm.

Cơ thể run lên nhè nhẹ dọc quãng đường, tôi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tôi thường nghĩ có lẽ ông trời thấy trên thế giới này thiếu người lắng nghe nên mới sáng tạo ra Tạ Hoè An. Rõ ràng anh rất ít nói, nhưng chỉ cần dùng vài chữ đáp lại sẽ khiến bạn cảm thấy bản thân mình được khẳng định, từ đó mà nói tiếp. Vì thế những người không để ý tới vẻ ngoài lạnh lùng của anh đều sẽ đến tìm anh trò chuyện, người lớn trong nhà ai cũng thích anh cả.Sáng hôm đó, chúng tôi vội bắt chuyến xe sớm về thành phố Kinh.

Lúc bà nội còn sống cũng thích nói chuyện với Tạ Hoè An. Trong nhà vẫn còn 1 bức ảnh chụp Tạ Hoè An đang ngồi trò chuyện với bà nội. Cuộc đời bà nội không chụp nhiều ảnh, chỉ có duy nhất một bức này là chụp được gương mặt bà đang tươi cười.Tựa như chỉ trong 1 đêm anh đã từ thằng nhóc ném bóng tuyết trở thành một người đàn ông cao gầy, thêm 1 đêm nữa, anh đã lên máy bay rồi bay đi thật xa.

Bức ảnh đó được chụp lúc tôi học đại học năm 4. Năm đó Tạ Hoè An học xong về nước, theo tôi đi thăm bà nội.

Vào một buổi trưa hè, ánh nắng loang lổ, hai người ngồi trước ngôi nhà gạch của bà nội, chú chó con bà nuôi đang lăn lộn trước mặt họ, chẳng biết cả hai đang nói gì mà Tạ Hoè An thì cúi đầu cười khẽ, còn bà nội thì ngẩng đầu cười híp cả mắt.Tôi gần như hóa đá. Cũng chẳng biết chúng tôi đã rời khỏi đó thế nào. Đợi đến khi chúng tôi được đưa tới con đê cao, phía dưới đã là một đại dương âm u.

Trước đây tôi cứ nghĩ Tạ Hoè An ra nước ngoài có lẽ sẽ đổi thành một diện mạo khác. Thời đó rất nhiều người ra nước ngoài rồi thậm chí không về nữa. Nhưng trong bức ảnh, anh vẫn mặc áo tay ngắn màu trắng sạch sẽ, ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ của bà nội, nụ cười vẫn tinh khôi như thuở thiếu thời.Tôi bị đẩy lên xe.

Tựa như chúng tôi chưa từng chia xa vậy.Kể từ đó, Tạ Hoè An bắt đầu dạy kèm cho tôi.

Chợt nhớ ra, lần đó trên xe, chúng tôi đã từng nói sơ qua về sự chia ly:Lúc này xe hơi xóc nảy, Tạ Hoè An cau mày, từ từ mở mắt ra.Trong đáy mắt anh thoáng hiện lên một vẻ kinh ngạc: “Bà muốn thế thật à?”

Lúc sắp vào tới nội thành, vì xóc nảy nên tôi chợt tỉnh dậy, phát hiện trên vai nặng trĩu, quay đầu lại đã đụng ngay mớ tóc xù của Tạ Hoè An. Anh tựa vào vai tôi ngủ thiếp đi.Có nhiệt độ cơ thể ấm áp, tôi mới ý thức được đây không phải ảo giác, thật sự là Tạ Hoè An, sau đó, tôi cảm thấy lồng ngực của anh hơi rung động.

Tôi sợ đánh thức anh nên không dám cử động dù chỉ một chút, nhưng vẫn không kìm được mà liếc mắt nhìn anh.Tựa như chúng tôi chưa từng chia xa vậy.

Trước đây không biết hóa ra tóc anh cứng và dày như thế, xe di chuyển thì sợi tóc cũng cọ vào mặt tôi, hơi ngưa ngứa.Anh ngồi thẳng dậy ừ một tiếng, sau đó lại quay sang hỏi tôi: “Vô tình ngủ thiếp đi mất, vai có tê không?”

Chẳng biết anh dùng dầu gội gì mà có mùi thơm nhàn nhạt. Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút, né tóc ra để ngắm mặt anh.Tôi phát hiện lúc nhắc tới chữ thích, tất cả những trải nghiệm này đều không đáng để nhắc tới.Trước đây không biết hóa ra tóc anh cứng và dày như thế, xe di chuyển thì sợi tóc cũng cọ vào mặt tôi, hơi ngưa ngứa.

Tóc mái ngắn cũn xõa xuống vầng trán đầy đặn của anh, ánh nắng ấm áp mùa thu soi vào từ cửa sổ, in lên khuôn mặt anh, có thể thấy cả được lông tơ nhàn nhạt. Da anh rất đẹp, khi ấy chúng tôi đang độ dậy thì, tất cả đều buồn vì mụn dậy thì, nhưng hình như anh không hề gặp rắc rối này.Hôm đó là giữa kỳ nghỉ hè, tôi dành thời gian ra về nhà thăm cha mẹ. Giờ thành phố Kinh đang mưa, nghe nói mọi người có thể sẽ phải sơ tán bất cứ lúc nào. Cha tôi không có ở nhà, nghe nói là đến nhà bà nội.Lại một tiếng chiêng vang lên nữa, xe tải đang xếp hàng dài bắt đầu di chuyển.

Xương quai hàm của anh rất rõ ràng, trên cằm có vài gốc râu mọc ra. Chúng tôi mới học xong môn Sinh lý, tôi biết việc này nghĩa là anh đã bắt đầu bước chân vào con đường trở thành một người đàn ông thực thụ rồi.Tạ Hoè An thấy phản ứng của tôi liền nhìn tôi một cách kỳ lạ: “Thẩm Thu Bạch, từ tối qua bà đã lạ lắm rồi nhé.”

Nhưng xưa nay tôi chưa từng có ý nghĩ này, lần nào anh xuất hiện trước mặt tôi cũng đều gọn gàng, tôi vẫn luôn xem anh như một thiếu niên nhỏ, mãi đến đêm hôm qua mới hoàn toàn hiểu được, Tạ Hoè An đã trưởng thành thật rồi.

Nghĩ tới một ngày nào đó anh sẽ kết hôn rồi sinh con, thậm chí sẽ bớt liên lạc với mình, đột nhiên tôi lại thấy chạnh lòng.

Lúc này xe hơi xóc nảy, Tạ Hoè An cau mày, từ từ mở mắt ra.Tình thế như vậy, tâm trạng của con người cũng chìm xuống.

Tôi gần như có thể thấy làn mi dài của anh rủ bóng trên khuôn mặt trắng nõn, như 2 con bướm đang khẽ khàng bay đi vậy.Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của anh lộ ra một chút đắc ý.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi rồi hỏi: “Đến rồi à?”“Ngơ ra làm gì đấy, mau gom dưa vào đi!” Anh tôi ở bên cạnh, tiếng mưa quá lớn, gần như anh ấy phải hét lên.Tuổi trẻ, thích là thích, chẳng hề có lý do gì.

Vì vừa tỉnh dậy nên giọng nói vẫn còn hơi khàn.Trong khoảnh khắc đó, trong một cảm giác kỳ lạ, tôi về nhà viết cho anh một bức thư.

Tôi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trước, nói: “Sắp đến rồi.”Tôi lại càng sầu não, anh càng khách sáo với tôi thì tôi càng ý thức được khoảng cách xa vời giữa hai đứa, lại càng thấy mất mát.Nghe anh nói thế, suy nghĩ sau này anh sẽ rời xa tôi lại nhảy ra. Xoa cái mũi chua xót, tôi nói: “Đâu phải lúc nào ông cũng giúp tôi được.”

Anh ngồi thẳng dậy ừ một tiếng, sau đó lại quay sang hỏi tôi: “Vô tình ngủ thiếp đi mất, vai có tê không?”Tôi chợt phát hiện trong ánh mắt đó còn có một chút tự tin.

Tôi lại càng sầu não, anh càng khách sáo với tôi thì tôi càng ý thức được khoảng cách xa vời giữa hai đứa, lại càng thấy mất mát.

Thực ra vai tôi đã tê rần rồi, nhưng tôi vẫn lắc đầu: “Không sao.”Tạ Hòe An chạy nhanh quá.Cơ thể run lên nhè nhẹ dọc quãng đường, tôi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Vừa nói xong, trên vai tôi đã hơi chùng xuống, Tạ Hoè An bắt đầu ấn vào vai tôi.Tôi nghĩ hôm nay mình bị gì thế này, cứ mãi gặp ảo giác, sau đó thì thấy mắt mình tối sầm lại, Tạ Hoè An ôm chầm lấy tôi.

Cái tuổi này cực kỳ nhạy cảm với việc người khác giới đụng chạm, suýt chút tôi đã nhảy dựng lên.Lúc tôi biết được tin này, rất nhiên là thấy tức giận, nhưng cũng bất lực.

Tạ Hoè An thấy phản ứng của tôi liền nhìn tôi một cách kỳ lạ: “Thẩm Thu Bạch, từ tối qua bà đã lạ lắm rồi nhé.”Anh nói: “Sao không được! Sau này tôi sẽ đi theo bà mãi. Thẩm Thu Bạch, bà phải chú tâm lên, đừng có lén lười đấy!”

Tôi không trả lời sự nghi ngờ của anh, chỉ thốt lên hỏi: “Tạ Hoè An, ông tính thi đại học ở đâu?”Không chỉ có học sinh, khi ấy có rất nhiều phụ nữ và đàn ông đều tìm cách gả cưới ra nước ngoài.

Anh không thèm nghĩ ngợi gì mà hỏi ngược lại tôi: “Bà tính thi ở đâu?”Buồn cười thật đấy.

Tôi nói: “Chưa biết có thi đậu nổi không nữa.”Khoảng thời gian đó, Tạ Hoè An trở nên rất nóng nảy, anh không muốn ra nước ngoài.Lên xe, anh còn trò chuyện với một ông chú kế bên.

Thời đại đó thi đại học không phải chuyện dễ dàng gì.Anh tôi thấy thế liền chạy tới, kêu lên: “Bà nội ơi, bỏ đi, chúng ta về thôi!”

Anh lập tức nói: “Nói vớ vẩn, có tôi hộ tống đây mà bà không thi đậu đại học được à?”Tôi nói bà nội lẫn, còn mẹ sẽ có thể lẫn theo như thế được chứ. Thế là 2 anh em tôi đi tới nhà bà nội suốt đêm.

Nghe anh nói thế, suy nghĩ sau này anh sẽ rời xa tôi lại nhảy ra. Xoa cái mũi chua xót, tôi nói: “Đâu phải lúc nào ông cũng giúp tôi được.”Hiếm khi anh bốc đồng như thế, tôi lại chẳng muốn thấy anh thế này.

Anh nói: “Sao không được! Sau này tôi sẽ đi theo bà mãi. Thẩm Thu Bạch, bà phải chú tâm lên, đừng có lén lười đấy!”

Tôi quay đầu lại nhìn anh.Xe không có nóc, hạt mưa to nện vào da đau nhói. Có người lên xe rồi bắt đầu khóc lóc rằng mình đã lỗ nặng rồi. Bà nội ngồi cạnh tôi cũng bắt đầu lau nước mắt.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của anh lộ ra một chút đắc ý.

Tôi chợt phát hiện trong ánh mắt đó còn có một chút tự tin.Không biết đã gom được bao nhiêu, đột nhiên từ xa xa truyền tới tiếng chiêng, một người đàn ông gầm rú trong màn mưa, hét về phía bãi hoang mênh mông: “Bờ kè sập rồi, mọi người mau về lên xe đi thôi!”Địa thế thành phố Kinh tương đối cao, địa thế ở khu nông thôn nơi bà nội sống thì thấp hơn nhiều.

Lần đầu tiên trong đời, tôi chủ động bước 1 bước về phía Tạ Hoè An.Tôi cười đến không ngừng được.Còn tôi sau khi bước xuống từ chuyến xe đó, chẳng hề có thay đổi gì lớn. Mấy năm nay, chỗ cao nhất tôi được đứng chính là trên bức tường thành khúc khuỷu ở thành phố Kinh.Giờ được bổ sung thêm phần ký ức này, trong nháy mắt tôi đã cảm thấy lúc đó dáng vẻ cầm sách của anh hơi thái quá.

Tôi nói: “Tạ Hoè An, tôi muốn thi cùng một trường đại học với ông.”

Trong đáy mắt anh thoáng hiện lên một vẻ kinh ngạc: “Bà muốn thế thật à?”Tất nhiên buổi tối đó không hề xảy ra chuyện gì hết. Sau khi cưới tới có nhắc tới chuyện này với Tạ Hoè An, hỏi anh chẳng lẽ lúc đó không hề có cảm giác gì với tôi à.Tôi với anh trai không tới nhà bà nội mà chạy thẳng tới ruộng của bà. Quả nhiên bà cụ đang hái dưa hấu trong ruộng.Tất cả những kỷ niệm thơ ấu của tôi đều bị chôn vùi dưới lớp lũ rồi.

Tôi lập tức quay đầu đi, nói: “Quả nhiên ông cũng nghĩ là không thể nào.”

“Cái rắm ấy!” Lần đầu tiên anh nói tục với tôi, “Thẩm Thu Bạch, lời đã nói ra như tên đã bắn, không được phép đổi ý nhé!”Tôi nói: “Bà nội ơi, dưa hấu của bà nhiều quá chở không hết đâu, hái vài trái được rồi.”

Kể từ đó, Tạ Hoè An bắt đầu dạy kèm cho tôi.“Cái rắm ấy!” Lần đầu tiên anh nói tục với tôi, “Thẩm Thu Bạch, lời đã nói ra như tên đã bắn, không được phép đổi ý nhé!”

Lúc tôi hơi thả lỏng, anh lại bắt đầu kích thích từ thể xác tới trái tim tôi.Mẹ nói năm nay bà nội trồng rất nhiều dưa hấu nên không nỡ, họ đến đón mấy lần rồi, bà cụ vẫn không muốn đi, nói nếu thật sự có lũ thì bà cũng chuẩn bị xong chậu gỗ để chạy rồi. Lúc còn trẻ bà từng gặp lũ lụt, thời đó dùng chậu gỗ chạy trốn là cách phổ biến nhất.

Năm lớp 12, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học như nguyện vọng. Lúc nhận được giấy báo từ người đưa thư ở đầu hẻm, tôi không về nói với cha mẹ mà chạy tới nhà Tạ Hoè An đầu tiên.Anh vẫn bày ra bộ dạng cắn răng hôm đó nói: “Em không thấy 3 giờ sáng anh đã xuống lầu chạy mấy vòng à.”Từ khi tôi bắt đầu bước vào tuổi trưởng thành, ra nước ngoài đã trở thành một tình tiết thường thấy trong ngôn tình. Nhưng ở cuối thập niên 80, đó là cả một phong trào.Dù tôi có duỗi cánh tay ra tới đâu cũng chẳng thể nào đụng được chiếc máy bay đang lao vun vút trên bầu trời xanh kia.

Sau đó, tôi biết được chuyện Tạ Hoè An sẽ ra nước ngoài.Bà nội khóc rằng chưa kịp lấy ảnh ông nội ra, cha tôi dẫn bà vào trong lều vải.

Từ khi tôi bắt đầu bước vào tuổi trưởng thành, ra nước ngoài đã trở thành một tình tiết thường thấy trong ngôn tình. Nhưng ở cuối thập niên 80, đó là cả một phong trào.Trước đây tôi cứ nghĩ Tạ Hoè An ra nước ngoài có lẽ sẽ đổi thành một diện mạo khác. Thời đó rất nhiều người ra nước ngoài rồi thậm chí không về nữa. Nhưng trong bức ảnh, anh vẫn mặc áo tay ngắn màu trắng sạch sẽ, ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ của bà nội, nụ cười vẫn tinh khôi như thuở thiếu thời.

Không chỉ có học sinh, khi ấy có rất nhiều phụ nữ và đàn ông đều tìm cách gả cưới ra nước ngoài.Vì vừa tỉnh dậy nên giọng nói vẫn còn hơi khàn.

Lúc tôi biết được tin này, rất nhiên là thấy tức giận, nhưng cũng bất lực.Vừa nhìn đã nhận ra là bao bì gói chocolate mà Tạ Hoè An cho tôi rồi.

Tạ Hòe An chạy nhanh quá.

Tựa như chỉ trong 1 đêm anh đã từ thằng nhóc ném bóng tuyết trở thành một người đàn ông cao gầy, thêm 1 đêm nữa, anh đã lên máy bay rồi bay đi thật xa.Lần đầu tiên trong đời, tôi chủ động bước 1 bước về phía Tạ Hoè An.

Còn tôi sau khi bước xuống từ chuyến xe đó, chẳng hề có thay đổi gì lớn. Mấy năm nay, chỗ cao nhất tôi được đứng chính là trên bức tường thành khúc khuỷu ở thành phố Kinh.Gửi thư ra nước ngoài không phải là một chuyện dễ dàng. Tôi đã mất rất nhiều công sức. Kể từ đó, tôi luôn mong chờ Tạ Hoè An sẽ gửi lại thư cho mình. Nhưng tên này quá tuyệt tình, hoàn toàn không hề hồi âm gì hết.

Dù tôi có duỗi cánh tay ra tới đâu cũng chẳng thể nào đụng được chiếc máy bay đang lao vun vút trên bầu trời xanh kia.Vừa về tới quê đã thấy các cô chú ôm thúng nia chạy tới ruộng. Mọi người đều tất bật thu hoạch hết tất cả thành quả trong cả năm, thu được miếng nào hay miếng đó.

Thậm chí tôi còn không biết bản thân đã bắt đầu suy nghĩ khác đi với Tạ Hoè An từ khi nào. Là lần tôi ngã xuống nhà anh, anh cho tôi hộp quýt ư? Là lần chúng tôi cùng nhau ngắm sao chăng? Là lần thoát chết ở bãi hoang nọ? Hay là rất nhiều lần anh cứu tôi từ bước đường cùng…Như thể nhận ra ánh mắt chăm chú của tôi, anh quay đầu lại nhìn tôi một chút.

Tôi phát hiện lúc nhắc tới chữ thích, tất cả những trải nghiệm này đều không đáng để nhắc tới.

Tuổi trẻ, thích là thích, chẳng hề có lý do gì.Bà nội thấy chúng tôi bèn cười nói: “Ô, cháu trai và đoàn đoàn được nghỉ hè rồi đấy à. Nhanh nào, mau giúp bà nội hái dưa hấu về đi.”

Khoảng thời gian đó, Tạ Hoè An trở nên rất nóng nảy, anh không muốn ra nước ngoài.

Hiếm khi anh bốc đồng như thế, tôi lại chẳng muốn thấy anh thế này.Tôi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trước, nói: “Sắp đến rồi.”

Tôi dẫn anh về nhà bà nội, dẫn anh đi qua từng con đường của tuổi thơ mình, sau đó tôi nói cho anh biết, muốn ra nước ngoài xem một chút, phải tận dụng cơ hội.

Anh ngoan ngoãn đi rồi, suốt một thời gian dài tôi đều nghĩ tới anh, Nhưng anh không hề liên lạc với tôi, quả nhiên là anh quên tôi rồi. Sao tôi biết được anh cũng đang giận tôi, trách tôi không đến tiễn anh chứ.Năm nhất đại học, tôi về nhà nhân dịp tết Đoan Ngọ.Chớp mắt đã sắp tới kỳ nghỉ hè rồi.

Anh vẫn luôn cảm thấy cách tôi đối xử với anh giống với những người khác.

Thế là chúng tôi như 2 đứa trẻ vụng dại, cãi nhau qua nửa vòng trái đất. Thời đại đó giao tiếp chưa phát triển lắm, trò cười này kéo dài hơn nửa năm.Tôi lập tức quay đầu đi, nói: “Quả nhiên ông cũng nghĩ là không thể nào.”

Năm nhất đại học, tôi về nhà nhân dịp tết Đoan Ngọ.Tôi cứ nghĩ anh luôn là người sạch sẽ và cao quý, không ngờ anh lại làm ra chuyện thế này.

Khi ấy Hồ Bắc chưa tu kiến đập Tam Hiệp, hàng năm cứ mỗi độ tháng 3, sông khắp nơi đều bắt đầu ngập lụt. Người dân sống ở vùng sông hồ lâu năm cũng đã quen với việc này. Bình thường trừ khi nước sông lớn hơn dự kiến thì chẳng có vấn đề gì quan trọng cả.

Nhưng năm đó lũ lụt rất nghiêm trọng, Đoan Ngọ tôi về, cạnh thành phố Kinh đã bắt đầu đắp thêm đê, vì thế thuyền rồng và hội đèn lồng cũng bị tạm hoãn lại.Tôi hoảng hốt ồ một tiếng, chỉ biết ngây ngốc bỏ dưa vào túi, sau đó hét với anh tôi: “Sao Tạ Hoè An lại tới đây vậy?”

Nhớ tới ngày xưa náo nhiệt, Tạ Hoè An cũng chẳng có ở đây, tôi lại càng thấy mất mát.Dưới bầu trời âm u, ruộng dưa mênh mông ngút ngàn, khắp nơi đều là người dân đang giải cứu dưa hấu.

Tôi dành thời gian ra đến tòa tháp cao lúc ngồi cùng Tạ Hoè An đóng vai, thế mà tìm được một gói chocolate đầy bụi trong góc tháp.

Vừa nhìn đã nhận ra là bao bì gói chocolate mà Tạ Hoè An cho tôi rồi.

Tôi cứ nghĩ anh luôn là người sạch sẽ và cao quý, không ngờ anh lại làm ra chuyện thế này.Thời đại đó thi đại học không phải chuyện dễ dàng gì.

Trong khoảnh khắc đó, trong một cảm giác kỳ lạ, tôi về nhà viết cho anh một bức thư.

Gửi thư ra nước ngoài không phải là một chuyện dễ dàng. Tôi đã mất rất nhiều công sức. Kể từ đó, tôi luôn mong chờ Tạ Hoè An sẽ gửi lại thư cho mình. Nhưng tên này quá tuyệt tình, hoàn toàn không hề hồi âm gì hết.

Chớp mắt đã sắp tới kỳ nghỉ hè rồi.

Quên kể một chuyện, năm nhất đại học tôi bắt đầu học chụp ảnh, tham gia vào câu lạc bộ chụp ảnh trong trường.Lệnh vừa nói ra, gần như tất cả mọi người đều ôm dưa chạy lên bờ ruộng.Lúc này bả vai tôi hơi chùng xuống. Vừa quay đầu lại, tôi đã trông thấy Tạ Hoè An lần nữa.

Câu lạc bộ tổ chức cho chúng tôi đi Tây Tạng vào dịp nghỉ hè để chụp ảnh, tôi cũng vui vẻ đăng ký.Khi ấy Hồ Bắc chưa tu kiến đập Tam Hiệp, hàng năm cứ mỗi độ tháng 3, sông khắp nơi đều bắt đầu ngập lụt. Người dân sống ở vùng sông hồ lâu năm cũng đã quen với việc này. Bình thường trừ khi nước sông lớn hơn dự kiến thì chẳng có vấn đề gì quan trọng cả.

Hôm đó là giữa kỳ nghỉ hè, tôi dành thời gian ra về nhà thăm cha mẹ. Giờ thành phố Kinh đang mưa, nghe nói mọi người có thể sẽ phải sơ tán bất cứ lúc nào. Cha tôi không có ở nhà, nghe nói là đến nhà bà nội.Thỉnh thoảng trong đám đông sẽ phát ra tiếng khóc, những người lính chạy qua lại trước mặt chúng tôi, có người phụ nữ bắt lấy họ, hỏi chồng mình đã chạy đâu rồi, sao chẳng thấy.

Mẹ nghe tôi nói sắp đi Tây Tạng bèn giục tôi đi sớm một chút. Lúc thi đại học tôi chọn 1 trường ở xa, bà đã rất tức giận, đây là lần đầu tiên bà ủng hộ tôi đi xa. Lúc này tôi mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Địa thế thành phố Kinh tương đối cao, địa thế ở khu nông thôn nơi bà nội sống thì thấp hơn nhiều.Chúng tôi đi tới đi lui, mưa càng lúc càng nặng hạt. Dưới cơn mưa tầm tã, mọi người chẳng thể mở mắt được nữa.

Mẹ nói năm nay bà nội trồng rất nhiều dưa hấu nên không nỡ, họ đến đón mấy lần rồi, bà cụ vẫn không muốn đi, nói nếu thật sự có lũ thì bà cũng chuẩn bị xong chậu gỗ để chạy rồi. Lúc còn trẻ bà từng gặp lũ lụt, thời đó dùng chậu gỗ chạy trốn là cách phổ biến nhất.Lúc tôi hơi thả lỏng, anh lại bắt đầu kích thích từ thể xác tới trái tim tôi.

Tôi nói bà nội lẫn, còn mẹ sẽ có thể lẫn theo như thế được chứ. Thế là 2 anh em tôi đi tới nhà bà nội suốt đêm.

Vừa về tới quê đã thấy các cô chú ôm thúng nia chạy tới ruộng. Mọi người đều tất bật thu hoạch hết tất cả thành quả trong cả năm, thu được miếng nào hay miếng đó.Thế là ôm sự ngưỡng mộ mà ngủ thiếp đi. Hôm sau lúc thức dậy, Tạ Hoè An đã chỉnh tề ngồi bên giường xem một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh, lòng ngưỡng mộ của tôi đối với càng đã dâng lên ngập trời, sao biết được anh vừa mới chạy mấy vòng về chứ.

Tôi với anh trai không tới nhà bà nội mà chạy thẳng tới ruộng của bà. Quả nhiên bà cụ đang hái dưa hấu trong ruộng.

Bà cúi người, suýt chút đã bị nước mưa xối xả đập ngã xuống bùn.

Anh tôi thấy thế liền chạy tới, kêu lên: “Bà nội ơi, bỏ đi, chúng ta về thôi!”

Bà nội thấy chúng tôi bèn cười nói: “Ô, cháu trai và đoàn đoàn được nghỉ hè rồi đấy à. Nhanh nào, mau giúp bà nội hái dưa hấu về đi.”Quả nhiên là ảo giác. Tôi nghĩ, sau đó vùi đầu tiếp tục gom dưa.

Tôi nói: “Bà nội ơi, dưa hấu của bà nhiều quá chở không hết đâu, hái vài trái được rồi.”

Bà trừng chúng tôi một cái rồi kêu: “Nói bậy, trong thôn có người lái xe để chở đồ cho bọn bà đấy kìa. Khó khăn lắm dưa hấu mới to thế này, sao có thể vứt được chứ, đám nhóc tụi con đúng là không biết quý thức ăn gì cả!”

Lúc này cha tôi cũng tới, ông cầm một cái túi, trên người dính đầy nước bùn, hẳn là vừa vác một túi dưa hấu.

Vừa thấy chúng tôi, ông nói thẳng: “Mau đến giúp đi!”

Hết cách, tôi chỉ có thể bắt đầu hái dưa hấu giúp bà nội với anh trai.Tôi không trả lời sự nghi ngờ của anh, chỉ thốt lên hỏi: “Tạ Hoè An, ông tính thi đại học ở đâu?”

Dưới bầu trời âm u, ruộng dưa mênh mông ngút ngàn, khắp nơi đều là người dân đang giải cứu dưa hấu.Anh ngoan ngoãn đi rồi, suốt một thời gian dài tôi đều nghĩ tới anh, Nhưng anh không hề liên lạc với tôi, quả nhiên là anh quên tôi rồi. Sao tôi biết được anh cũng đang giận tôi, trách tôi không đến tiễn anh chứ.

Mọi người hái xong thì vác lên lưng rồi chạy về thôn, ở đó có xe tải chuyên dụng để vận chuyển. Trên túi của mỗi nhà đều có số hiệu, sau khi chở ra ngoài sẽ chia lại sau.Sau đó, tôi biết được chuyện Tạ Hoè An sẽ ra nước ngoài.

Chúng tôi đi tới đi lui, mưa càng lúc càng nặng hạt. Dưới cơn mưa tầm tã, mọi người chẳng thể mở mắt được nữa.

Rất nhanh trong ruộng đã ngập đầy nước, từ xa trông lại cả vùng như một hòn đảo nổi lềnh bềnh trong nước vậy, bầu trời trĩu xuống rất thấp, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Trong bầu không khí như thế, chúng tôi không dám dừng lại, chỉ có thể liều mạng hái dưa và vác dưa đi.

Tôi chẳng biết Tạ Hoè An đã tới từ khi nào. Tôi còn nghĩ mình bị mưa tạt tới mức sinh ra ảo giác rồi. Lúc tôi hái hết một thửa dưa, ngẩng đầu lên đã thấy anh lưu loát vác một túi dưa bước lên bờ ruộng.Quên kể một chuyện, năm nhất đại học tôi bắt đầu học chụp ảnh, tham gia vào câu lạc bộ chụp ảnh trong trường.

Như thể nhận ra ánh mắt chăm chú của tôi, anh quay đầu lại nhìn tôi một chút.Tôi dành thời gian ra đến tòa tháp cao lúc ngồi cùng Tạ Hoè An đóng vai, thế mà tìm được một gói chocolate đầy bụi trong góc tháp.

Dưới làn mưa, tôi thấy anh khẽ cười, nụ cười tinh khôi như thường ngày, sau đó anh quay người vác một túi dưa đi trong cơn mưa trĩu hạt.Năm lớp 12, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học như nguyện vọng. Lúc nhận được giấy báo từ người đưa thư ở đầu hẻm, tôi không về nói với cha mẹ mà chạy tới nhà Tạ Hoè An đầu tiên.

“Ngơ ra làm gì đấy, mau gom dưa vào đi!” Anh tôi ở bên cạnh, tiếng mưa quá lớn, gần như anh ấy phải hét lên.Đó là nước lũ!

Tôi hoảng hốt ồ một tiếng, chỉ biết ngây ngốc bỏ dưa vào túi, sau đó hét với anh tôi: “Sao Tạ Hoè An lại tới đây vậy?”

Anh ấy nhìn tôi rồi nói: “Tạ Hoè An đâu ra, em dầm mưa tới ngu luôn rồi à!”

Quả nhiên là ảo giác. Tôi nghĩ, sau đó vùi đầu tiếp tục gom dưa.

Không biết đã gom được bao nhiêu, đột nhiên từ xa xa truyền tới tiếng chiêng, một người đàn ông gầm rú trong màn mưa, hét về phía bãi hoang mênh mông: “Bờ kè sập rồi, mọi người mau về lên xe đi thôi!”

Lệnh vừa nói ra, gần như tất cả mọi người đều ôm dưa chạy lên bờ ruộng.Thực ra vai tôi đã tê rần rồi, nhưng tôi vẫn lắc đầu: “Không sao.”

Tôi bị đẩy lên xe.

Xe không có nóc, hạt mưa to nện vào da đau nhói. Có người lên xe rồi bắt đầu khóc lóc rằng mình đã lỗ nặng rồi. Bà nội ngồi cạnh tôi cũng bắt đầu lau nước mắt.

Lại một tiếng chiêng vang lên nữa, xe tải đang xếp hàng dài bắt đầu di chuyển.Lúc sắp vào tới nội thành, vì xóc nảy nên tôi chợt tỉnh dậy, phát hiện trên vai nặng trĩu, quay đầu lại đã đụng ngay mớ tóc xù của Tạ Hoè An. Anh tựa vào vai tôi ngủ thiếp đi.Anh vẫn luôn cảm thấy cách tôi đối xử với anh giống với những người khác.

Tôi chưa bao giờ biết xe tải lớn cỡ này có thể chạy nhanh đến thế, mãi cho đến khi tôi quay đầu lại, nhìn về phía đường chân trời, một đường kẻ xám xịt đang ép sát tới chúng tôi.

Đó là nước lũ!

Tôi gần như hóa đá. Cũng chẳng biết chúng tôi đã rời khỏi đó thế nào. Đợi đến khi chúng tôi được đưa tới con đê cao, phía dưới đã là một đại dương âm u.

Tất cả những kỷ niệm thơ ấu của tôi đều bị chôn vùi dưới lớp lũ rồi.

Thỉnh thoảng trong đám đông sẽ phát ra tiếng khóc, những người lính chạy qua lại trước mặt chúng tôi, có người phụ nữ bắt lấy họ, hỏi chồng mình đã chạy đâu rồi, sao chẳng thấy.

Bà nội khóc rằng chưa kịp lấy ảnh ông nội ra, cha tôi dẫn bà vào trong lều vải.

Tình thế như vậy, tâm trạng của con người cũng chìm xuống.

Lúc này bả vai tôi hơi chùng xuống. Vừa quay đầu lại, tôi đã trông thấy Tạ Hoè An lần nữa.

Tôi nghĩ hôm nay mình bị gì thế này, cứ mãi gặp ảo giác, sau đó thì thấy mắt mình tối sầm lại, Tạ Hoè An ôm chầm lấy tôi.Chẳng biết anh dùng dầu gội gì mà có mùi thơm nhàn nhạt. Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút, né tóc ra để ngắm mặt anh.

Có nhiệt độ cơ thể ấm áp, tôi mới ý thức được đây không phải ảo giác, thật sự là Tạ Hoè An, sau đó, tôi cảm thấy lồng ngực của anh hơi rung động.

Dưới cơn lũ, giọng nói trầm ấm của anh truyền từ độ rung trong lồng ngực tới lỗ tai tôi. Anh nói: “Thẩm Thu Bạch, anh về để tìm em đây.”
Bình Luận (0)
Comment