Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 14

Khuôn mặt đầy ɖu͙ƈ vọng của Cận Hiên trong phút chốc tái xanh, anh ta ngước lên nhìn tôi: "Con mẹ nó cô đẹp quá!"

Tôi cố gắng nặn ra hai hàng nước mắt: "Anh ép vào làm lưng của tôi đau quá, mau dậy đi! Lưng của tôi đau quá!"

Hình như do nghe thấy tiếng tôi kêu la, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy đến, Cận Hiên hung dữ nhìn tôi chằm chằm, bóp mạnh ngực tôi một cái như hình phạt, sau đó đứng dậy đứng trước mặt tôi, ưu nhã chỉnh lại bộ âu phục đã nhàu nát, làm gì còn dáng vẻ cầm thú như vừa rồi nữa.

Anh ta biến mất đúng lúc bác sĩ bước vào, là một y tá trẻ trạc tuổi tôi, còn trẻ, nhưng vùng núi non trước mặt thì cũng không còn trẻ nữa, hai chân dài trắng nõn dưới lớp áo khoác trắng rất cân đối, ánh mắt của Cận Hiên dán chặt trêи thân người ta.

Tôi thầm chửi rủa trong lòng đúng là đồ vô liêm sỉ, sau đó giả vờ đau đớn hét lên hai tiếng.

“Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?” Cô y tá nhỏ giọng mở miệng, giọng nói rõ ràng, rất dễ nghe.

"Lưng của tôi đau quá, khiến toàn bộ cơ thể đều đau."

"Thắt lưng của cô suýt nữa gãy rồi, có thể không đau sao? Máu tích trong bụng cũng đã chảy ra, ít nhất phải nằm trêи giường hai tháng, nếu không có khả năng sẽ bị liệt." Cô y tá nói xong thì sửa sang chăn bông cho tôi rồi rời đi.

"Bị liệt?"

Cận Hiên bất ngờ phá lên cười, ngay lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta, tôi biết anh ta đang nghĩ gì, thật khó chịu, chắc hẳn tên đó nghĩ rằng nếu tôi bị liệt thì sẽ dễ dàng tàn phá tôi hơn.

Tôi vội vàng cố ý nói: “Này, nếu tôi thật sự bị liệt, tôi cũng có thể chết đấy.” Chắc chắn anh ta rất sợ tôi sẽ chết, nếu không thì lần trước anh ta đã không cứu tôi rồi.

Cẩn Hiên sửng sốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh anh ta lại phản ứng lại, cong khoé miệng gợi cảm cúi người xuống trước mặt tôi, ngón tay chọc vào má tôi: "Người phụ nữ này, tôi thấy cô càng ngày càng thú vị, tôi thích rồi đấy."

Con mẹ nó trời ơi anh làm ơn làm phước đừng có mà thích tôi.

Tôi quay mặt đi, ai mà ngờ tên đó lại nhảy lên giường bệnh ôm chầm lấy tôi, suýt nữa khiến tôi sợ hãi ngã xuống đất: "Anh làm gì vậy, thật sự muốn khiến tôi bị liệt sao?"

Cận Hiên lại bật cười, phải nói là tên này khi cười rất quyến rũ, nhìn khuôn mặt đẹp trai lại gần như vậy, rõ ràng tôi đã cảm thấy hai má nóng bừng bừng bừng, cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, hơi thở gấp gáp đứt quãng.

Không ngờ, tên đó còn điều chỉnh một tư thế thoải mái để nằm ngủ, đặt hai tay lên vùng mềm mại trước mặt tôi và nhắm mắt lại: "Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cô cho đến khi lưng của cô bình thường trở lại, tôi chỉ muốn dính vào cô để ấm áp hơn chút thôi."

Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nhịp tim của tôi lại ngày càng tăng nhanh, chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?

Mẹ nó còn muốn cho người khác sống nữa hay không? Chị đây không phải là ni cô, người đàn ông đẹp trai như vậy mà có thể tự nhiên ngủ bên người tôi vậy sao? Cho dù anh ta là quỷ đi nữa thì con quỷ này cũng quá đẹp trai rồi!

"Đừng có đạp ngã tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến cô bị liệt mỗi ngày đấy!"

Bàn chân đang khó khăn nhấc lên của tôi vội vàng đặt lại cho đúng tư thế, trong đầu niệm kinh A Di Đà để tĩnh tâm.

Đọc lấy đọc để mà không biết đã ngủ thϊế͙p͙ đi từ khi nào.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa chính là thời điểm mắc vệ sinh, Cận Hiên đã biến mất, tôi gào lên hai lần gọi y tá, nhưng không có ai trả lời.

Nhưng nước tiểu không đợi được người, tôi không nhịn được nữa, người lớn như vậy mà còn đi tiểu ướt giường thì còn biết đặt cái mặt mo của mình vào đâu đây?

Trong tình thế cấp bách tôi thoáng nhìn thấy một đôi nạng dưới cánh tay dựa vào bức tường cạnh giường, tôi đưa tay ra và nắm lấy chiếc nạng. Với sự trợ giúp của chiếc nạng, cuối cùng tôi cũng đứng được trêи mặt đất sau một lúc lâu, không biết có phải do tôi ngủ với Cận Hiên hay không mà thắt lưng vẫn còn đau nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều.

Tôi vội chống nạng bước ra ngoài. Nếu có thể cử động được thì tốt rồi. Đầu tiên phải đi tiểu, sau đó tìm điện thoại gọi về nhà. Chắc ba mẹ tôi đã điên cuồng tìm kiếm tôi từ lâu rồi.

Đây là một khu phòng bệnh tương đối thông thường. Sau khi đi ra ngoài, có một hành lang. Không có ai trong hành lang. Tôi không thể không cảm thấy hơi sợ khi đi bộ. Ngay cả ban đêm cũng không có một bóng người như thế, ai mà không sợ được chứ?

Khi còn nhỏ, tôi đã xem rất nhiều phim kinh dị, trong các bộ phim, bệnh viện đều là những nơi tối tăm, có thể nhìn thấy những bóng ma chết chóc theo nhiều cách khác nhau. Nếu không phải vì lo lắng về việc có camera thì tôi thực sự muốn tùy tiện tìm một nơi để giải quyết.

"Hu hu hu…"

"Oa oa oa… Hu hu…"

Đi tới đi lui, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc của một cô bé, tôi cảm thấy hơi xót xa, bà đây còn đang vội chạy vào nhà vệ sinh, nhưng con mẹ nó tiếng khóc lại cách tôi không xa, nên tôi phải kẹp chân lại, cố gắng tìm kiếm về phía tiếng kêu: "Em gái, em ở đâu, đến đây với chị, chị đưa em đến chỗ cô y tá."

Vừa rẽ hành lang, tôi lập tức nhìn thấy một cô bé ngồi xổm trêи mặt đất la hét, khóc lóc thảm thiết, trêи mặt đất trước mặt cô bé là một con búp bê thỏ cũ nát.

"Em gái, em đừng khóc, chị đưa em đi tìm cô y tá nha."

Cô bé ngừng khóc và giật mình ngước lên nhìn tôi, trông cô bé khoảng tầm bốn, năm tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đã sưng húp lên vì khóc nhiều.

Thật tội nghiệp, người mẹ nào lại vô tình đến mức vứt bỏ con mình như thế chứ.

Tôi mỉm cười vô hại và đưa tay về phía cô bé, cô bé nhặt con búp bê trước mặt lên rồi đưa nó cho tôi một cách rụt rè. Lúc nãy đi qua hành lang hình như tôi đã nhìn thấy một trạm y tá, nhưng con mẹ nó tôi không nhịn được nữa rồi, vì vậy tôi đành phải nói với cô bé rằng: "Em gái, chị đang cần đi vệ sinh, hay là em đi với chị vào nhà vệ sinh trước. Sau khi đi vệ sinh, chị sẽ đưa em đến đó, được không..."

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment