Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 20

Tôi chiến đấu hết sức với bệnh tật, trong lòng vừa có ý định muốn trốn chạy, nhưng thỉnh thoảng hình ảnh Thích Uý Nhiên cả người bị lửa đốt cứ lóe lên trong mắt tôi, đột nhiên nhớ đến trước đây Cận Hiên có nói, anh ta nói đợi trừng trị được Thích Uý Nhiên thì sẽ rời xa tôi, vốn dĩ nhốt tôi ở đây, chính là để dẫn dụ Thích Uý Nhiên tự chui đầu vào lưới.

Họ khẳng định rằng sớm đã chuẩn bị đầy đủ, Thích Uý Nhiên lần này xem ra là khó thoát được kiếp nạn này rồi.

“Mẹ à còn đợi gì nữa, nhanh ra ngoài đi!”

Tuyết Nhi kéo tay tôi lắc lắc, tôi mới phát hiện nó đã dọn dẹp xong giường bệnh rồi.

Tôi liếc nhìn về phía Thích Uý Nhiên, hai tiếng nói trong lòng cứ giằng xe nhau, cuối cùng vẫn là lý trí thắng được cảm tính, nói trắng ra là anh ấy cứu tôi còn không phải là vì muốn kéo tôi vào con đường chết hay sao, huống hồ gì bộ dạng của tôi bây giờ, đi rồi cũng không giúp gì được ngược lại còn gây thêm cho anh ấy phiền phức.

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi lập tức lấy tay lau lau bùa chú mà vẽ trêи tường rào ấy, sau đó dùng sức chống gậy trèo lên tường rào, mới phát hiện trêи tường rào được khảm dày đặc chi chít xâu tiền Ngũ Đế, tiền trong mắt đã được mốc nối bởi những sợi chỉ đen được đem đi ngâm nhuộm, những sợi chỉ đen đó đan vào nhau một cách khó hiểu phức tạp, chắc chắn không phải là trận pháp bình thường, tôi nhanh chóng bắt đầu nhặt những đường chỉ đó lên và cắt đứt chúng bằng răng, nhưng mà xâu tiền Ngũ Đế khảm trêи tường rào làm sao có thể lấy được.

“Mẹ à, đã có thể lấy được rồi.”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tuyết Nhi, tôi mới phát hiện nó đã ở bên ngoài tường rào rồi, đưa bàn tay nhỏ đầy bụ bẫm ra nói với tôi rằng: “Mẹ à, nhanh nhảy xuống đây con sẽ đỡ mẹ, mấy tên ác quỷ đó rất nhanh sẽ phát hiện ra ở đây, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi!”

Vào thời khắc này đã không lo được nhiều chuyện như vậy rồi, tôi vừa nhắm mắt lại vừa nhảy xuống dưới, Tuyết Nhi mặc dù không thể nào đỡ nổi tôi, nhưng cứ chầm chậm, thì có té ngã cũng không đau mấy.

Tôi bắt đầu cầm gậy lên rồi chạy đi, hướng dẫn cho Tuyết Nhi: “Con đi lên trước dò đường xem thế nào!”

Tuyết Nhi như một làn khói bay đi, rất nhanh đã quay về lại, chỉ về hướng Đông Nam: “Mẹ à chúng ta đi qua bên đó, bên đó có nhà có người còn có cả xe nữa!”

Nếu mục đích của họ là muốn dùng tôi để dụ Thích Uý Nhiên ra, thì chắc chắn sẽ không rời khỏi Trấn Ninh quá xa, quả nhiên trước mặt là xóm nhỏ trong thành phố, vừa mới đi tới đường quốc lộ thì nhìn thấy một chiếc taxi đi tới, tôi nhanh chóng ngăn lại, sau khi ngồi lên xe thì nói thẳng tên nhà tang lễ của chúng tôi.

Ai biết được người tài xế kia vừa khởi động máy thì lập tức dừng lại, cẩn thận quay đầu lại nhìn tôi, cả một lúc sau mới mở miệng nói: “Em gái, em đùa với tôi đó à?”

“Anh nói vậy là có ý gì?”

“Tôi lái xe hơn mười năm ở Kinh Châu rồi, từ trước đến giờ chưa nghe qua nhà tang lễ An Cư bao giờ.”

“Cái gì cơ? Ở đây là Kinh Châu sao?”

Chậc, thảo nào suy nghĩ nát óc cũng không ngờ tới ở đâu có một bệnh viện bỏ hoang như này, mẹ kiếp đưa tôi đến Kinh Châu, Kinh Châu là thủ đô, gần hơn với Trạm Giang, có thể xem như là biên giới Kinh Châu cách Trạm Giang cũng hơn hai trăm cây số, đầu tiên chỉ có thể đi đến Trạm Giang trước.

“Đi đến bệnh viện của thành phố Trạm Giang, đến lúc đó tôi sẽ chỉ đường cho anh.”

“Trạm Giang? Không đi không đi, cô ngồi xe cao tốc liên tỉnh đi, tôi có thể chở cô đến bến xe.”

Mẹ kiếp hơn hai trăm cây số cũng chỉ là hai ba tiếng, anh ta lại không đi, tôi vốn nghĩ uy hiếm muốn khiếu nại anh ta, thì lúc này Tuyết Nhi kéo kéo tay tôi, nháy nháy mắt với tôi.

Tôi trong chớp mắt hiểu ra, dùng gậy chọc chọc mạnh vào phía sau ghế của người tài xế: “Có đi hay là không, không đi cẩn thận tôi lấy cái mạng nhà anh!”

Tuyết Nhi đã leo đến phía trước anh ta, anh ta vốn dĩ không nhìn thấy được.

“Uy hϊế͙p͙ ông đây à … hứ …”

Cái tên này quay đầu lại muốn đánh tối, nhưng chưa kịp thốt ra lời thì Tuyết Nhi đưa tay ra bóp cổ anh ta, tên tài xế kia lập tức trợn to hai mắt nhìn tôi một cách kinh sợ, tôi cố tình giả bộ tóm lấy cổ anh ta một cách tàn bạo, có trùng hợp hay không mà đúng lúc khiến cho anh ta thấy được mạch máu đáng sợ trêи cổ tôi, thiếu chút nữa thì dọa anh ta xỉu mất rồi.

“Đi thì anh chớp mắt một cái, còn nếu mà không đi thì bà đây bẻ gãy cái cổ của anh!”

Tôi vừa nói vừa cố tình dùng tay bấm một cái, Tuyết Nhi vô cùng phối hợp dùng lực bóp mạnh xuống, gương mặt đó ngột ngạt đỏ bừng lên, dự đoán rằng đã dùng hết sức bình sinh.

Cái tên tài xế đó đã bắt đầu trợn trắng mắt lên rồi, còn chật vật dùng sức để chớp mắt, tôi vội vàng bảo Tuyết Nhi thả anh ta ra, nếu thật sự bóp chết anh ta, thì ai lấy xe chứ?

Tuyết Nhi vẫy vẫy tay thở dài một tiếng, trèo quay lại ngồi bên cạnh tôi còn thở gấp.

“Lái xe đi!” Tôi đá chân vào sau ghế của tài xế.

Tên tài xế đó điếng người rồi khởi động xe chạy, nhấn cần ga một cái, rốt cuộc thì xe cũng chạy khỏi đó trong nháy mắt, một cái bóng đen đi vào, từ từ hiện ra nguyên hình ngồi ở ghế sau, rõ ràng là Thích Uý Nhiên!!

Bộ đồ âu phục trêи người anh ấy đã bị đốt cháy, da cũng bị đốt cháy, những chỗ đó đều lở loét, gương mắt tuấn tú ấy vặn vẹo trong đau đớn, nhắm mắt lại thở dốc.

“Dừng xe!!” Tôi hét lớn.

Tài xế lập tức đạp mạnh cần ga hết mức, giọng nói run rẩy hỏi tôi: “Chị hai của tôi ơi, rốt cuộc chị muốn xe chạy hay là xe dừng đây, tôi xin chị hãy tha …”

Anh ta vẫn còn chưa nói xong, Thích Uý Nhiên đang nhắm chặt mắt lại đột nhiên mở mắt ra nhìn rất hung ác nham hiểm, quát vào tài xế một câu: “Chạy xe!”

Tên tài xế đó không thấy được Tuyết Nhi và Thích Uý Nhiên, trong xe chỉ có một người phụ nữ là tôi, lại có một giọng nói đàn ông kinh khủng như vậy, anh ta càng tin rằng bản thân mình là đụng phải quỷ rồi, vội vàng cho xe chạy, vội vã chạy về hướng Trạm Giang.

Anh ấy có thể chạy khỏi trong lòng tôi rất vui cho anh ấy, nhưng mà mẹ kiếp anh ấy đến tìm tôi làm gì, tôi tức giận ngồi dịch lại phía của Tuyết Nhi: “Anh nhanh xuống xe đi, người bọn họ cần là anh, tôi không dễ dàng gì trốn ra được, đừng để bọn họ lại bắt tôi về lại.”

Thích Uý Nhiên lạnh lùng nhìn tôi: “Tôi đã cứu em, em lại đối xử với tôi như thế à?”

“Anh thật sự nhìn thấy tôi sao?” Tôi nghẹn ngào hỏi, vốn dĩ trước đây không phải là ảo giác sao.

“Nếu không phải nhìn thấy em chuẩn bị trốn đi, em cho rằng tôi sẽ dễ dàng bị bọn họ vây bắt bằng trận pháp sao?”Thích Uý Nhiên vừa nói vừa đưa tay ra kéo mạnh một cái, tôi cứ thế mà ngã vào lòng anh ấy.

Ngón tay của anh ấy mò mẫm một cách vô tình hay cố ý vào mạch máu tím bầm trêи cổ, nhưng tôi lại lo rằng anh ấy sẽ bóp chết tôi, tôi liền vội vàng giải thích: "Lúc đó là tình huống khẩn cấp, eo tôi ngã vẫn chưa khỏi hẳn, đi rồi không chỉ không cứu được anh, không chừng lại còn sẽ gây trở ngại cho anh."

“Phải không?”Giọng của Thích Uý Nhiên nhẹ nhàng cất lên, đang vừa mới nghỉ ngơi, da trêи mặt anh ấy căn bản đã khỏi hẳn, chỗ mà bị phỏng trêи tay cũng khỏi hẳn với tốc độ kinh ngạc.

Làm sao có thể như thế chứ?

Trong thư tay của bà ngoại Chu Hương Hương có nói rằng, hồn ma mà bị pháp khí làm cho bị thương, cho dù có chạy trốn ra khỏi thì pháp lực sẽ tiêu hao rất nhiều, hơn nữa còn cần một thời gian tương đối dài mới có thể hoàn toàn khôi phục, vừa nãy anh ấy rõ ràng bị bắt bởi thiên la địa võng.

Giống như nhìn ra được sự nghi ngờ của tôi, Thích Uý Nhiên đưa một tay ra lật qua lật lại trước mặt tôi, nhếch miệng lên thể hiện thái độ hài lòng với hiệu quả khôi phục khiến người ta kinh ngạc.

“Nhờ phúc của em, lần trước không thể nào giết được tôi, lại khiến cho tôi có thể hấp thu được tinh hoa nhật nguyệt lúc sắp chết, hôm nay mấy tên đạo sĩ bình thường không làm gì được tôi cả.” Anh ấy nói xong dùng tay bóp lấy cằm của tôi, cưỡng ép tôi nhìn vào đôi mắt của anh ấy: “Lần này, sẽ không lại là âm mưu của em và bọn họ đó chứ?”

Cái tình huống như thế này, cũng xem như là phải nói không phải thôi, nếu không thù cũ giờ lại thêm thù mới, anh ấy không phải là bóp chết tôi chứ!

Tôi lập tức giơ tay lên thế: “Tuyệt đối không có chuyện tôi đồng mưu với bọn họ, tôi cũng là bị bọn họ bắt đi, nào ngờ anh cũng đến cứu tôi còn bị bọn họ dàn trận tính kế, chuyện tiếp theo sau đó thì anh đều biết cả rồi đó.”

Rùng mình vì sự lạnh lùng của cả người anh ấy khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, mấy ngày trước tôi còn muốn giết anh ấy, hôm nay anh ấy lại vì cứu tôi mà thiếu chút nữa đã chết ở đây.

“Bọn họ không đoán được rằng tôi nhanh như vậy đã đến, hôm nay rõ rằng chuẩn bị chưa đủ, nếu không thì tôi cũng không thể nào nhanh như vậy đã thoát ra.” Anh ấy điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, để tôi nằm lên chân của anh ấy, bàn tay to ấy khẽ vuốt lên gò má của tôi, giống như là đang chơi đùa với lại thú cưng.

Tôi được sủng ái mà lo sợ, tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi, cái cảm giác đó tuyệt đối không chỉ là rung động.

“Nếu Cận Hiên đã muốn ở lại dương gian như thế, thì để cho một mình anh ta đợi ở đây, còn chúng ta đi đến âm ty.”

Nụ cười nơi khóe miệng tôi chưa kịp hé nở thì mẹ kiếp anh ấy lại nói thêm một câu nữa, và ngay lập tức hạt giống tình yêu của tôi đã héo úa trước khi nó nảy mầm, quả nhiên trong lòng anh chàng này chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết chết tôi, và kéo tôi xuống âm tào địa phủ cùng anh ấy.

Tài xế nghe trộm cuộc nói chuyện của chúng tôi, bị dọa đến mức lái xe mà xe cứ lắc lư lảo đảo, tôi nhanh chóng đá một phát vào ghế của anh ta: “Lái xe cho đàng hoàng đi, mẹ nó, anh cũng muốn chết phải không?”

Bực mình mà không có nơi để giải tỏa, chỉ có thể quát mấy tiếng vào tên tài xế đen đủi đó thôi.

Quay lại về phía của Thích Uý Nhiên, dáng vẻ kiêu căng của tôi lập tức mất đi: “Thích Uý Nhiên, anh tha cho tôi đi, tôi ở nhà trêи có mẹ già dưới có con thơ, điều quan trọng nhất là tôi sợ chết lắm, Chu Hương Hương cô ấy có nói cũng không phải là tất cả người chết đều sẽ biến thành quỷ, ngộ nhỡ tôi không có biến thành quỷ há chẳng phải vô ích sao?”

“Cũng không phải tất cả người chết đều sẽ bị biến thành quỷ?”

Thích Uý Nhiên lộ ra vẻ có hứng thú, tôi vội vàng nói: “Đúng vậy đó, điều anh hiểu quá ít rồi, biến thành quỷ là cần phải có thời cơ, hoặc là trùng hợp gặp phải cơ duyên nào đó, hoặc là trong lòng còn tồn tại chấp niệm, có thể hoặc là bị người trần gian thao túng, Cận Hiên có lẽ là bị tên đạo sĩ thối tha bên cạnh anh ấy thao túng rồi.”

Nhắc lại tên đạo sĩ thối tha đó, sắc mặt của Thích Uý Nhiên liền trầm xuống, giữa hai lông mày hiện lên vẻ tức giận phẫn nộ.

“Em quen ông ta?”

“Ông ta là bác cả của Cận Hiên, Cận Cầm Thu, là chủ tịch danh tiếng của tập đoàn Thiên Kỳ, trước đây chỉ cảm thấy ông ta là người tu hành không màn thế sự, danh nghĩa ở trêи công ty cũng chỉ là trêи thể diện của anh em ông ta lấy một chút tiền lương trang trải cuộc sống, bây giờ xem ra những đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Thiên Kỳ chết một cách kỳ lạ, phần lớn là ông ta giở trò ma quỷ sau lưng rồi.

Trước khi tôi chết, tôi cũng không tin trêи thế gian này thật sự có ma quỷ, vì vậy có truy hỏi cũng không nghĩ đến phương diện này, bây giờ nghĩ lại, mỗi vụ án đều có chồng chất mối nghi hoặc.

Thích Uý Nhiên nói xong chân mày đông cứng lại, hoàn toàn không chú ý đến việc tôi mở miệng ra nói.

“Cái tập đoàn Thiên Kỳ mà em nói là cái tập đoàn Thiên Kỳ mà tôi biết phải không?”

Mặc dù tôi chỉ là là một người dân bình thường, nhưng bốn chữ tập đoàn Thiên Kỳ này ngày cả học sinh tiểu học nó còn biết, vậy có thể là ông trùm trong thương nghiệp nổi tiếng lừng lẫy trong nước, một công ty siêu cấp gồm có nhiều mảng như tài chính, giải trí và bất động sản, bình thường trêи tin tức radio đều được nhắc tới, chẳng lẽ công ty lớn này là nhà họ Cận lập ra sao?

“Ừ.”

Thích Uý Nhiên chỉ là ừ một tiếng lạnh lùng, nhưng trong đầu tôi lại giật mình, trời ơi, tôi lại liên quan đến công ty đã giẫm nát nền kinh tế cả nước, không đúng, là kết thù, tôi có chút lo lắng cho nhà tang lễ của nhà tôi.

Bọn họ vốn muốn lợi dụng tôi, tôi lại luôn làm trái lại, bọn họ chỉ chỉ vài cái là có thể khiến cho tôi nhà tan cửa nát?

Tôi đột nhiên đưa tay ra cầm lấy cổ tay của Thích Uý Nhiên: “ Thích Uý Nhiên à, anh nói trước đây anh điều tra bọn họ, không đúng anh cũng là bị bọn họ hại chết, sau lưng Cận Cầm Thu nói không chừng còn đang bí mật mưu đồ chuyện gì đó, anh kéo tôi đi xuống âm tào địa phủ rồi, vậy người nhà của chúng ta sẽ làm thế nào đây?”

Nói tới hai chữ người nhà, trong mắt Thích Uý Nhiên lóe lên như một cái kim đâm vào: “Tôi không có ký ức gì về người nhà cả, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ đó chính là dẫn em đến âm tào địa phủ, nếu không thì Cận Hiên sẽ cướp mất em khỏi tôi, e rằng tôi ngay cả anh ta tôi cũng không nhớ gì cả.”

Lại đến rồi, mẹ nó.

“Anh luôn muốn giết chết tôi làm gì cơ chứ? Anh cho rằng tôi chết rồi thì có thể cùng anh sống chết sao, cái gì anh cũng không nghĩ đến, vậy tôi chỉ là chấp niệm cuối cùng của anh ở dương gian thôi, Chu Hương Hương cô ấy từng nói với tôi rằng anh giết tôi là để đầu thai, không đúng tôi vừa chết thì ngay cả làm quỷ anh cũng không làm được nữa rồi.”
Bình Luận (0)
Comment