Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 32

Chu Hương Hương quay người lại cười một cách xảo trá: “Tàn hương.”

Gì vậy, đó không phải là hương, đúng là lừa người.

Hai con ma cũng không còn nơi nào để đi, trước đây là thủ hạ của người khác, bây giờ làm thủ hạ của ma, chẳng có gì không quen cả. Nhanh chóng liền gọi Đầu Trọc là đại ca.

Biết chúng tôi chuẩn đi bắt cương thi, tất cả đều tràn đầy sự phẫn nộ. Bọn họ đều bị cương thi giết chết. Bây giờ có người giúp bọn họ báo thù, bọn họ cầu còn không được nữa là.

Chỉ có Đầu Trọc lặng lẽ đến gần chúng tôi. “Chị đại, đó đều là hai con ma mới, đem bọn họ đi cùng nhỡ đâu bị cương thi ăn thịt mất thì phải làm sao, ông đây khó khăn lắm mới thu nhận được hai người thủ hạ.”

“Cương thi không phải là ma, không thể ăn mọi người. Đợi một lát nữa xem xét tình hình, nếu có gì không ổn thì quay về nhà tang lễ, đứng ở bên ngoài cửa bảo vệ ba mẹ tôi. Tuyệt đối không được đi vào, vì ở bên trong Hương Hương đã bày trận pháp.”

Lần đầu tiên đầu trọc gặp Hương Hương : “Người này lại có lai lịch gì?”

Mẹ kiếp Đầu Trọc lại bắt đầu phồng lên về Hương Hương, vậy thì tôi càng không thể nói Hương Hương là bán hồ thủy, tôi học theo dáng điệu của Đầu Trọc khoác lác với hắn: “Anh đừng có dại dột mà chọc tức cô ấy, cô ấy là nữ thần được chỉ định để làm người đứng đầu môn phái Nga Mi. Tài nghệ pháp thuật rất cao cường, ngay cả Thích Uý Nhiên cũng sợ cô ấy.”

Trước đây Đầu Trọc đã từng bị Thích Uý Nhiên đánh tới mức không còn chút sức lực nào để chống đỡ, vì vậy, nghe tôi nói rằng Thích Uý Nhiên cũng e sợ Hương Hương, liền nhanh chóng kéo hai con ma mới lùi về phía sau vài mét. Những rì rầm vang lên, xem ra khả năng chém gió của cô quá đỉnh rồi. Không nói tới chuyện Hương Hương có lợi hại hay không, nhưng người ta dù sao cũng là một nữ đạo sĩ, nhưng mẹ kiếp đến sơ cấp tôi vẫn chưa học được!

Cầm thanh kiếm kim tiền quý giá của Đạo gia, tay tôi không ngừng run rẩy. Càng đi vào sâu trong rừng, khí phách anh hùng lúc nãy của tôi dần dần biến mất. Chu Hương Hương đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại ngồi xổm xuống nhặt một nắm đất lên ngửi. Hoặc đốt một lá bùa dẫn đường. Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đi vào sâu trong núi Lĩnh Nam hơn một giờ đồng hồ.

Nhà tang lễ của tôi ở ngoại thành, cách giáp giới của Trạm Giang và Lĩnh Nam không xa. Bên ngoài giáp giới có một ngọn núi rất lớn tên là núi Lĩnh Nam.

Chúng tôi không ngừng đuổi theo đến tận chân núi. Thấp thoáng là một vài ngôi nhà đơn sơ đã cũ nát, không có ánh đèn, bao phủ khắp nơi chỉ là một bầu không khí im lặng đến lạ lùng.

Bỗng sau lưng tôi có một cơn gió lạnh thổi qua. Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Hương Hương, cậu có cảm thấy ngôi làng này có gì đó rất u ám không?”

“Không có người ở nên tất nhiên âm khí rất nặng.”

Hương Hương rất có bản lĩnh và gan dạ, quyết định đi vào trong ngôi làng, tôi cũng nhanh chóng theo sau.

Khi vừa bước đến cổng ngôi làng, một tầng sương mù trắng mờ mịt bốc lên, gió lạnh không ngừng thổi luồn vào trong quần áo. Bây giờ mới nửa đêm rõ ràng là chưa tới lúc có sương mù. Vậy mà bây giờ sương mù lại dày đặc như vậy quả thực quá bất thường. Hương Hương dường như cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, cô ấy rút thanh kiếm ra và cầm nó trong tay.

“Mặc dù mọi người ở đây đều đã dọn đi hết nhưng có một vài thứ vẫn đang ẩn nấp đâu đó chưa đi. Chú Đặng chắc chắn đang trốn ở đây!”

“Hương Hương...”

Tôi cũng nhanh chóng rút kiếm kim tiền ra cầm chắc trong tay. Càng đi về phía trước sương mù càng dày đặc hơn. Cái lạnh như thấu vào trong da thịt, xương tủy. Sự im lặng kì lạ đến đáng sợ khiến cho người ta dựng cả tóc gáy.

Nếu bây giờ có một con chuột bất ngờ lao đến chỗ tôi thôi chắc cũng đủ doạ tôi sợ chết khϊế͙p͙. Đột nhiên một tiếng huýt vang lên lanh lảnh giữa không gian buổi đêm tĩnh lặng. Có chút giống với giọng nói của Miêu Hưng đạo sĩ khi gọi độc trùng đến trong phim.”

Tiếng huýt quái dị gào thét như muốn giết người. Như muốn xuyên thủng màng nhĩ, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, đến cả đàn châu chấu trong bụi cỏ cũng bị đọa tới mức bay loạn xạ khắp nơi.

Bên trong ngôi nhà đơn sơ đổ nát, những luồng tà khí kỳ lạ bắt đầu từ từ tràn ra bên ngoài. Những luồng tà khí màu đen đó bay lên lơ lửng khắp không gian. Vầng trăng vốn đã đục ngầu nay lại bị nhuộm thêm màu đen u ám.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không rõ, nhanh đi xem thế nào!”

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Hương Hương gặp phải chuyện như thế này, biết là có gì không ổn, cô ấy liền lấy áo đạo sĩ của bà ngoại cô ấy mặc vào.

Tôi cảm thấy hôm nay Hương Hương mạnh hơn bình thường rất nhiều, tôi thuận miệng hỏi: “Lần này đi tìm bà cô của cậu, bà ấy đã dạy cậu pháp thuật mới sao?”

“Ừ, bà ấy không chỉ dạy tôi những kiến thức tinh hoa của mình mà còn dạy tôi cách để thoát khỏi đám cưới ma.”

Tôi thuận miệng hỏi một câu, cô ấy cũng thuận miệng trả lời, không ngờ lại có được một thông tin quan trọng như vậy. Tôi nhanh chóng gặng hỏi cô ấy: “Làm sao mới có thể giải thoát khỏi đám cưới ma?”

Chu Hương Hương hoàn toàn chỉ tập trung quan sát những ngôi nhà kì lạ kia, chỉ quay đầu nói với tôi một câu, sau đó nhanh chóng đi đến một ngôi nhà gần nhất, đạp vào cánh cửa đổ nát trước mặt.

Cánh cửa đổ ập xuống kèm theo tiếng rầm lớn. Bên trong căn phòng trống rỗng không có gì ngoài hai cái quan tài. Vị trí đặt quan tài cũng vô cùng kì lạ, chúng được đặt thẳng đứng! Còn có một con gà trống bị trói lâu ngày đến mức thối rữa buộc ở đầu quan tài, đầu gà cúi xuống dưới, máu của nó chảy xuống quan tài đã khô lại, phía dưới còn lưu lại trong kính bát quái. Cái kính chiếu vào quan tài, lúc này, bên trong hai cái quan tài tà khí không ngừng tràn ra bên ngoài.

Nhìn ra xung quanh, cả ngôi làng có khoảng mười ngôi nhà nhưng đã có đến bảy tám ngôi nhà đều có loại khí tương tự như vậy không ngừng tràn ra. Nếu mỗi nhà đều có hai cái quan tài thì chẳng phải sẽ có ít nhất mười cái quan tài như vậy hay sao?

“Ở đây đang luyện cương thi!”

“Luyện cương thi?”

“Cái quái gì vậy, ý của cậu là cương thi ở trong quan tài chỉ là giả sao?”

Hương Hương không hề trả lời câu hỏi của tôi, chỉ vội vàng tìm kiếm thứ gì đó trong túi, miệng lẩm bẩm: “Những cái quan tài này phải được đốt bằng gỗ cây vải.”

Mẹ kiếp, nếu canh ba đêm nay có thể tìm được một cái máy bật lửa thì ổn rồi. Nhưng đi đâu để tìm gỗ cây vải?

Chu Hương Hương tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm được thứ mà cô ấy cần. Sau khi chửi thề một câu, chỉ còn cách quấn quanh quan tài bằng sợi chỉ đen. Nhưng quan tài đã bắt đầu rung lên, những tiếng rung chuyển làm cho lòng người hoảng loạn. Dường như có thứ khủng khϊế͙p͙ sẽ ra khỏi quan tài bất cứ lúc nào.

“Lùi lại!”

Chu Hương Hương đột nhiên hét to, nhưng đáng tiếc là đã không kịp nữa rồi. Mẹ kiếp, tấm ván quan tài mọc ra đôi mắt, bật ra và lao thẳng về phía tôi, đập thẳng vào ngực tôi với sức nặng như nghìn cân. Tôi bị nghẹn lại, và bị đập bay ra cửa. Ngực tôi bị ép chặt, sau đó ʍôиɠ tôi đập mạnh xuống đất.

Trong quan tài có hai thi thể, một nam, một nữ, đều mặc đồ có những hình vẽ ma quái. Bảy chiếc đinh gỗ được đóng đinh vào trán, tim và tay chân. Đinh gỗ vẫn còn đang nhỏ máu. Giống như đã bị ai đó đóng đinh đến chết, còn phần đầu của họ cúi gằm xuống.

Chỉ có điều đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra. Đôi mắt như hai hốc đầy máu dạo tôi sợ tới mức hét toáng lên.

Tôi nhảy dựng lên kéo Chu Hương Hương ra ngoài. Không ngờ cô ấy lại gạt tay tôi ra. “Ngạo Sương, để Đầu Trọc đưa cậu về đi, tôi nhất định phải xử lý hết đám thi thể này, nếu không đến bảy bảy bốn mươi chín ngày những thứ này rất khó để giải quyết.”

“Hiện tại không phải đã rất khó giải quyết rồi sao? Chúng ta về trước đã rồi nghĩ cách tiếp.”

“Giờ không kịp nữa rồi!”

Tân Nghiên vừa dứt lời thì hai thi thể đang gục xuống bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy máu hung ác nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Chúng hét lên một tiếng rồi thoát khỏi quan tài. Nơi mà những cái đinh gỗ cắm vào bị chúng nhổ ra.

Vào lúc này, tiếng mắng chửi của đầu trọc từ bên ngoài truyền đến: “Quái lạ, nhiều như vậy, những cái xác không hồn đâu?”

Tôi vội vàng chạy ra ngoài xem, thì thấy hàng chục thi thể đang tiến về phía chúng tôi. Tất cả toàn thân đều dính đầy máu tươi. Trạng thái của bọn họ giống hệt như hai người ở phía trước chúng tôi vậy.

Bọn họ không sử dụng cách nhảy như chú Đằng, họ đi bộ, uốn éo như những cương thi trong phim.

Đầu Trọc chạy về phía chúng tôi, vừa nhìn thấy ở trong phòng này cũng có thì mắng một câu. “Hương Hương, phải làm sao đây.”

Tôi giơ kiếm lên, nhưng Hương Hương liền thu nó lại, nói: “Kiếm kim tiền không có tác dụng đâu, cậu chạy đi đâu đó tìm con dao làm bếp, băm nát người chúng thì chúng ta mới có thể yên tâm được.” “Cái gì cơ?”

Lúc tôi còn chưa hết bàng hoàng thì Hương Hương đã bắt đầu hành động. Vì có kĩ năng nên cô ấy có thể linh hoạt di chuyển trong đám thi thể và xé xác chúng thành từng mảnh.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng không ngờ những thi thể trêи mặt đất vẫn còn sống, ba về phía cô ấy nhanh và linh hoạt hơn.

Trong không khí, mùi hôi thối ngày càng nồng nặc, cho dù bị đánh vỡ sọ thì những thi thể này cũng không có chút đau đớn gì. Họ cứ lao về phía chúng tôi mà không biết đang được dây thần kinh nào điều khiển.

Tôi đã gặp thi thể nhiều rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một thi thể đáng sợ như vậy. Sau này hoá trang cho thi thể chắc vẫn còn ám ảnh.

“Chị, tiến lên.”

Đầu Trọc nhét con dao làm bếp vào tay tôi, đằng sau rút ra một con dao lao đi. Võ mới học được của Hanh Chí Công hiệu quả hơn, xé tan xác các thi thể.

“Cậu đang đứng xem trò vui đấy à? Còn không nhanh đến giúp một tay!”

“À.”

Tôi vội vã cầm con dao làm bếp chạy về phía Chu Hương Hương, cô ấy túm lại một thi thể, đôi mắt tôi đỏ lên, chém loạn xạ, chém rồi lại chém, nhưng đột nhiên con dao của tôi cắm vào vai một thi thể không rút ra được.

Thi thể đột nhiên quay đầu lại, hét vào mặt tôi, máu từ hai con mắt bắn lên mặt tôi, hàm của thi thể bị rách và tôi ngửi thấy một mùi tanh hôi từ miệng thi thể đó. Nó quá kinh khủng, tôi quay đầu lại và nôn hết những gì đã ăn ngày hôm qua.

“Vô dụng!” Chu Hương Hương chửi rủa rồi kéo xác chết đi.

“Chị đại, bình tĩnh nào, đợi một chút tôi tìm cho chị một cái xẻng.”

Đầu Trọc nói xong liền chạy vào phòng, hoá ra cái thi thể mà hắn đối phó đang chạy đến. Chết tiệt, lại đến đây làm tôi buồn nôn. Tôi không biết sợi dây ở đâu mắc vào, tôi dùng một chân đá thi thể bay xa mấy mét. Chu Hân Nghiêm nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Tôi nhún vai, nhìn tóc mình, cứ phát huy như vậy có vẻ không ổn định lắm.

Đầu Trọc thấy vậy liền ném cái xẻng cho tôi. “Chị đại đến lúc phải làm một cái xẻng riêng cho chị rồi.”

Coi tôi là người dọn phân sao?

Nhưng có cái xẻng trong tay tôi thấy tràn đầy năng lượng hơn. Tôi đã từng sử dụng nó trước đây, nó rất dễ sử dụng. Tôi chém từng nhát, Chu Hương Hương tò mò, dừng lại nhìn tôi chằm chằm. “Cậu ăn gì vậy, sao đột nhiên lại khỏe thế?”

“Do vấn đề sống chết, không còn cách nào khác...”

Tôi thở hổn hển, mệt lử cả người.

Sức mạnh này rất có ích, chỉ có điều là quá mệt, mệt hơn cả việc chạy ba cây số ở trường trước đây.

Thi thể quá nhiều, bị chém xong liền biến thành nhiều hơn. Đôi khi không để ý những đôi tay đó sẽ ba lên mặt và mắt , tấn công vào những chỗ yếu trêи cơ thể con người. Tôi và Chu Hương Hương lùi về sau thở hổn hển, quan sát đống thi thể đang bao quanh chúng tôi.

“Bảo cậu đi cậu không đi, bây giờ có muốn đi cũng không được!”

“Cậu mau nghĩ cách đi, những thi thể này bị người khác khống chế rồi, rốt cuộc đã dùng thứ gì để điều khiển, nếu chúng ta phá hỏng nó, có thể vẫn còn con đường sống.”

Chu Hương Hương lắc đầu: “Không phải, đây chỉ là một nửa của thành phẩm, chưa được xem là luyện cương thi, đây là kiểu không chết sẽ không dừng lại.”

Không chết không dừng lại… Mẹ kiếp, có chém thì bọn họ cũng không chết. Chúng tôi đang ở trong tình thế rất tuyệt vọng và không chú ý tới trêи đỉnh núi có hai bóng người đang bí mật quan sát từng hành động đang diễn ra ở bên dưới.

Cận Hiên nắm chặt tay, ánh mắt luôn nhìn theo bóng dáng tôi, mấy lần suýt muốn lao xuống nhưng đã kìm lại vì người bên cạnh khuất lấp trong bóng tối kia đang vô cùng tức giận.

“Bảo đi xử lý một người phụ nữ cũng không xong, bây giờ cô ta đã sử dụng được sức mạnh, chúng ta muốn đối phó với cô ta không dễ dàng nữa.”
Bình Luận (0)
Comment