Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 6

Ba tôi luôn cho rằng rất vui khi được làm việc với Chu Hương Hương, khi nhìn thấy cô ấy cũng giúp tôi nói chuyện, ông ấy sa sầm nét mặt: “Chú Đặng nhà cháu nhận hai công việc, ông ấy có trách nhiệm liên hệ với hai nhà, hôm nay còn bảo chú chia tiền cho, nhưng không gọi điện thoại được, cháu muốn tìm ông ấy thì cứ tự nhiên."

Đêm qua tự tát một phát như trời giáng, hôm sau lập tức bị đánh vào mặt, ba tôi nói xong thì xị khuôn mặt già nua ba đi.

Chú Đặng tên là Đặng Quốc Anh, là nhân viên nghiệp vụ trong nhà tang lễ của chúng tôi, dáng người vừa cao vừa gầy và nhỏ như con khỉ. Ở bệnh viện nào cũng có chú làm bác sĩ ngoại tuyến. Nếu bệnh nhân sắp ợ hơi thì chắc chắn chú sẽ lập tức có mặt, sau đó đến với bác sĩ trong một khoảng thời gian gấp đôi cây sậy để hoàn thành công việc.

Khi nghe thấy đó là chú Đặng, Chu Hương Hương lập tức kêu lên một tiếng không hay rồi: "Cậu mau gọi chú Đặng đi. Lần trước nhìn thấy chú ấy, tôi cảm thấy năng lượng dương khí của chú ấy quá yếu. Lần này, có lẽ chú ấy làm hai việc này có lẽ bị tìm tới cửa rồi."

"Cái gì tìm tới cửa?"

"Nói cậu cũng không hiểu, tranh thủ thời gian gọi điện đi!"

Tôi nhanh chóng nhấc điện thoại bàn bên cạnh gọi cho chú Đặng, điện thoại có tiếng bận, khi tôi định cúp máy thì nghe thấy tiếng xè xè trong ống nghe xen lẫn tiếng thở dốc, tiếng thở hổn hển như bị cái gì bóp cổ phải mở to miệng thở ra, với một tiếng rêи đau đớn, một lớp da gà trêи lưng tôi lập tức nổi lên.

"Ngạo Sương à, chú làm tổn thương cháu, chú không thể giúp cháu, bởi vì người chết không thể nói chuyện."

"Chú Đặng, đừng làm cháu sợ, cái gì mà người chết không thể nói chuyện, chú hãy nói cho cháu biết số điện thoại của nhà họ Cận đi, cháu có việc cần tìm bọn họ."

Tôi vừa nói xong thì bên kia điện thoại đã bị bóp, tiếng rêи rỉ đau đớn trở nên im bặt chết người, tôi gọi lại cho chú Đặng hai lần nhưng không ai trả lời, không còn cách nào khác tôi đành phải cúp máy, Chu Hương Hương nhìn tôi: "Chú ấy nói gì?"

"Tôi không thể nghe thấy tất cả âm thanh u ám bên trong điện thoại. Tôi chỉ nghe thấy một câu mà người chết không thể nói chuyện."

"Xong rồi, chắc chắn chú Đặng bị bịt miệng rồi."

"Cái gì bịt?"

"Chính là ba bùa phong ấn vào miệng tử thi. Dù có là ma cũng không được nói ra bí mật. Chúng ta hãy đến nhà chú Đặng. Nếu tôi đoán đúng, chắc chú ấy đã xảy ra chuyện gì đó rồi."

Tôi trở vào nhà thay quần áo, vừa vào cửa đã thấy hai cái bình tro đầu giường, hai chân tôi mềm nhũn, ba thật sự để hai thứ này trong phòng, làm sao tôi dám ngủ vào buổi tối nữa chứ? Đúng lúc có Chu Hương Hương ở đây, tôi vội vàng túm lấy cô ấy: "Hương Hương, cậu mau xử lý hai cái đồ quỷ này cho tôi, tốt nhất là đánh cho bọn họ vào mười tám tầng địa ngục đi!"

Chu Hương Hương liếc mắt nhìn hai cái bàn thờ tro cốt: "Bọn họ không có ở bên trong."

"Vậy thì đi đâu rồi?"

"Sao mà tôi biết được, có lẽ ban đêm sẽ trở về đấy, chúng ta đi tìm chú Đặng trước đã, đêm nay tôi đến ngủ với cậu, tiện thể bắt quỷ luôn."

Nghe cô ấy nói tôi cũng yên tâm hơn, nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài, gặp mẹ bưng bát cháo, tôi uống được vài ngụm đã ba chạy, chiếc xe bán tải do Chu Hương Hương cầm lái chở đầy đạo cụ linh tinh, trêи đường đi bị lắc kêu binh binh bang bang.

Nhà của chú Đặng cách nhà tôi không xa, chúng tôi đến đó rất nhanh, cửa nhà chú ấy khóa, gọi thế nào cũng không có ai trả lời.

"Chúng ta nên làm gì đây? Nên gọi cảnh sát hay tìm một công ty mở khóa?"

"Có tôi ở đây thì tìm công ty mở khóa làm gì?"

Chu Hương Hương nói xong thì lấy ra một quả hồ lô nhỏ từ trong túi vải của mình, sau đó nhét một miếng vải màu đỏ có ghi bùa chú vào miệng quả hồ lô, chỉ thấy cô ấy lẩm bẩm trong miệng, sau khi nói xong lại làm mấy cái dấu tay pháp thuật với quả hồ lô rồi bịt vải đỏ trêи miệng quả hồ lô, để lộ một ít vải: "Nhanh mở cửa ra, chủ nhân tao đây sẽ cho mày đồ tốt."

"Quả hồ lô này mở cửa được không?"

Vừa dứt lời, cánh cửa lập tức mở ra, Chu Hương Hương thỏa mãn sờ lên bầu rượu: “Ngoan, về nhà sẽ cho mày.”

Sau đó cô ấy bình tĩnh nhét quả hồ lô vào lại trong túi, hoàn toàn không để ý đến cái miệng đang há to của tôi: "Vào đi."

Tôi đã nghe nói đến chìa khóa vạn năng, nhưng dùng hồ lô để mở cửa thì đây đúng là lần đầu tiên, tôi quấn lấy Chu Hương Hương đòi xem quả hồ lô: "Hồ lô của cậu có chứa Anh em Hồ Lô à, sao có thể sai cái gì là nó làm cái đó được?"

"Ha ha, không có Anh em Hồ Lô đâu, nhưng có một con quỷ nhỏ. Tôi vừa mới sử dụng thuật chế ngự quỷ. Cậu không mở thiên nhãn nên không thể nhìn thấy nó."

Tôi run lên khi nghe thấy từ quỷ này, vội vàng nhảy ra khỏi cô ấy vài bước, Chu Hương Hương lắc đầu không nói nên lời: "Con quỷ nhỏ này của tôi đã ở bên tôi nhiều năm và rất nghe lời. Nó chỉ là một đứa trẻ, không có pháp lực gì cả. Đừng sợ."

"Tôi thấy cậu còn đáng sợ hơn cả quỷ đấy. Ai mà biết trong túi của cậu còn có con quỷ nào nữa không."

"Cậu cho rằng nuôi quỷ là nuôi chó cưng à. Nuôi quỷ không chỉ cần những kỹ năng pháp lực tu vi mạnh mẽ mà còn phải có cơ hội. Nuôi quỷ đã không dễ, chống lại quỷ lại càng khó hơn. Con quỷ nhỏ này là do bà tôi để lại cho tôi, là bảo bối vô cùng quý giá."

Sau khi Chu Hương Hương nói xong thì lập tức bước từng bước lớn vào nhà, tôi nhanh chóng đi theo sau.

Trong nhà chú Đặng cũng chỉ có một mình chú ấy, trong nhà bày đầy bình rượu và tàn thuốc, vô cùng hỗn loạn, nhưng không có dấu vết đánh nhau, dù sao tôi cũng không nhìn thấy gì, đành phải hỏi Chu Hương Hương: "Chu đại tiên, cậu nhìn thấy được cái gì chưa?"

"Tôi ngửi thấy một luồng quỷ khí mạnh mẽ."

Cái gì, lại là quỷ. Trái tim bé bỏng của tôi con mẹ nó thật khó chịu đựng được, cũng may Chu Hương Hương lại nói: "Con quỷ kia đã đi rồi, cậu thấy đó, ngoài thuốc lá ra, còn có một điếu xì gà trêи mặt đất, có nghĩa là ai đó đã đến đây, chắc chắn chú Đặng đi cùng họ rồi. Hãy gọi cho cảnh sát và báo tin về vụ mất tích trước, xem có thể tìm thấy nó trong vòng bảy ngày không. Nếu không tìm thấy xác chú Đặng sau bảy ngày, thì cũng không cần phải tìm nữa."
Bình Luận (0)
Comment