Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 8

"Người không biết không sợ, may mà tôi ở đây, nếu đêm nay cậu không thắp hương cho bọn họ thì bọn họ sẽ ăn thịt cậu!" Chu Hương Hương nói xong thì nhét vào tay tôi một ít hương tốt: "Mau đi thắp hương đi, tôi ra ngoài lấy thêm một chút."

"Ăn tôi?"

Sẽ không phải là ăn máu và thịt của tôi đấy chứ?

Nghĩ tới đây ngay cả tôi cũng lắc đầu,

trêи người nổi lên một lớp da gà, lại nhớ tới cảnh tối hôm qua bị một con quỷ nào đó ăn sạch mất hết hình tượng, hai chân run run vẫn còn hơi đau nhức, tôi tê tái cầm hương khấn vái ba lần: "Xin anh quỷ hãy thương xót cho con người khốn khổ này, ăn đi, ăn bao nhiêu cũng được."

Trêи tay tôi chỉ có một nén hương, không biết cắm vào đâu trước hai bàn thờ tro cốt, nên tôi tùy ý chọn một cái trước mặt để cắm.

Hương còn chưa cắm xong, một hũ tro cốt bên cạnh đã rung chuyển kịch liệt, bên trong truyền ra một giọng nói âm u: "Người phụ nữ kia, chồng của em ở đây, thế mà em lại dám dâng hương cho người đàn ông khác, em chán sống rồi sao?"

Tay tôi lắc một cái, vội vàng cắm nén hương vào trước hũ tro cốt đang đung đưa.

Giọng nói giống như đêm qua, lạnh như băng từ địa ngục phát ra, bên trong cái hũ bên trái này chính là Thích Uý Nhiên!

Ngay khi hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên vừa bình tĩnh trở lại thì hũ tro cốt người bên cạnh lại giật giật, sau đó phát ra một tràng tiếng cười mỉa mai không kiêng nể: "Tôi thì không có vấn đề, anh ăn hương tôi ăn hoa, tối qua anh được nếm cái gì thì hôm nay đến lượt tôi nhé."

"Cận Hiên, con mẹ nó mày muốn chết à mà dám theo dõi vợ tao!"

Thích Uý Nhiên gầm lớn, hũ tro cốt lại rung chuyển dữ dội. Người đàn ông mà anh ấy gọi là Cận Hiên cũng không chịu thua kém, hũ tro cốt của anh ta cũng rung chuyển, thậm chí chiếc bàn nơi đặt tro cốt cũng rung chuyển.

Không biết là ảo giác của tôi hay là gì mà tôi cảm thấy cả căn nhà đều đang rung chuyển, tôi hét lên một tiếng rồi vắt chân lên cổ chạy ra ngoài, tôi vội vàng túm lấy Chu Hương Hương đang định bước vào cửa: "Cậu mau vào phòng đi, hai con quỷ đi đang ở trong đó, mau đi bắt bọn họ đi."

"Cái gì? Tôi ở đây mà còn dám tới à, cậu đợi tôi đi lấy tên kia."

Chu Hương Hương đưa hương cho tôi rồi chạy đi, cô ấy nói là tên kia nên chắc không phải là đồ trong thùng xe bán tải, con mẹ nó sao lại không dọn đến sớm hơn? Đợi cô ấy đến thì chắc hai con quỷ đã đánh nhau phá hủy ngôi nhà rồi.

Thỉnh thoảng trong phòng lại có tiếng đánh đập và đồ đạc rơi xuống đất, cả mặt đất rung chuyển, những người khác đều đã phát hiện ra rằng ngôi nhà đang rung chuyển, bọn họ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la hét: "Có động đất, ra ngoài hết đi, chạy mau."

"Ngạo Sương!!"

Đó là giọng nói của ba tôi, ông ấy đang lao về phía tôi.

Mặc dù ba tôi thường xuyên lừa dối tôi nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình yêu thương mãnh liệt của ông ấy vào thời điểm quan trọng này. Thậm chí ông ấy còn không quan tâm đến vợ mình. Điều đầu tiên ông ấy nghĩ đến là tôi.

Nhưng bây giờ ông ấy không thể đến đây được, hai con quỷ bên trong rất hung dữ, nếu chẳng may bọn họ làm ba tôi bị thương rồi nhập con mẹ nó vào người ba tôi thì xong đời mất.

Đầu tôi nóng bừng bừng, tôi cầm nắm hương xông vào trong, đồ vật trong phòng vô cùng lộn xộn, hai bóng quỷ bay tứ tung trong phòng, anh đá tôi, tôi đấm anh, chửi bới ầm ầm, nhất định phải đánh nhau đến khi phân ra thắng bại.

"Tôi cầu xin hai người đừng đánh nhau nữa, có phải muốn ăn hương hay không, tôi đây rất nhiều hương, để tôi đốt cho hai người."

Tôi vội vàng nhặt chiếc bật lửa trêи mặt đất, hai tay run run, sau vài lần đánh, cuối cùng tôi cũng châm được lửa, nhóm hương rồi cắm vào trước hũ tro cốt của Cận Hiên.

"Tôi không muốn ăn hương, tôi muốn ăn cô!"

Lời nói vừa dứt, một bóng trắng bay tới, cuốn lấy tôi, trong tích tắc, tôi cảm thấy mình như được bọc trong túi bảo quản rồi cho vào tủ lạnh, bị trói, toàn thân lạnh toát. Tôi bị nhấc lên rồi đặt xuống giường, hai cánh môi lạnh lẽo đặt lên trêи miệng tôi, một khuôn mặt đàn ông chậm rãi xuất hiện ở trước mắt tôi, nhìn giống như một tiểu thịt tươi Hàn Quốc, vô cùng đẹp trai hu hu.

"Buông cô ấy ra mau thằng kia!"

Ánh mắt Thích Uý Nhiên chìm xuống, chỉ trong một giây, Cận Hiên nằm đè trêи người tôi đã bị đá bay đi mất, hai bóng người lại tiếp tục quấn lấy nhau lăn lộn trêи mặt đất.

Theo bản năng tôi lập tức đứng dậy, muốn chạy đi nhưng tiếng la hét của ba tôi càng lúc càng gần, nếu tôi ba chạy mà bị hai con quỷ này đuổi theo ra ngoài thì chẳng phải bọn họ sẽ bắt được ba tôi hay sao?

Vì ba, tôi quỳ rạp xuống đất không chút suy nghĩ: "Hai người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, còn muốn ăn tôi thì tối nay về đây, đến lúc đó ai thắng thì được ăn, nếu hai người thật sự coi tôi là vợ thì đừng làm ba vợ sợ hãi, đừng làm loạn ở nhà tôi nữa!"

Câu này nói này vừa đứt quãng thì sức lực toàn thân của tôi gần như kiệt quệ, không biết là ai nói đi trước, hai bóng trắng nhảy lên nhảy xuống cuối cùng cũng biến mất, căn nhà không còn rung chuyển nữa, phịch một tiếng, tôi ngã quỵ xuống đất, cuối cùng cũng tiễn được mấy cái của nợ đi rồi.

Tốt nhất là hai người bọn họ đánh nhau kiệt sức mà chết con mẹ nó luôn đi cho xong!

Ba tôi lo lắng chạy vào, nhìn tôi đang quỳ dưới đất, ông ấy vội vàng chạy lại bảo vệ tôi, vò đầu bứt tóc, kiểm tra đầu tôi: "Con gái, đau ở đâu sao, có bị thương không?"

Tất cả những gì tôi phải chịu đựng ngày hôm nay đều là công lao của ba tôi, nhưng nhìn ánh mắt đau khổ của ông ấy, tôi không thể nói lời trách cứ, chỉ đành lắc đầu: "Vừa rồi rung lắc quá mạnh nên con vô tình bị ngã thôi, không sao đâu ba."

Ba tôi đỡ tôi dậy và nói: "Không sao thì tốt, con mau ra ngoài đi, ba đi gặp mẹ con một chút."

"Ba đi đi, tự con có thể xử lý được."

Sau khi đưa tiễn ba đi, tôi thở dài và ngồi trêи mép giường, nhìn vào đống đồ lúc đầu được sắp xếp gọn gàng giờ đây lại vô cùng lộn xộn của ngôi nhà. Trong lòng tôi bực bội đến mức tức giận đứng dậy ôm lấy hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên, nếu như tôi đập nát bét đám tro cốt này thì có thể giết chết bọn họ hay không?
Bình Luận (0)
Comment