Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 11

Chuyện của Thẩm Niệm Thất và vị chủ kia quản để cho hai bọn họ tự giải quyết, Quân Kha đi qua thuộc hạ bên cạnh của anh quẳng xuống một câu nói: "Làm người đàn ông thật sự, chớ con mẹ nó làm con rùa đen rụt đầu!"

Thật ra thì Tiểu Phàm thật đáng thương người nọ mà, cháu con rùa kia cũng không phải là anh, dù sao nếu như trong bụng không phải là cốt nhục của anh, nếu anh chịu trách nhiệm, đó chính là mảnh đất âm u nhiều năm bị đội nón xanh(cắm sừng). Lòng dạ người này có rộng rãi đến đâu cũng không chịu nổi hành hạ như thế .

Bọn họ đưa Lý Phỉ đến bệnh viện, hoàn hảo chỉ là dao găm làm rách chút da, không có tổn thương đến mạch máu gì gì cả. Nhưng mà trong bệnh viện lại bị huyên náo kinh thiên động địa, nguyên nhân là, người đàn ông hiện tại của Lý Phỉ, thiếu giấy hôn thú nữa là thành ông xã —— Lưu Nghị Sơn mang theo một đám lớn thủ hạ oanh oanh liệt liệt, khoa trương chạy đến đây, nghe nói là anh đi họp được một nửa nhận được tin tức, kết quả bỏ rơi mọi người ở trên hội đồng, vội vã chạy như bay đến đây, dọc đường đi anh còn tự mình liên lạc với bạn tốt ở ngành giao thông, nói là: "Bà xã tôi nhập viện rồi, nhanh chóng cho tôi đèn xanh liên tiếp!"

Sau đó anh đến bệnh viện lại bởi vì xông vào nhầm phòng bệnh rồi, náo loạn thành một con quạ không nhỏ, anh nôn nóng sốt ruột vọt vào trong một phòng bệnh vừa vặn đang chịu trách nhiệm châm cứu, y tá kia bị dọa sợ đếntay run thiếu chút nữa đem kim châm sai. . . . . .

Chờ Tiểu Phàm xuống lầu, thấy Lưu Nghị Sơn và một đám thủ hạ của anh còn có mấy y tá treo nét mặt khổ ép. Có một y tá trẻ tuổi giống như tìm được cứu tinh, lôi kéo Tiểu Phàm nói: "Lưu tiên sinh, cô ấy có thể làm chứng, chúng tôi tuyệt đối sẽ cung cấp phục vụ tốt nhất cho phu nhân của ngài."

Nhìn y tá này bộ dáng khẩn trương, đoán chừng là bị Lưu Nghị Sơn lang sói này rống thật lâu.

Lưu Nghị Sơn để cho tất cả thủ hạ đều ở bên ngoài coi chừng, chính anh vẫn thu lại nổi lên tươi cười mở cửa đi vào, bộ dáng dịu dàng này thật là so với thời điểm ở bên ngoài khác nhau một trời một vực, đây là lần đầu tiên Tiểu Phàm chân chính thấy được "ôn nhu" của Lưu Nghị Sơn.

Các y tá lúc đi còn nhỏ giọng bàn tán: "Trời ạ, người nào gả cho người đàn ông như vậy, sớm muộn có một ngày sẽ bị hù chết, quá kinh khủng. . . . . ."

Tiểu Phàm liếc mắt nhìn Quân Kha bên cạnh, nở nụ cười, cô nói: "Ngộ nhỡ bị Lý Phỉ nghe được, cô nàng này khẳng định lao ra tiến hành nói chuyện giáo dục một phen thật tốt với cô y tá."

Quân Kha thoáng chút đăm chiêu hỏi: "Người đàn ông của cô giáo Lý tên là gì? Có phương thức liên lạc gì?"

Tiểu Phàm sững sờ: "Anh muốn làm gì. . . . . ."

Quân Kha không ngừng gật đầu, lộ ra nét mặt anh hùng giúp đỡ lẫn nhau : "Đây là một người đàn ông tốt, cho nên hai chúng tôi sẽ có rất nhiều đề tài có thể trao đổi."

Liền câu nói này, hiểu biết của Tiểu Phàm đối với Mạc tổng lại đạt đến một bậc thang mới —— người đàn ông này hoặc là cái rắm quá thúi hoặc chính là quá tự tin rồi, sự thật như thế nào còn đợi Mạc phu nhân tương lai giám định.

Đồng hồ bệnh viện đã chỉ bốn giờ chiều, Tiểu Phàm nhớ đến hành lý của cô còn chưa thu dọn xong, cô nói cảm tạ đối với Quân Kha: "Mạc tổng, chuyện ngày hôm nay đa tạ anh giúp một tay, lần sau tôi mời anh ăn cơm."

Quân Kha hướng về phía bóng lưng của cô cười cười, anh duỗi "hai" ngón tay ra ngoài, tự nhủ nói: "Em đã thiếu tôi hai bữa cơm rồi, chờ thời điểm em thiếu tôi hai mươi lần, 200 lần, hai ngàn lần, có phải là em nên gả cho tôi hay không? Cũng tốt ngày ngày em thuận lợi mời tôi ăn cơm."

**

Thư ký của Dịch Đông Thần hôm nay làm việc giống như là cắn thuốc lắc, đó là một người hiệu suất cao, tài liệu đưa lên cho Đông Thần xem qua đều phân loại từng cái thật tốt; muốn mở hội nghị nói trước một canh giờ đã xác nhận nhân viên có mặt tốt lắm . . . . . .

Thư ký Tiểu Từ mới tới nhỏ nhẹ lặng lẽ hỏi thư ký đại nhân: "Hôm nay đây là thế nào, trong tỉnh đã xảy ra chuyện lớn sao?"

Thư ký đang trong phòng làm việc của Phó Thị Trưởng liếc mắt nhìn: "Ông chủ có lệnh, trước năm giờ muốn đem tất cả mọi công việc kết thúc, hủy bỏ tất cả xã giao."

Tiểu Từ giật mình trạng: "Tại sao a, mấy ngày nay vì chuyện tranh cử thị trưởng, chuyện trên đầu chúng ta đều làm không xong, mấy ngày trước anh ấy không phải còn hận không thể làm thêm 24h một ngày sao?"

Thư ký vô cùng cảm thán đáp một câu: "Ông chủ nói rồi, phải về nhà giúp bà xã."

Rõ ràng là giọng điệu nói chuyện rất nhẹ, thật ra thì kết quả người trong cả văn phòng cũng biết rồi, quả thực là cằm rớt đầy đất. Mọi người đều biết phó Thị Trưởng đại nhân tuổi trẻ tài cao là người đàn ông đã kết hôn, phu nhân Thị Trưởng kia nhưng là Kim Ốc Tàng Kiều*, có rất ít người gặp qua bộ mặt thật của cô ấy. Dù là thư ký của Phó Thị Trưởng cũng chẳng qua nghe qua mấy lần điện thoại của phu nhân, theo cô giới thiệu, Phu Nhân Thị Trưởng có một giọng của Laury, là một người tính tình dễ chịu khó có được, vì vậy tất cả mọi người suy đoán bà xã của Dịch Đông Thần là cô nương 18 tuổi, dịu dàng thiện lương như nước . . . . . .

*: Những cậu ấm cô chiêu

Nếu Tiểu Phàm nghe nói như thế, đoán chừng có thể thoải mái, bởi vì mỗi lần cô gọi cho Dịch Phó Thị Trưởng cũng sẽ chần chừ dùng giọng điệu tốt, kết quả không ngờ trong lúc vô tình thế nhưng che giấu tiếng nói của cô, Laury? 18 tuổi? Dịu dàng thiện lương? Bao nhiêu năm không ai hình dung cô như vậy rồi.

Khi đang nói chuyện có điện thoại gọi đến, là cục trưởng cục công an Đổng Kiến Dân, có thể nói anh là người thân cận của Dịch Đông Thần, hai người giúp đỡ lẫn nhau cùng đi lên, hôm nay anh gọi điện thoại đến là liền muốn hỏi một chút khách sạn Quân Viên bắt được mấy người kia nên xử lý như thế nào.

Điện thoại là thư ký nhận, thư ký nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp đến năm giờ, cô nói: "Đổng cục, lúc này Phó Thị Trưởng sắp tan việc, ngày mai ngài lại gọi đến đây đi."

Thế là Đổng cục ở bên kia cười hai tiếng: "Tôi biết Phó Thị Trưởng cần cù lúc nào thì tan việc sớm như vậy? Cô dọa tôi rồi?"

Thư ký liên tục giải thích không ngừng: "Đổng cục, ngài cho tôi mượn mười can đảm tôi cũng vậy không dám lừa gạt ngài, thành thật nói với ngài, là phu nhân ở trong nhà thúc giục rồi."

Đổng Kiến Dân là một người thông minh, Dịch Đông Thần luôn luôn đem anh vợ giấu được rất tốt, lúc ờ bên ngoài đối với quà tặng người đẹp của đối thủ cũng đều chỉ là nhìn một chút, làm một chút bản lĩnh bên ngoài, còn thật sự chưa từng đem người nào lên giường. Ít nhất anh có mặt mấy lần nhìn rất rõ ràng, cho nên đại khái cũng liền rõ ràng, vị kia nhà Đông Thần là có chút bản lĩnh. Nghĩ đến đây, anh cũng đành phải đổi thời gian hẹn nữa. Về phần mấy cái người kia của khách sạn Quân Viên liền tạm thời tìm tên tuổi giam mấy ngày trước, muốn khẩu cung thế nào, xác định bao nhiêu tội, xác định tội của người nào, vấn đề này anh vẫn nên hỏi Đông Thần một chút thì tốt hơn, dù sao người của Mạc Quân Kha làm việc quá nhanh quá mau, cũng không biết Dịch Phó Thị Trưởng lúc này bị cái gì kích thích.

Nếu là Đổng Kiến Dân biết Dịch Đông Thần đây là giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, vậy cũng thật là muốn càng phát ra bội phục Tiểu Phàm rồi. . . . . .

Thư ký mới vừa cúp điện thoại, liền nhìn thấy Dịch Đông Thần mở cửa đi ra ngoài, anh bình tĩnh chỉnh sửa quần áo một chút, hình như là mỉm cười thân thiết nói tạm biệt với người trong văn phòng, sau đó bước nhanh rời đi, nhìn ra được anh nóng lòng trở về, cũng nhìn ra được tâm tình của anh không tệ.

Chỉ là thư ký liền kỳ quái, phu nhân trong nhà này cho Phó Thị Trưởng uống thuốc Mê Hồn gì, chẳng lẽ mua áo lót hấp dẫn chuẩn bị qua một ngày kỷ niệm?

Tâm tình của Dịch Đông Thần hiển nhiên không tệ, cho đến nhận được một cái tin nhắn: Thị trưởng Dịch, có một chút tài liệu liên quan với Mạc Quân Kha, ngài có hứng thú không? Sáu giờ, khách sạn Bác Nhã, tôi chờ anh nha.

Gởi tin nhắn chính là người phụ nữ trước kia tìm đến cửa anh, lên là Vu Phương Phương, vốn là không có gì, chỉ là trước ở khách sạn Quân Viên thấy cô hình như có chút quan hệ với Mạc Quân Kha, cho nên thời điểm sau khi cô tìm đến, Đông Thần tượng trưng hỏi mấy câu, không ngờ người phụ nữ này còn rất thông minh.

Đông Thần do dự một chút, vẫn nhắn lại: năm giờ 20, cho cô mười phút.

Nhanh chóng giải quyết Vu Phương Phương, sau đó anh liền nhanh chóng trở về nhà. Trong nhà có tiếng TV, chỉ thấy Tiểu Phàm nằm trên ghế sa lon xem Khang Hi đến đây. Bộ dáng kia thật giống với trước khi kết hôn, duy nhất có vẻ rõ ràng khác nhau chính là tóc dài bị của cô dứt khoát thay thế bằng tóc ngắn chỉnh tề, lộ ra cổ và xương quai xanh.

Đây đối với Đông Thần mà nói quả thật chính là hấp dẫn tự nhiên.

Vì vậy Tiểu Phàm còn chưa có để ý đến anh, Phó Thị Trưởng đại nhân cũng đã rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô, không cho cô một chút thời gian nói chuyện liền nhanh chóng hôn lên. . . . . .

Cái hôn này hôn đến Tiểu Phàm hít thở không thông, Đông Thần đã làm qua rất nhiều lần dĩ nhiên biết đầu lưỡi như thế nào có thể kích thích điểm mẫn cảm của vợ yêu, có thể làm cho phản kháng của cô dừng lại ngoan ngoãn đầu hàng. Cùng lúc đó tay của anh cũng bắt đầu chạy ở trên người phụ nữ, rất nhanh đến mò đến bên mép quần lót của cô, kéo xuống dưới. . . . . .

Tiểu Phàm bị chọc cho cả người là lửa đã không có lý trí có thể nói, bàn tay cô bưng lấy đầu của Đông Thần, cũng đang trong lúc mông lung thấy trên cổ áo sơ mi của Đông Thần có một chút xíu dấu son môi màu hồng. Bởi vì dựa vào thật gần, cho nên mới thấy rõ, hơn nữa ngửi không thấy mùi đặc biệt gì, son môi này phải là hàng tốt nhất.

Cô cười lạnh một tiếng, há mồm bình tĩnh cắn một cái, nghe được thanh âm người đàn ông bên người nhè nhẹ, sau đó từ từ đẩy anh ra nói: "Cho anh một lời khuyên, trước khi suy nghĩ muốn cùng người lên giường, tốt nhất tắm trước, đem dấu vết ăn vụng trên người cũng lau sạch sẽ rồi, tránh làm cho mọi người mất hứng."

Nói xong bàn tay cô vung lên, đẩy Đông Thần sang ra bên tránh ngăn cản cô xem TV, Khang Hi đến đây đang chiếu chuyện cười đồi trụy, Tiểu Phàm liền có một phen nghe một phen không.

Đông Thần đem máu tanh trong miệng nuốt xuống, anh bình tĩnh cởi áo khoác, áo sơ mi, sau đó từ trong miệng Tiểu Phàm phát hiện dấu vết ở chỗ nào. Cũng lạ anh đến gấp, không phát hiện Vu Phương Phương này thế nhưng cho anh xuống như vậy cá sáo.

Anh đem quần áo kia ném vào trong thùng rác, ánh mắt nhìn thẳng người phụ nữ trên ghế sa lon: "Vết bẩn trên quần áo không tính là gì, thời điểm xã giao sẽ khó tránh khỏi đụng phải, muốn xem liền nhìn trên người có sạch sẽ hay không." Nói xong thân trên trần trụi của ngăn trở TV, sau đó lại động thủ bắt đầu cởi dây lưng. . . . . .

Tiểu Phàm bình tĩnh liếc anh một cái, duỗi tay xuống: "Anh tiếp tục, tôi đi ngủ trước đây, đúng rồi, anh thật giống như rất thích ghế sa lon, vậy tối nay tôi liền không tranh với anh rồi. . . . . ." Nói xong cô đứng dậy, không để ý chút nào người đàn ông đẹp trai đang biểu diễn thoát y.

Bộ dạng này của cô thật là chọc Đông Thần rồi, anh vừa vui mừng vừa tức giận, vui mừng là người phụ nữ vẫn ghen tỵ để ý, cái này chứng tỏ cô vẫn rất để ý đến mình, chỉ là cô cũng đầy đủ tàn nhẫn, không nghe rõ nguyên nhân, đồng thời cũng không xem anh ra sức diễn xuất. . . . . .

Nghĩ đến đây, anh nhanh chóng kéo tay Tiểu Phàm, đem cô hướng vào trong lồng ngực của mình, chà lỗ tai của cô nói: "Em cảm thấy vào cái nhà này còn có thể cho phép em làm chủ sao? Cuộc sống ở chung bắt đầu lần nữa, không phải là anh nên hỏi em một chút phúc lợi à?"

Người phụ nữ trong ngực hung hăng liếc anh một cái, nghĩ thầm, nếu không phải là ba mẹ đột nhiên tập kích, nếu không phải là cô còn không dám nói cho bọn họ biết chuyện ly hôn, cô còn có thể dễ dàng tha thứ người đàn ông cặn bã hành vi cầm thú sao?

Vậy mà suy nghĩ như vậy một lát, cô đột nhiên phát hiện, thật ra thì nói cho cùng, cô vẫn khinh bỉ chính mình: rõ rành rành không nhịn được thân thể hấp dẫn chồng trước, lại đối với xâm lấn của người phụ nữ khác chán ghét vô hạn —— việc này chính là nàng dâu ghen nha.

Sau đó còn có một đáp án càng thêm hiển nhiên đặt ở trước mặt cô: cô còn khinh bỉ người đàn ông vô sỉ trước mắt này! Cô nên lấy ra những thứ chứng cứ bên ngoài năm đó cẩn thận xem lại một chút, hoàn toàn diệt trừ loại ý nghĩ tự làm khổ này thật tốt.

Tác giả có lời muốn nói: hai người nhớ thương lẫn nhau được gọi là tình yêu, một thân một mình quấn quýt đó chính là dây dưa bị coi thường nha!

Trong ba người dây dưa chưa chắc có tình yêu, nhưng ít ra có một người là bị coi thường —— chỉ là không biết cuối cùng sẽ là ai?

Tiểu PK:

Dịch Đông Thần ôn hòa cười một tiếng: công việc chủ yếu của trưởng bối năm nay vốn là đem gương vỡ lại lành, sau đó sinh một thằng nhóc con, những thứ khác —— hừ được, đây còn không phải là dễ như trở bàn tay.

Mạc Quân Kha khinh miệt nhìn lướt qua: cậu không dám so với tôi ai bỏ ra nhiều hơn, phụ nữ thiếu hụt cảm giác an toàn, tổn thương của cậu cho cô ấy một lần liền chưa chắc có cơ hội tổn thương cô ấy lần thứ hai.
Bình Luận (0)
Comment