Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 17

Thời điểm nụ hôn hai người nam nữ nóng bỏng, Vu Phương Phương nhìn như cây kim trong mắt, đây gọi là trong một cơn giận dữ. Rõ ràng là cô đến đây sửa chữa An Tiểu Phàm phách lối đó, kết quả mang đến người đàn ông lâm trận phản bội, trực tiếp đi về phía quân địch.

Cho đến bây giờ đều là giành người đàn ông của người khác Vu Phương Phương đây là lần thứ hai bị ngăn trở, càng làm cho cô nổi trận lôi đình chính là, cô hai lần cũng hao tổn ở trong tay của một người phụ nữ —— An Tiểu Phàm!

Vu Phương Phương nghĩ không ra, An Tiểu Phàm rốt cuộc có cái gì tốt, Mạc Quân Kha đáng giá thậm chí là Dịch Phó Thị Trưởng cũng đối với cô ta làm như loại báu vật không thấy, không được, cô tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy!

Lý Phỉ cẩn thận mà chú ý đến nhất cử nhất động của yêu nữ, phát hiện cô ta đang tức giận đằng đằng bước nhanh đến phía hai người thân mật, Lý Phỉ bình tĩnh chặn lại ở trước mặt yêu nữ, mỉm cười hỏi: "Thân ái, cái người này là muốn làm gì đây? Không thấy hai người này dính như keo sơn rất khó phân ra sao? Muốn làm người phúc hậu, nhất là loại thời điểm này, cô. . . . . ."

Nói xong, Lý Phỉ tăng thêm sức lực trên tay, đem yêu nữ kéo đến trên quầy bar xa xa, ở trên vai cô ta dùng sức vỗ hai cái, sau đó đưa lên cái ly rượu Kê Vĩ kia mình đã uống, nói: "Uống ly rượu, nhìn cho thật kỹ, người thật việc thật này so ở nhà thuê đĩa xem qua thích hơn nhiều."

Yêu nữ đang gầm thét, Lý Phỉ lôi kéo cô ta, ý vị sâu xa nói: "Gấp cái gì, đây nhưng mà là một cái hôn đã khiến cho cô gào khóc thảm thiết rồi, nếu để cho cô thấy được trường hợp hai người bọn họ ở trên giường đại chiến, vậy cô còn không trực tiếp hộc máu bỏ mình, ngay cả cơ hội sống lại cũng không có?"

Lỗ tai tiếp thu được thanh âm phong phú, mà lúc này đây Tiểu Phàm lại cái gì cũng không nghe được, Dịch Đông Thần cánh mũi đang lúc phun ra hơi thở lửa nóng giống như là trong suốt tức mảng từng tầng một phả lên trên mặt cô, khiến cho cô mặt của bắt đầu nóng lên, khiến cho hô hấp của cô bắt đầu dồn dập, khiển cho toàn thân cô cũng bắt đầu từng tấc run rẩy. . . . . .

Rõ ràng mấy ngày trước còn thẳng thắn gặp nhau, lại không ngờ lúc này một cái hôn vẫn có uy lực lớn như vậy.

Cả người giống như bị điện giật chảy qua, tay Tiểu Phàm không tự chủ vòng qua thân thể rắn chắc lửa nóng kia, tự nhiên rối tinh rối mù, chính mình giống như ở nhà, không coi ai ra gì.

Người xem nuốt nước miếng một cái, không nhịn được châm chọc: một cái hôn liền con mẹ nó kích tình mãnh liệt như vậy, ngộ nhỡ đụng ngã, thật là long trời lở đất làm sao, biển cạn đá mòn a. . . . . .

Sau đó đây đơn thuần là người xem YY, tình huống hiện thật luôn là chẳng phải thích hợp.

Đây không thế, hôn hôn liền có vấn đề, kèm theo tiếng ồn ào liên tiếp kêu lên một tiếng, Dịch Đông Thần hoa lệ lệ xụi lơ thân thể, cơ hồ là lấy tư thế ôm ấp yêu thương ngã xuống trong ngực Tiểu Phàm.

Tiếp nhận muôn vạn cái nhìn Tiểu Phàm dở khóc dở cười, rõ ràng bị hôn vô lực là cô, thế nào cuối cùng vẫn là cô làm mỹ nhân cứu anh hùng đây? Kịch tình này có chút thác loạn.

Tiểu Phàm cố gắng thử khiến Đông Thần đứng lên, tại thời điểm thân thể tiếp xúc vô hạn, đột nhiên hiểu ra một vấn đề: thân thể Dịch Đông Thần không phải nóng một chút xíu.

Cô dán một cái trán, nhiệt độ kia sẽ không nói dối: Dịch Đông Thần phát sốt rồi!

Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tiểu Phàm thấy Dịch Đông Thần ngã bệnh, trong trí nhớ thân thể người đàn ông này chính là làm bằng sắt, công việc xã giao bận rộn đi công tác, công việc liên tiếp tầm vài ngày tinh lực vẫn dồi dào như cũ.

Cho nên lập tức Tiểu Phàm có chút lờ mờ.

Hôm nay quầy rượu náo nhiệt là từng đợt liên tiếp, mà cuối cùng vẫn là lấy người đàn ông kinh điển của Lý Phỉ oanh oanh liệt liệt ra sân làm khúc kết thúc.

Lý Phỉ nói để Lưu Nghị Sơn mang đồng chí Tiểu Dịch đi bệnh viện, Lưu Nghị Sơn không nói hai lời, ôm ngang Tiểu Dịch lên, liền oanh oanh liệt liệt ra lệnh cho người ta lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Phía sau còn kéo theo Tiểu Phàm, nguyên nhân là, đồng chí Tiểu Dịch dù là trong lúc phát sốt, hai tay vẫn như cũ nắm tay Tiểu Phàm thật chặt, không chịu buông ra.

Ở đây sau khi một nhóm người đi, quản lý một mực đứng xem nhưng lại không hiện thân vội vã chạy về phòng được bao ở phía sau.

Trong phòng, Quân Kha đang giơ ly rượu đối với một người đàn ông trung niên đi giày Tây nói: "Thư ký Bàng, vậy khách sạn Quân Viên của chúng tôi liền cầu xin anh chăm sóc, tôi mời anh một chén!"

Cái người được gọi là thư ký Bàng đó chính là thư ký của phó thị trưởng thành phố G, hắn ta xem thường phủi miệng một cái: "Tiểu tử Dịch Đông Thần kia thật đúng là cho là thành phố này không có ai rồi, bình thường liền quen làm mưa làm gió, tôi không ra tay là cho anh ta mặt mũi, thật đúng là cho rằng tôi sợ anh ta sao!" Tiếp theo bàn tay hắn ta vỗ bàn, nói: "Mạc tổng, anh yên tâm, công ty của anh giống như chịu vì thành phố G làm cống hiến, chúng tôi là tuyệt đối hoan nghênh."

Quân Kha cười thầm, để cho cấp dưới đem trà Long Tĩnh hảo hạng ở phía Tây chia ra trước mặt người của lãnh đạo, trong lòng tất cả mọi người đều ngầm hiểu, cái hộp này bên trong còn đặc biệt có chứa một tờ chi phiếu, con số không nhỏ.

Điều này hiển nhiên là một bữa tiệc chủ và khách đều vui vẻ.

Chờ Quân Kha tiếp lãnh đạo ra cửa, quản lý chờ đợi phía ngoài mới đem chuyện đã xảy ra lúc trước trong quán rượu hồi báo một lần với anh.

Quân Kha lắng lắng nghe nghe, sắc mặt liền lạnh xuống, lông mày ngọn núi xoắn chung lại với nhau, một đôi ánh mắt xuống chút nữa là bịt kín sắc mặt giận dữ. Nghe được Vu Phương Phương vẫn còn ở trong quán rượu, Quân Kha liền bước nhanh đi ra phía ngoài. Anh không nghĩ đến là chỉ cách mấy cánh cửa ngầm, anh liền bỏ qua nhiều nội dung đặc sắc như vậy, chỉ là có một chút vẫn khiến cho anh rất giật mình: Dịch Đông Thần lại dám trước mặt mọi người thừa nhận Tiểu Phàm là người phụ nữ của anh, anh là không lo lắng danh tiếng của mình rồi sao?

Vu Phương Phương nhìn Mạc Quân Kha xuất hiện, sắc mặt lạnh lùng như cũ, cô sửa lại tóc của mình, sau đó nghênh đón, thân thể khẽ cong tựa vào trên người Mạc Quân Kha, dùng ngón vẽ phác thảo trên ngực của anh: "Thật sự là đáng tiếc nha, người phụ nữ anh xem trúng thì ra là cũng có một chân với Dịch Phó Thị Trưởng, nếu không, một lần nữa anh trở lại ôm ấp tôi đi? Tôi có thể tha thứ anh đã từng bị lạc, dù sao đàn ông mà, làm sao cả đời chỉ trung thành với một người người phụ nữ."

Quân Kha dùng đầu ngón tay nâng cằm của cô ta lên, mặt cực kỳ gần sát, lạnh giọng nói: "Cô sai lầm rồi, vẫn có loại đàn ông cả đời chỉ cần một người phụ nữ, ngoài cô ấy ra, những người phụ nữ còn lại đều là cứt chó. Hơn nữa cô sửa lại một chút, tôi với cô cho đến bây giờ sẽ không đùa giỡn, bởi vì cô thật sự là vừa thối lại vừa dính như phân, cũng chỉ có con ruồi trêu chọc!" Nói xong anh hung hăng đẩy Vu Phương Phương ra.

Eo đụng vào trên ghế, diện mạo Vu Phương Phương gào khóc bị đau bắt đầu dữ tợn, cô vốn là phải là nở mày nở mặt, kết quả An Tiểu Phàm cái gì cũng chưa có làm, hai người đàn ông này cũng từng người một hấp ta hấp tấp đi đến gần. Cô Vu Phương Phương chưa hề chịu nhục nhã như vậy, vì vậy sau một hồi cười lạnh, Vu Phương Phương gọi Mạc Quân Kha lại đang muốn đi ra ngoài: "Anh tốt nhất hiện tại liền đem An Tiểu Phàm mang đi, nếu không anh sẽ thấy không có cơ hội đến gần cô ta, Hừ!"

Nghe nói như thế, Quân Kha dừng bước: hướng về Vu Phương Phương loại phụ nữ này một khi bị chọc giận, thật sự là chuyện gì cũng làm ra được.

Vu Phương Phương tận lực giữ vững xinh đẹp mà đi đến trước mặt Quân Kha, ôm cánh tay của anh, tà mị vừa nói: "Dù gì tôi cũng vậy từng hạ không ít công phu trền người anh và Dịch Phó Thị Trưởng, nếu như mà tôi có lòng muốn thắng ai, anh lại thật sự có thể thắng. Mạc tổng, anh muốn thắng không?"

Tính kế bên ngoài với sắc lang, tồn tại nguy hiểm và lợi ích, nhưng nếu là gặp phải Vu Phương Phương mỹ nữ sắc như vậy, chỉ số thắng bại sẽ như thế nào đây?

Quân Kha suy tư một hồi, vẫn là mang theo một chút xíu đã đẩy ra cánh tay của Vu Phương Phương, tỉnh táo nói: "Cô là người thông minh, nên hiểu rõ người thường xuyên đung đưa trái phải hẳn là không đáng giá để người khác tin tưởng, cho nên cô muốn tôi làm sao tin tưởng cô đây?"

Từ trong túi xách móc ra một cái máy ghi âm, Vu Phương Phương cười: "Biết tôi là vì cái gì ham thích ẩn hiện ở quầy rượu không? Bởi vì trong quán rượu có trai đẹp và các loại tin tức."

Hai người lên xe Quân Kha, Vu Phương Phương lúc này mới ấn xuống cái nút ở máy ghi âm, chỉ nghe một thanh âm quen thuộc truyền đến: "Trong đoàn thể xã hội mấy lão gia hỏa đã sớm nhìn Mạc lão đại bất mãn, tôi nghe nói, bọn họ đang có kế hoạch thừa dịp anh đang đi thành phố G phát triển cơ hội đá anh ta một cú đi ra ngoài. . . . . ."

"Chỉ là đá ra đi cũng không tồi, bọn họ đây là muốn diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn. Nếu quý này công trạng của khách sạn còn không tăng trở lại, thì mấy lão gia có đầy đủ lý do xin người đứng đầu đoàn thể sử lý Mạc lão đại, ông nói chúng ta có phải sớm làm chuẩn bị hay không."

. . . . . .

Xương cốt nổi lên trên gương mặt Quân Kha, có thể thấy được anh dùng bao nhiêu sức lực mới khống chế được kích động muốn phát tiết, anh nhìn chằm chằm Vu Phương Phương: "Thứ này cô cho Dịch Đông Thần nghe?"

Yêu nữ cười: "Dĩ nhiên." Nếu không có những thứ đồ này, cô làm sao lại có cơ hội đến gần Dịch Đông Thần đây? Chỉ là đáng tiếc, người đàn ông kia không chỉ quá không hiểu phong tình hơn nữa xuống tay đủ ngoan độc. Khó trách khi thời điểm muốn anh đến giúp đỡ giải quyết An Tiểu Phàm, anh sẽ sảng khoái như vậy đến đây, a, thì ra là người đàn ông này muốn hoàn toàn thoát khỏi chính là cô Vu Phương Phương mà không phải An Tiểu Phàm, mà cô lại vẫn làm chất xúc tác tình cảm cho hai người này.

Biết hiện tại bây giờ muốn những thứ này đã làm việc mất công, Vu Phương Phương thu lại cảm xúc ghi hận, tính toán tiếp theo lui mà tiến, cô hướng về phía mặt của Quân Kha, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó đem đầu vùi ở trên ngực Quân Kha mè nheo một chút xíu, cùng lúc đó tay từ hai bên khuôn mặt của Quân Kha đi lên, đến xương quai xanh, từ từ xê dịch về phía nút cài đầu tiên của áo sơ mi . . . . . .

Nhiệt độ trên người Quân Kha bắt đầu thay đổi, đây là một phản ứng bình thường của phái nam đối với tình hình sắc đẹp hấp dẫn đặc biệt, cũng lạ Quân Kha cấm | dục đã lâu, thân thể bây giờ là không chịu nổi một chút xíu trêu đùa. Cái loại lửa nóng đó dòng điện không ngừng đánh thẳng vào thần kinh, khiến Quân Kha có một cỗ kích động kéo Vu Phương Phương đến trên bắp đùi của mình.

Cô không an phận ưỡn ẹo thân thể, không ngừng thiêu đốt nhiệt độ chỗ mẫn cảm, cọ vào chỗ sưng lên cảm thấy cần thiết phát tiết.

Ngón tay Quân Kha chôn ở trong tóc dài của Vu Phương Phương, dùng sức kéo ra, để cho mặt của cô nâng cao lên, nhìn thẳng anh.

Ngay ở một khắc đó, anh đột nhiên nhớ đến hơn nhiều năm trước, chính anh máu me đầy người ngã ở trước mặt của một đứa bé gái, đó là mùa hè, cô gái mặc váy lụa trắng, như công chúa. Quân Kha còn có thể nhớ rõ ràng vẻ mặt của cô lúc đó, giật mình, thương hại, còn có cô đưa đến khăn tay. Không lâu sau, cô xoay người chạy về, Quân Kha cho là cô là sợ mình máu tanh như vậy, lại không nghĩ rằng cô gái này sẽ lần nữa đi vòng trở lại, cầm trong tay một bộ quần áo sạch sẽ, còn có lương khô. . . . . .

Tràn đầy vui mừng Quân Kha cho là cô sẽ nói ra lời an ủi gì, kết quả cô chỉ đem đồ đưa cho anh, cảnh giác hỏi: "Anh là người nào?" Không đợi anh cho ra câu trả lời, cô còn nói, "Thôi, anh nói với tôi cũng vô ích, tôi khuyên anh đi nhanh lên, nơi này liền thiếu đàn ông, nhất là giống như anh vậy người con trai huyết khi sôi trào, bị những lão già này bắt được không đi ra được. . . . . ."

Bộ dáng nói chuyện dày dạn kinh nghiệm, khiến Quân Kha thiếu chút nữa bật cười tại chỗ. Anh nghĩ loại thời khắc xa lạ này, cô bé này đối xử với anh người xa lạ máu me đầy người này thái độ còn rất đặc biệt.

Sau lại anh lại muốn nghĩ, mới hiểu được, cô bé này là thông minh, cô nhất định là biết, nếu như anh là một người dân liều mạng liền chọc không được, lại không thể biểu hiện quá sợ hoặc là quá kháng cự, bởi vì không cẩn thận cô liền dễ dàng bị bắt cóc đi. . . . . .

Nghĩ đến đây, Quân Kha đẩy yêu nữ ra . . . . . .
Bình Luận (0)
Comment