Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 38

Chậm rãi lái xe, Đông Thần thỉnh thoảng liếc về phía Tiểu Phàm mấy lần, nhìn thấy người khác đang cúi đầu nghiên cứu điện thoại di động kia, phải nói bà xã của anh này lòng hiếu kỳ rất mạnh mẽ, một khi cảm thấy hứng thú đối với thứ gì cũng không phản ứng với cái gì rồi. Điểm đặc tính này vào thời điểm nào đó vẫn là thật đáng yêu, nói thí dụ như thời điểm cô chạy đuổi theo mình, chỉ là. . . . . . Bỗng nhiên trong lúc đó, Đông Thần lại liên tưởng đến một điều nữa: về sau có đứa bé, Tiểu Phàm có phải cũng sẽ như vậy hay không?

Dù sao không phải chuyên ngia về điện tử, Tiểu Phàm nhìn thật lâu vẫn không phát hiện giải quyết vấn đề này như thế nào, vì vậy cô muốn đợi một lát sẽ tìm Lý Phỉ đến xem một chút đi, bà cô này đối với đồ vật bàng môn tả đạo tương đối cảm thấy hứng thú, không chừng có thể phát hiện trò bịp bợm gì. Nghĩ như vậy, cô lại thật sự bắt đầu nghịch điện thoại di động, dĩ nhiên nếu nói nghịch, thật ra thì cũng chính là lật lại xem nhật ký điện thoại. Không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình.

Bỗng dưng ngẩng đầu lên, Tiểu Phàm hỏi: "Ngày mai phía trên có người đến tìm anh nói chuyện? Nói về vấn đề bổ nhiệm thị trưởng sao? Anh hoàn toàn chắc chắn rồi sao?"

Đông Thần thoải mái mà cười một chút: "Hẳn là mấy ngày nay cố gắng không uổng phí đi, chỉ là không đến một khắc cuối cùng, anh cũng không thể bảo đảm một sai sót nào như vậy."

Tiểu Phàm chậc chậc có tiếng: "Cầu chúc ngài mã đáo thành công."

Trong xe tiếng cười một mảnh, vậy mà phía trước đột nhiên xuất hiện một cái bóng dáng cực nhanh, xông thẳng đến xe của Đông Thần. Đông Thần hiển nhiên không ngờ đến sẽ có người lấy loại phương thức đồng quy vu tận* này đụng tới, anh dùng sức đảo tay lái, hy vọng có thể tránh ra.

*: cùng chết

Thời gian phản ứng chính là trong nháy mắt, Tiểu Phàm sững sờ, trước mắt không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trong lỗ tai vang lên ong ong không ngừng, trong thời gian không đến một giây ở đây, tiếng va chạm ầm ầm ở bên cạnh muốn nổ tung lên. Một giây này có người nhào lên, đem Tiểu Phàm áp đảo ở trên ghế ngồi, đầu thủy tinh trước xe đột nhiên vỡ tung, không thể khống chế bắn ra. . . . . . Cả xe hơi cũng bị đụng vào trên cây cột bên cạnh chĩa ra, tiếng va chạm bén nhọn chui thẳng vào trong não người. . . . . .

Tiểu Phàm bị té nhào vào chỗ ngồi đầu cơ hồ bị đụng cho hôn mê, choáng váng nhìn người đàn ông trước mặt một cái, trong lòng không lý do bị kéo căng lên, cô không dám ra tay đẩy Đông Thần, bởi vì không biết anh bị thương ở chỗ nào.

"Dịch Đông Thần, mau tỉnh lại, ngàn vạn lần đừng ngủ, còn chưa đến buổi tối !" Cô gào tiếng phải rất lớn, nhưng Đông Thần vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích. Tiểu Phàm bị đặt ở phía dưới, cô nhìn không đến mặt của Đông Thần, chỉ có thể dùng tay ở trên người của anh nhẹ nhàng sờ mó một lần.

Bỗng nhiên đầu vai tê tê: "Cái người này là nhân cơ hội ăn đậu hũ của anh!" Thanh âm của Đông Thần truyền đến.

Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ngang hông anh vỗ một cái: "Lúc này anh còn có ý định nói đùa. Mau dậy đi, anh đè ép tôi...tôi thở không nổi rồi."

Lại là thời gian dài không nói lời nào, chỉ nghe đến tiếng hít thở của đối phương, lòng của Tiểu Phàm mới vừa để xuống lại thắt lại: "Anh chỗ nào không thoải mái?"

"Bà xã, trước tiên em đừng có gấp. Hãy nghe anh nói, trước tiên gọi điện thoại cấp cứu, đã nói ở đây xảy ra tai nạn xe cộ, có người bị thương, sau đó sẽ báo cảnh sát, để cho cảnh sát đến xử lý. Nếu như em sợ, tìm Lý Phỉ bọn họ đến đây đi. Anh trước nghỉ ngơi một lát, chỉ là một... một lát. . . . . ." Dịch Đông Thần nói xong thanh âm dần dần hạ thấp xuống, ngay cả thanh âm hô hấp tiếp theo của anh cũng biến thành rất nhỏ bé.

Tiểu Phàm hốt hoảng lấy tay sờ xoạng bốn phía tìm điện thoại di động, đồng thời giọng gào thét: "Dịch Đông Thần, anh ngàn vạn lần đừng ngủ! Anh mở mắt cho em, cái người này tên khốn kiếp, vì cái gì muốn để cho em lo lắng đây? . . . . . ."

Thời điểm vợ chồng Lý Phỉ chạy đến vẫn nghe Tiểu Phàm mắng, vẻ mặt của cô hung hãn, không biết mệt mỏi mắng Dịch Đông Thần không phải đồ tốt.

Cho đến khi không lâu sau đó xe cấp cứu đến, bác sỹ cùng nhau nỗ lực đem Dịch Đông Thần khiêng ra xe hơi, Tiểu Phàm vẫn còn tiếp tục mắng, chỉ là lúc này cổ họng của cô đã có chút khàn khàn. Lý Phỉ ôm cổ cô, lớn tiếng ở bên tai cô kêu: "Em gái, không có việc gì không có việc gì. . . . . ."

Tiểu Phàm gật đầu một cái về phía cô, mà chân của cô vẫn lại là càng không ngừng đi theo bác sỹ cùng nhau xông lên xe cứu thương. Dịch Đông Thần nằm ngang ở trong xe yên tĩnh một cách kỳ lạ, Tiểu Phàm muốn gào với anh cũng không có hơi sức, cô từ đầu đến cuối tỉ mỉ kiểm tra một lần rồi, trên người có mấy chỗ bị thủy tinh đâm vào, trên đùi không biết là nguyên nhân gì không ngừng chảy máu. . . . . .

Nắm chặt tay của Đông Thần, Tiểu Phàm cố gắng hít sâu, đợi đến lúc tự ổn định một chút mới cúi đầu xuống, dán vào lỗ tai của Dịch Đông Thần nhỏ giọng nói: "Em biết rõ anh nghe thấy, mặc dù giấy ly hôn của chúng ta là giả, nhưng lúc đó lòng của em muốn ly hôn với anh là thật, mấy ngày trước anh không phải một mực hỏi em chuyện phục hôn ư, hiện tại em trả lời anh, chỉ cần anh thật tốt, chúng ta liền phục hôn, sau đó sinh cho anh thật nhiều đứa bé, anh muốn mấy em liền sinh mấy, ngày nghỉ, cả nhàchúng ta có thể cùng đi du lịch. . . . . ."

Dịch Đông Thần không lên tiếng, chỉ là của anh tay dùng lực một cái. Mà vừa động như vậy, Tiểu Phàm kích động lệ nóng quanh tròng, cô đem tay của Dịch Đông Thần áp vào lồng ngực của mình, vị trí trái tim, hiểu ý nở nụ cười.

Âu Dương chạy đến bệnh viện, thấy Tiểu Phàm đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, mà Lý Phỉ ở bên cạnh vẫn nói chuyện với cô. Thân kinh bách chiến, thấy qua vô số trường hợp lớn lòng bàn tay Âu Dương nữ sĩ đang toát ra mồ hôi, bà cố gắng bình tĩnh mà đi đến bên cạnh Tiểu Phàm: "Đứa nhỏ Lý Phỉ này trong điện thoại không nói gì rõ ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đông Thần nó bị làm sao?"

Tiểu Phàm đưa tay ôm lấy Âu Dương nữ sĩ, thanh âm dịu dàng khó có được: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Đông Thần sẽ không có chuyện gì, đúng, sẽ không có chuyện gì."

Âu Dương vuốt vuốt lưng của Tiểu Phàm: "Con thì sao? Có chỗ nào không thoải mái hay không, nghe lời, đi kiểm tra một chút, mẹ liền ở chỗ này thay con coi chừng, vừa có tin tức gì lập tức nói cho con biết."

Tiểu Phàm cười: "Mẹ, con nào có yểu điệu như vậy, lại nói, có anh ấy che chở, con làm sao có thể có chuyện gì, anh ấy tuyệt đối sẽ không để cho con gặp chuyện không may ."

Lưu Nghị Sơn vội vàng mua ít đồ đến để mấy người phụ nữ các cô ăn, nhưng các cô cũng không có khẩu vị gì. Anh ôm Lý Phỉ, nhẹ nhàng nói: "Anh xem tình trạng của em cũng không tốt, đi ăn một chút gì đi, đều trễ thế này, cái gì cũng chưa có chạm qua."

Lý Phỉ dụi dụi đôi mắt: "Lão Lưu, anh xem Tiểu Phàm một chút có phải rất không thích hợp hay không, em gái này nhìn qua có một chút yếu."

"Dù sao cũng là phụ nữ nha, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất hốt hoảng, mềm yếu một chút cũng có thể hiểu."

Lão Lưu vừa mới nói xong, liền nhìn đến Lý Phỉ như có điều suy nghĩ lắc đầu một cái: "Không đúng, em hiểu rõ cô ấy, thật sự, cậu ấy chừng mực vừa phải."

Nói xong, Lý Phỉ đi về phía Tiểu Phàm, nhưng mà lúc này phòng phẫu thuật tắt đèn, áo khoác trắng đi ra ngoài, trên mặt như cũ là một bộ dạng vẻ mặt nghiêm túc.

Tiểu Phàm xông lên đầu tiên, kéo cánh tay bác sỹ, hỏi đến tình huống của Dịch Đông Thần.

Bác sỹ lấy khẩu trang xuống: "Cô là người nhà của bệnh sao?"

"Tôi là vợ của anh ấy!" Thanh âm của Tiểu Phàm mạnh mẽ mà kiên định, giống như là đang lớn tiếng tuyên bố cái gì.

"Được, chúng tôi đã xử lý mảnh thủy tinh trên người của cậu ấy, những thứ này cũng chỉ là vế thương bên ngoài, không có gì đáng ngại, mấu chốt là bắp chân của cậu ấy bị đập ở trong cửa xe, đã tạo thành dập nát gãy xương, hiện tại cần phải làm phẫu thuật trong ngoài cố định, dĩ nhiên còn phải làm một bước kiểm tra nữa, xem cậu ấy có chấn thương sọ não hay không."

Tiểu Phàm sửng sốt một chút mới nói: "Bác sỹ, ngài chọn lựa thời gian thích hợp làm phẫu thuật cho chồng tôi đi. Tình huống của anh ấy bây giờ như thế nào, chúng tôi có thể vào xem một chút không?"

Bác sỹ nói người bệnh vẫn chưa có tỉnh táo lại, nhưng cũng có thể vào nhìn anh một chút.

Ở thời điểm đi vào, Tiểu Phàm túm tay của một hồi Lý Phỉ, lôi kéo cô đi ở phía sau, sau đó sức lực trên người phần lớn tựa vào trên người Lý Phỉ, nhỏ giọng nói: "Em gái, đỡ tớ một."

Lý Phỉ luống cuống, vội hỏi Tiểu Phàm rốt cuộc làm sao.

Tiểu Phàm nở nụ cười: "Tớ giống như, có thể sảy thai. . . . . ."

Lý Phỉ cả người chấn động một phen: "Tớ biết ngay cậu không thích hợp, cậu nói cậu nhịn lâu như vậy làm gì, y. . . . . ." Cô còn chưa nói xong, miệng đã bị Tiểu Phàm che.

"Xuỵt, tớ đi vào nhìn anh ấy một cái, chỉ cần liếc mắt nhìn tớ liền ngoan ngoãn phẫu thật phá thai."

Chuyện Tểu Phàm quyết định ai cũng không thay đổi được, ban đầu muốn ly hôn chính là như vậy. Lý Phỉ không tự chủ cau mày, trợn mắt nhìn cô vài lần, mắng cô là "Bệnh thần kinh" , nhưng mà mắng thì mắng, vẫn là đỡ cô vào xem Dịch Đông Thần.

Dịch Đông Thần trên giường đã đổi lại quần áo bệnh nhân, màu xanh dương nhạt, chiếu lên gương mặt của anh càng thêm tái nhợt. Âu Dương liếc mắt nhìn, trong lòng càng thêm không có cảm giác.

Con trai lớn như vậy, mặc dù gặp vẫn là sẽ giận dỗi với bà, nhưng bà làm sao có thể tiếp nhận con trai bị thương đây? Hốt hoảng, lo lắng, tâm tình lo lắng đan vào một chỗ, không để cho bà có thể bình tĩnh. Bà quay đầu, nhìn Tiểu Phàm một cái: "Con nói chuyện đi với nó đi, nó sẽ nghe lời con."

Mà lời của bà vừa nói ra được một nửa, Tiểu Phàm đã nghiêng thân thể tựa vào trên người Lý Phỉ. Mà Lý Phỉ khẩn trương hướng Lưu Nghị Sơn kêu: "Lão Lưu, mau tìm bác sỹ phụ khoa đến đây, Tiểu Phàm. . . . . ."

Âu Dương nhạy cảm ánh mắt dời xuống, thấy trên quần Tiểu Phàm ướt sũng một mảnh màu đỏ, nhất thời hiểu chuyện gì xảy ra. Bà bình tĩnh đứng dậy: "Lưu Nghị Sơn, cháu ở lại chỗ này, nhìn Đông Thần." Hai ba bước đi đến bên cạnh Tiểu Phàm, cùng Lý Phỉ một trái một phải dìu đỡ Tiểu Phàm, thấy Lý Phỉ sửng sốt một chút, bà tức giận thế mười phần: "Đứng ngốc ở đó làm gì, nhanh chóng mang nó sang phòng bệnh bên kia."

Trên người Âu Dương có loại cảm giác có thể dựa vào, có chút giống với Đông Thần, Tiểu Phàm nở nụ cười, có chút áy náy nói: "Mẹ, thật xin lỗi, con giống như không giữ được đứa bé."

Âu Dương hung hăng lườm cô một cái: "Sai lầm lớn nhất của con chính là cắn răng không nói, chuyện sinh non này có thể để lâu như vậy ư, đứa bé có thể lại có, nhưng đả thương thân thể của mình, mẹ xem con có thể làm thế nào!"

Mặc dù là bị chửi, nhưng trong lòng vẫn là thật ấm áp, Tiểu Phàm nhếch miệng nở nụ cười: "Mẹ, có Lý Phỉ ở đây là được, mẹ đi chăm sóc Tiểu Dịch đi, sau khi anh ấy đã tỉnh lại, khẳng định cần người chăm sóc, Lão Lưu dù sao không đủ kinh nghiệm."

"Coi như tiểu tử kia tỉnh lại, nhất định sẽ la hét muốn mẹ đến đây chăm sóc con, nếu không nó kéo một cái chân què cũng đến, con nhất định phải như vậy phải không?"

Lời vừa nói ra, Tiểu Phàm lập tức không phản đối. Trong bụng càng phát ra đau đớn lợi hại đã khiến cho cô không hơi sức gì, cô lấy tay sờ soạng bụng một phen, ở trong lòng lặng lẽ nói: bảo bối, thật xin lỗi, chờ thân thể ba mẹ con khá hơn một chút lại chào đón con đến, khi đó mẹ nhất định sẽ càng thêm cẩn thận, biết sự tồn tại của con sớm hơn, sớm hơn. . . . . .

Nghĩ đi nghĩ lại, cô có chút thương tâm, cũng không biết vật nhỏ này ở trong bụng của mình đợi bao lâu, lần đầu tiên cảm thấy sự tồn tại của nó vậy mà liền muốn nói gặp lại với nó rồi. Có lẽ sẽ là một cô gái nhỏ thật đáng yêu, giống như mình cũng giống Đông Thần, hoặc là sẽ là một đứa bé trai bướng bỉnh, sẽ gây họa nhưng vẫn làm người khác yêu thích.

Cuối cùng hóa thành ba chữ "Thật đáng tiếc" .
Bình Luận (0)
Comment