Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 62

Hai người đứng đợi rất lâu , kiên nhẫn cho đến khi bầu trời đã sáng và cho đến lúc bọn Trebol xuất hiện . Hai người kiên nhẫn nhìn bọn hắn đưa cả ba người Homing xuống và chờ đợi cho Doflamingo tỉnh lại .

" Thật ngạc nhiên khi thấy bọn hắn thật trung thành với Doffy ... " Haruki cười khẽ .

" Đúng vậy ... Lòng trung thành thật đáng ngưỡng mộ đúng không ? Nhưng cũng tán dương cho bọn hắn khi nhìn thấy được tiềm năng của Doffy ." Haruto gật đầu .

" Bọn người dân đã sắp tỉnh dậy rồi . Chuẩn bị đi ra nào anh hai ~ " Haruki và Haruto đều nhìn nhau một lần cuối rồi biến mất khỏi chỗ đứng hiện tại .

Ở bên chỗ của Doflamingo , sau khi hắn đã tỉnh dậy và nhìn thấy cảnh tượng xung quanh thì hắn sững sờ . Ngay trước khoảng khắc hắn ngất đi , hắn có thể cảm nhận được một thứ gì đó xuất hiện trong hắn ... thứ sức mạnh trong chớp nhoáng đó khiến cho hắn thèm muốn ... Cảm giác đứng trên tất cả đó khiến cho hắn muốn nắm giữ thật chặt ... Hắn có thể bảo vệ gia đình hắn bằng thứ sức mạnh to lớn đó ...

" Thưa ngài , ngài đã tỉnh ? " Doflamingo nghe thấy một giọng nói lạ lẫm bên tai . Sự cung kính bên trong giọng nói đó khiến cho hắn vừa quen thuộc vừa lạ lẫm . Ngay từ khi bước lên hòn đảo này thì đã không còn ai cung kính với hắn như thế nữa .

" Ngươi là ai ? " Doflamingo trừng mắt nhìn bốn người đứng trước mặt hắn .

Một kẻ trong đó có ngoại hình khá kì dị và to lớn hơn hắn rất nhiều lần , thậm chí hắn còn to hơn anh trai hắn . Tên đó mặc một bộ vest xám , một chiếc áo khoác quá khổ màu xanh lam , đội một chiếc mũ vành màu xanh cùng với một chiếc kính đen và một cây gậy gỗ trong tay , thậm chí hắn còn có hai hàng nước mũi tởm lợm . Tên còn lại thì có lẽ không lớn hơn hắn bao nhiêu , gương mặt nghiêm túc với một chiếc kính đen , chiếc áo sơ mi màu vàng và ... một chiếc bánh kẹp trên má hắn ? Một tên khác thì có vẻ đã lớn với một nụ cười lớn , mái tóc nâu dài và một bộ đồ màu đen . Còn một tên khác cũng có vẻ đã lớn với làn da nâu , một chiếc mũ kim loại màu vàng và mái tóc màu tím nhạt .

" Chúng ta là thuộc hạ của ngài ." Tên thiếu niên mang mắt kính lên tiếng .

" Thuộc hạ của ta ? "

" Vâng . Ngài chính là Vương ! Ngài có tư chất Vương hiếm có trên thế giới này ! Ngài hãy nhìn xung quanh , những tên bần tiện đã dám xúc phạm ngài nay phải gục ngã trước ngài ." Tên kì dị nói .

" Vương ? Ta ? " Doflamingo lẩm bẩm trong miệng .

Nhưng vào đúng lúc đó , những người dân bắt đầu tỉnh lại và bọn họ hoang mang nhìn xung quanh . Cho đến khi bọn họ thấy được bóng dáng của Doflamingo .

" Nó vẫn còn sống ! "

" Không thể nào ! " Doflamingo nhìn lên , sự căm hận một lần nữa bao trùm lấy con mắt của hắn . Homing và Rocinante tình cờ tỉnh dậy vào lúc đó và thứ bọn hắn thấy được chính là Doflamingo trừng nhìn những người dân rồi sau đó bọn họ lại một lần nữa ngã xuống , không một tiếng động .

" Do-Doffy ? " Doflamingo quay đầu nhìn Homing , sự tức giận bên trong hắn không hề giảm đi mà còn tăng hơn khi hắn nhớ đến chính Homing chính là lý do khiến cho tất cả những sự kiện này xảy ra .

" Thưa ngài , ngài có muốn trả thù người đã khiến cho ngài như thế này ? " Tên kì dị nói khiến cho Doflamingo nhìn qua .

" Xin hãi dùng cây súng này để kết liễu người đã đẩy ngài vào cuộc sống này ." Tên kì dị đưa ra trước mặt Doflamingo một khẩu súng cầm tay . Doflamingo nhìn chằm chằm vào khẩu súng , bất động .

" Các ngươi là ai !? Tại sao các ngươi lại - " Homing ôm chặt lấy Rocinante , nhìn hết bốn con người kì lạ này đang bao quanh Doflamingo .

" Doflamingo Donquixote chính là thủ lĩnh của bọn ta ." Tên thiếu niên cười mỉa .

" Ngươi thấy bọn hắn ngất hết không ? Đây chính là Haki của ngài ấy ! " Tên kì dị cười lớn .

" Anh ơi ! Dừng lại đi ! Làm ơn ! " Rocinante khóc lớn , cố gắng ngăn cản Doflamingo khi thấy hắn cầm lấy khẩu súng từ tên kì dị .

" Haruki-nee và Haruto-nii không muốn điều này đâu ! " Doflamingo hơi khựng lại khi nghe thấy điều đó nhưng sau đó hắn vẫn cắn răng , chỉ khẩu súng vào đầu của Homing .

" Không ! Họ chắc chắn cũng rất hận ông ! Tại sao lại cướp bỏ quyền lực của ta ! Sao ông dám tự ý vứt bỏ thứ quyền lực mà ta vốn được thừa hưởng ! "

" Những gì ông gây ra không thể sửa chữa được đâu ! "

" Tôi sẽ trở về vùng đất thánh với cái đầu của ông ! "

Homing trầm mặt nhìn vào hư không , ông ôm chặt Rocinante vào người. Sau một khoảng thời gian im lặng , ông mới nhìn xuống Rocinante rồi nở một nụ cười cay đắng ,

" Doflamingo ... Rocinante ..."

" Cha xin lỗi ... Cha thật là một người cha tồi tệ ... "

" Nói với Haruto và Haruki rằng cha yêu chú- " Một tiếng súng vang lên , cắt đứt lời nói của Homing để rồi theo sau chính là tiếng hét đầy kinh hoàng của Rocinante ... và của hai người .

" CHA !! " Doflamingo và hai kẻ kia ngẩng đầu lên nhìn hai người đang chạy đến , gượng mặt cả hai hiện lên sự kinh hoàng tuyệt độ . Rocinante dường như không hề nghe được giọng nói của hai người vì cậu vẫn còn đang ôm 'cái xác' của Homing , mặt sững ra khi cậu cảm nhận được những vệt máu nóng của cha cậu chảy trên mặt cậu .

" Roci ! " Haruki chạy đến chỗ cậu và Homing , nhanh chóng nâng 'xác' của Homing ra rồi ôm Rocinante vào người .

" ..." Haruto trầm mặt nhìn cảnh tượng trước mắt rồi sau đó nhìn sang Doflamingo .

" Haruki , đưa Roci trở về nơi nghỉ đi ." Haruto quay đầu nhìn cô rồi sau đó thở dài . Anh tiến đến chỗ 'xác' của Homing rồi nhẹ nhàng nâng ông lên .

" Haruki tỷ ? Haruto ca ? " Doflamingo nhìn hai người , giọng nhẹ lại . Hắn có thể ngông cuồng với người khác nhưng với hai người , hắn không thể ...

" Ngươi ... nếu như có việc gì thì cứ trở về nhà đi ... " Haruto hơi khựng lại khi nghe thấy Doflamingo gọi tên mình nhưng anh không quay lại nhìn hắn mà chỉ nói một câu trước khi biến mất khỏi tầm mắt của hắn .

" Đó chính là anh trai và chị gái của ngài đúng không ? " Tên kì dị nghiêng đầu nhìn theo hai người đang dần biến mất , một nụ cười lớn trên gương mặt tên đó .

" ... Đúng ." Doflamingo nhìn tên đó , tay siết chặt khẩu súng .

" Về việc các ngươi nói rằng ta là Vương ... " Tên đó cười lớn . Từ lúc đầu đến hiện giờ , tên kì dị này dường như chính là kẻ đứng đầu trong bốn người bọn chúng . Tên kì dị quỳ xuống trước mặt Doflamingo và theo sau đó là ba người khác .

" Chào mừng ngài , Vương ... Chúng ta đã mong chờ sự hiện diện của ngài từ rất lâu rồi ... "

" Vương của chúng ta ... "

--------------------------------------------------------------

Khi Doflamingo và bốn tên đó trở về căn nhà cũ kĩ đã thấy Haruto đang đứng ngay trước cửa nhà với gương mặt nghiêm túc và mệt mỏi . Sắc mặt của anh tái nhợt và hai hàng lông mày của anh nhăn lại . Anh khoanh tay đứng nhìn năm người Doflamingo tiến lại gần rồi sau đó lên tiếng .

" Các ngươi tốt nhất nên giữ im lặng . Ta không muốn thấy Roci tỉnh dậy hoặc trong nhà có chuyện gì xảy ra . Haruki sẽ tiếp đãi các ngươi trong nhà ." Anh liếc nhìn bọn hắn rồi cất bước rời đi một lần nữa , tiến vào bên trong khu rừng .

" Có lẽ anh trai ngài không mấy vui vẻ khi nhìn thấy bọn ta nhỉ ? " Tên kì dị - Trebol nhìn theo Haruto nói .

" ... Đi vào nhà đi ." Doflamingo không trả lời câu hỏi của Trebol mà chỉ ra lệnh bọn hắn tiến vào trong .

Khi năm người bọn hắn vừa tiến vào trong , bọn hắn đã thấy Haruki đang đặt những ly nước xuống bàn . Cô ngẩng đầu nhìn bọn hắn khi nghe thấy tiếng bước chân .

" Ngồi xuống nghỉ ngơi đi . Đã là một ngày dài đối với ngươi rồi , Doffy ." Haruki đứng thẳng người , dự định đi vào trong phòng nơi Rocinante đang nằm ngủ .

" Mẹ đâu rồi , Haruki tỷ tỷ ? " Doflamingo hỏi . Hắn có thể hận cha của hắn nhưng mẹ của hắn chỉ là một người giống như hắn . Bị chính sự ngu ngốc của cha hắn gây nên khiến cho bà phải lâm bệnh nặng . Khi bọn người dân đột nhập vào nhà hắn và đưa ba người bọn hắn đi thì hắn vẫn còn thấy mẹ hắn đang nằm trong giường .

" Mẹ .... mất rồi . Ngay lúc các ngươi bị đưa đi , mẹ đã mất rồi ." Haruki không quay đầu nhìn hắn , trả lời rồi bước vào trong phòng , đóng cửa lại trước sự sững sờ của Doflamingo .

" Mất rồi ? " Doflamingo không thể tin được những gì mà hắn nghe được . Mẹ của hắn - người mẹ hiền lành đáng kính của hắn đã mất ... bởi vì bọn tiện dân kia ?

" Ngài có muốn trả thù bọn hắn không ? Kẻ đã khiến cho cuộc sống của ngài trở nên như thế này ? Những kẻ đã giết đi mẹ của ngài ? Những kẻ đã truy đổi gia đình ngài ? " Trebol cúi người xuống , nói .

" Ta muốn giết tất cả bọn hắn .... TẤT CẢ !! " Doflamingo điên cuồng hét lên , cả người hắn không ngừng run rẩy vì tức giận .

" Như vậy mới là Vương của chúng ta chứ ! " Trebol cười lớn cùng với ba người khác . Doflamingo nhìn chằm chằm cánh cửa phòng rồi sau đó nhìn bốn người bọn hắn .

" Các ngươi sẽ ở đây cho đến ngày mai . Ta sẽ chính tay khiến bọn hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng ..."

" Tất cả bọn hắn sẽ phải trả giá vì những gì bọn hắn dám làm đối với ta ..." Doflamingo nở một nụ cười tàn độc , đôi mắt sau lớp kính kia lóe lên tia khát máu cùng tàn nhẫn .

Đây chính là bước đầu trong con đường hắc hóa của Doflamingo Donquixote ...

--------------------------------------------------------

' Sắp có chuyện vui để nhìn rồi nhỉ ? '

Một nụ cười dần xuất hiện trên gương mặt của anh . Đôi huyết mâu từ trong khu rừng nhìn ra đến ngôi nhà của gia đình anh .

' Cha , mẹ ... Xin lỗi vì đã sử dụng hai người vào kế hoạch của bọn ta ...'

' Nhưng ...'

' Tất cả chỉ là tốt cho mọi người mà thôi . Bọn ta cũng không muốn các ngươi phải nhìn thấy những gì bọn ta sẽ làm đối với những người ở nơi đây ...'

' Địa ngục chỉ mới hé mở cửa thôi ...'

' Lần này Địa ngục sẽ hơi bận rộn đấy nhỉ ? '

Bình Luận (0)
Comment