Trần Duy Lặc nhặt lon Coca lên vứt đi, quay đầu nhìn cô chu môi cười: "Cởi ra đi, dù sao lát nữa cũng không cần mặc."
Phó Sảng liếc anh một cái: "Em còn phải về nhà đấy, em phải giặt áo này."
Trần Duy Lặc đi vào phòng thay quần áo đưa cho cô một chiếc áo phông màu trắng. Phó Sảng cầm trên tay đang định thay, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Duy Lặc đang chăm chú lau tóc, chần chừ.
"Anh đi vào phòng đi."
Trần Duy Lặc cười, rõ ràng là cô tự dâng đến cửa, giờ lại thẹn thùng. Anh xoa mặt hôn cô một cái, xoay người đi vào trong phòng trước.
Phó Sảng thật ra là muốn xem áo lót có bị dính bẩn không. Cô cởi ra xem xét áo lót một lượt, xác định không dính một chút nào rồi mới mặc áo phông của Trần Duy Lặc.
Vốn dĩ cô đã nghĩ kỹ, phải quyến rũ, một tay nắm lấy chỗ đó của Trần Duy Lặc. Giờ thì hay rồi, toàn thân trên dưới đều bị bao kín mít, lại còn phải giặt một chiếc áo. Thật chẳng bằng không xuống giường.
Áo quần được treo ở ban công tầng hai, cùng quần áo Trần Duy Lặc treo chung một chỗ. Dưới ánh nắng nhỏ nước, một lớn một nhỏ, vô cùng hài hòa.
Cô lau tay xoay người. Cánh cửa đó đóng lại, bước vào trong, cô sẽ biến thành một Phó Sảng khác. Cô lấy hết can đảm sải chân, hít sâu một hơi trước cửa, hoàn toàn giao phó bản thân.
Trần Duy Lặc ngồi trên thảm xem trận bóng rổ. Phó Sảng bước vào, cánh tay cô bỗng lạnh, điều hòa dường như lạnh hơn trước rất nhiều. Cô từ từ lại gần, ngồi xuống chỗ cạnh anh, khuỵu gối cùng anh xem trận bóng.
Trần Duy Lặc xem nhập tâm. Phó Sảng đến, anh vươn tay ôm cô vào lòng, ôm tĩnh lặng. Phó Sảng áp sát vào ngực anh không mặc áo, trái tim cô như một con quay không ngừng xoay tròn, luôn luôn không thể yên vị.
Trận bóng nồng nhiệt. Phó Sảng bầu bạn cùng anh xem nửa tiếng. Vừa vào phần quảng cáo, Trần Duy Lặc bỗng nhiên nâng cô quỳ lên hông anh. Trái tim Phó Sảng vừa mới ngừng lại, lại bắt đầu sống động đập thình thịch. Cô nhìn chằm chằm con ngươi sâu thẳm như biển sâu của Trần Duy Lặc mà căng thẳng.
Tay Trần Duy Lặc ngang nhiên luồn vào vạt áo trống rỗng, mắt anh không chớp nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phó Sảng.
Phó Sảng mím môi hít thở, cảm nhận độ ấm lòng bàn tay Trần Duy Lặc.
"Sờ vào cũng lớn."
Phó Sảng mặt đỏ lên, nghe anh hỏi: "C?"
Cô đột nhiên buông môi, nhẹ nhàng gật đầu. Thấy anh nhắc cô quỳ ngay ngắn, cái đầu mềm mạicủa anh bỗng nhiên chui vào bên trong áo cô.
Phó Sảng khẽ kêu một tiếng. Vòng eo cô đã bị anh siết chặt. Ánh mắt Trần Duy Lặc toàn là da thịt trắng bóng khóa chặt trong chiếc áo lót ren xanh nhạt. kh* ng*c sâu kèm theo một mùi hương mê hoặc. Anh áp sát vào.
Trần Duy Lặc giơ tay cởi chiếc áo thun trên người cô. Nội y đang treo trên cánh tay cũng bị ném xuống đất. Anh ôm chặt ngực cô, ôm eo quăng lên giường. Họ đáng lẽ phải dính lấy nhau trên giường từ sớm.
Phó Sảng ôm ngực, mũi chân móc lấy vòng cổ anh kéo về. Mặt cô tuy hồng, nhưng đã không còn sợ hãi những chuyện sắp xảy ra.
Trần Duy Lặc cười. Anh một tay giữ chặt cổ chân cô đang quậy phá: "Nóng lòng à?"
Phó Sảng nhẹ nhàng đá anh một cái vào vai: "Biết thế em đưa cơm xong là đi luôn rồi, không thèm ở lại xem bóng rổ với anh."
Trần Duy Lặc lập tức kéo cổ chân cô xuống, tách đôi chân thon dài của cô đặt ở hai bên hông: "Quần áo của em chưa khô, làm sao mà về?"
Phó Sảng dang rộng chân như vậy, trong lòng ngượng ngùng. Cô lập tức cúi đầu, hơi thở ngay lập tức không còn bình tĩnh.
Trần Duy Lặc móc lấy viền ren quần trong kéo ra. Tiếng nhẹ nhàng của lò xo dán vào da thịt, vang lên vô cùng ái muội trong căn phòng yên tĩnh.
"Không phải là vì ngủ với anh mà mua đấy chứ?" Anh nhướng một bên mày, nói chuyện càng lúc càng trực tiếp.
Phó Sảng ngước mắt xem anh, cắn cắn môi, rồi từ từ gật đầu thừa nhận.
"Em mặc đẹp, cởi cũng đẹp." Trần Duy Lặc cúi người áp môi hôn cô. Lún phún râu sát vào cằm mềm mại của cô, không lâu sau liền đỏ lên.
Phó Sảng ôm cổ anh. Chiếc mặt kỷ niệm chương ném ra sau lưng cô đột nhiên trượt xuống, lạnh buốt áp vào ngực Phó Sảng, khiến cô giật mình.
"Lạnh quá."
Trần Duy Lặc lập tức nâng cổ cởi vòng cổ ném sang một bên, cúi đầu vùi vào cổ Phó Sảng. Tai Phó Sảng tê dại. Không lâu sau, cả người cô tựa như ngâm mình trong nước ấm, vừa mềm mại vừa dày dặn, chỉ muốn áp sát vào da thịt anh.
Mái tóc Trần Duy Lặc toát ra mùi dầu gội. Phó Sảng ngửi vào chóp mũi thần trí hoảng hốt. Cô rũ mắt nhìn Trần Duy Lặc đang vùi vào ngực. Cô thấy anh đột nhiên ngẩng đầu, tay dò xuống phía dưới, thăm dò vào lớp ren xanh nhạt.
Phó Sảng bỗng nhiên ngẩng cao cổ, hốc xương quai xanh hơi lấp lánh dưới ánh đèn, thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Được rồi."
Phó Sảng bỗng nhiên như nhận ra một Trần Duy Lặc khác. Cô giữ chặt tay anh càng lúc càng sâu, khẽ hừ một tiếng: "Anh thích dùng tay sao?"
Trần Duy Lặc cười liếc cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng đi vào: "Anh sợ em đau, trước hết thích nghi đã."
Phó Sảng đột nhiên siết chặt lông mày, rên lên một tiếng: "Đau."
Anh vội vàng rút tay ra, ướt át miết lên viền ren, tiến lên vuốt mặt cô nhẹ nhàng hôn cô: "Thế lát nữa còn đau hơn thì làm sao?"
Phó Sảng nhìn khuôn mặt ở gần trong gang tấc, hồi tưởng lại cảm giác đau đớn kia, bất chấp tất cả: "Làm liền không đau."
"Sao em biết?" Trần Duy Lặc bỗng nhiên cười.
Phó Sảng ngượng ngùng, liếc mắt nói: "Không ăn qua thịt heo, chẳng lẽ không thấy heo chạy sao?"
Trần Duy Lặc vẫn còn cười, bẻ mặt cô: "Vậy em là heo à?"
Phó Sảng mở miệng cười: "Em là heo, anh là gì?"
Trần Duy Lặc cười xấu xa, áp sát mặt cô cọ hôn: "Em đoán xem?"
Phó Sảng bị anh hôn ngứa ngáy, nhăn mặt vừa cười vừa trốn, bị anh lập tức cuốn lấy và nhấc hai chân lên.
Phó Sảng nhớ lại lần trước Trần Duy Lặc nhìn cô như vậy. Khi đó cô ôm chặt lấy mình, ý đồ để anh không nhìn thấy một chút nào, nhưng lúc này cô giống như một vũng nước tan chảy trên giường, mặc cho ánh mắt anh quét khắp cơ thể cô.
Trần Duy Lặc cởi chiếc quần bó sát. Phó Sảng theo bản năng nhắm mắt lại. Sau một lúc không có động tĩnh, cô mới chậm rãi mở mắt nhìn thẳng.
Cô bỗng nhiên nuốt khan một tiếng, đột ngột trong căn phòng yên tĩnh, thu hút ánh mắt Trần Duy Lặc.
"Sợ à?"
Phó Sảng siết nắm tay đặt ở chóp mũi. Trong lòng cô dâng lên một trận bất an, hỏi nhỏ anh: "Emcó chết không?"
Trần Duy Lặc cười một tiếng, cắn mở bao cao su: "Em sẽ sướng chết."
Phó Sảng mu bàn tay che mắt. Cô không kiềm chế được r*n r* đau đớn một tiếng. Trần Duy Lặc tê dại cả da đầu. Anh đẩy một chút, cô liền kêu một tiếng. Giọng cô mềm mại khiến lòng người tê dại.
"Đau quá." Cô cắn miệng.
Trần Duy Lặc hít một hơi, từ từ đẩy vào: "Lát nữa sẽ không đau."
Phó Sảng chỉ cảm thấy tê dại, cơ thể mềm mại dâng lên một luồng điện giật. Cô vội vàng hôn đáp lại anh.
"Trần Duy Lặc..." Phó Sảng níu ga trải giường gọi anh, ngẩng cổ muốn nhìn rõ chỗ đó, nhưng bị Trần Duy Lặc che mắt, áp cô trở lại trên giường.
"Đừng nhìn."
Tầm mắt Phó Sảng một mảng đen kịt. Tiếng Ưm, ưm r*n r* của cô giống như chuỗi ngọc trai bị đứt dây, vang vọng không ngừng trong phòng ngủ.
Phó Sảng và Trần Duy Lặc ôm nhau ngủ một giấc. Tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã tối. Cô vừa chống người dậy, đã bị người đang thức giấc trong chăn kéo lại, vùi đầu vào ngực cô cắn.
"Sao anh lại như vậy?" Phó Sảng đau ngực, vuốt mặt đánh thức anh.
Trần Duy Lặc ôm cô nằm vào trong chăn, cổ họng khô khốc: "Em muốn đi đâu?"
Phó Sảng cựa quậy: "Về nhà, trời tối rồi."
Trần Duy Lặc lập tức tỉnh táo, chui ra khỏi chăn xem: "Trời tối từ khi nào?"
"Chính là anh cứ kéo em!" Cô đá anh một cái, vội vàng vớt điện thoại. Tiền Nhã Lan quả nhiên đã gọi vài cuộc.
Trần Duy Lặc tê bắp chân. Anh xoa xoa rồi lật chăn xuống giường bật đèn. Quay đầu nhìn Phó Sảng, cô lại chui vào chăn chống đối.
"Che làm gì? Lúc làm sao không che?" Trần Duy Lặc nhặt q**n l*t mặc vào, không hề che giấu cơ thể đang nghỉ ngơi hùng dũng của mình.
Phó Sảng nhìn căn phòng trắng toát, cảnh tượng cấm kỵ buổi chiều lướt qua trước mắt. Bên tai toàn là âm thanh của họ vang vọng. Nghĩ lại, cô tim đập không ngừng.
Cô ngẩng đầu gọi anh: "Trần Duy Lặc, đưa quần áo cho em."
Trần Duy Lặc không thèm để ý cô, lo mặc đồ của mình.
Phó Sảng liền ôm chăn cầu xin anh: "Trần Duy Lặc anh nhanh lên đi, em phải về nhà."
Trần Duy Lặc cảm thấy Phó Sảng làm nũng lên rất có phong thái. Miệng cô hơi chu ra, lông mày nhíu nhẹ, âm điệu lại dịu dàng hơn vài phần. Anh vừa nghe vừa nhìn thấy, vô thức liền mềm lòng mà cười.
Cô c** s*ch quần áo, Trần Duy Lặc lấy hết cho cô. Cô mặc, anh còn không chịu đi. Phó Sảng liền mặc nội y và q**n l*t trong chăn. Chờ cô mặc xong áo hai dây, chui ra mặc váy bò, Trần Duy Lặc bỗng nhiên cúi lưng ngồi xổm xuống, giúp cô kéo váy từ mắt cá chân lên. Kéo đến đầu gối, Phó Sảng đứng dậy trên sàn nhà. Trần Duy Lặc cong eo từ từ đứng thẳng, hai tay kéo váy bò lên eo cô, siết lại. Cô liền đánh vào lòng ngực anh.
Trần Duy Lặc rũ mắt xem cô, cong môi: "Eo thon thế, vừa rồi anh còn sợ nó đứt mất."
Phó Sảng trong lòng rất ngọt, nhón chân ôm lấy cổ anh: "Vậy lần sau anh nhẹ thôi."
"Em hiện tại đã mong lần sau rồi à?" Trần Duy Lặc kéo khóa kéo cho cô, trêu chọc.
Phó Sảng nghiêng mũi, đẩy anh ra ngoài: "Có bản lĩnh đừng chạm vào em."
Anh trở tay kéo cổ tay cô, giật cô trở lại lòng mình. Anh tiếp tục giúp cô vặn cái nút còn chưa đóng, vặn xong, cúi đầu hôn sâu cô một cái.
Buông ra, ánh mắt Trần Duy Lặc tràn đầy nhu tình như nước. Anh mở miệng với cô: "Không bản lĩnh."
Phó Sảng thích những lời này của anh. Dường như anh đang nói: "Anh không thể không có em". Cô cũng vậy, đã có được thì không thể mất đi nữa.
Nghỉ hè qua đi, Phó Sảng cùng Trần Duy Lặc cùng nhau trở về Nam Thể. Lại đến trường học đọc sách, Phó Sảng lên năm hai, còn Trần Duy Lặc chỉ còn năm cuối ở trường. Phó Sảng hồi ức lại một năm học ở Nam Thể này, thời gian trôi nhanh, thoáng qua một cái. Cô không khỏi càng thêm trân trọng thời gian ở bên Trần Duy Lặc.
Đội cổ vũ của Phó Sảng, các sinh viên năm tư phổ biến đều chuẩn bị rút lui. Chỉ có các chị khóa trên Khoa Thể dục còn kiên trì đến cuối cùng. Hoàng Nhiên vẫn dẫn đầu tổ chức vòng tuyển thành viên mới, yêu cầu nghiêm khắc hơn trước.
Phòng tập luyện chen chúc sinh viên năm nhất. Phó Sảng đưa mắt nhìn. Số người tham gia Đội cổ vũ năm nay còn đông hơn năm trước, nhưng Hoàng Nhiên yêu cầu chỉ có vài suất như vậy.
"Năm trước chị phỏng vấn còn không nhiều người thế này, năm nay sao lại thế?"
Phó Sảng nhìn về phía thành viên đang tò mò hỏi chuyện, lập tức nghe thấy có người trả lời: "Nghe nói mùa xuân năm sau chúng ta sẽ tham gia giải đấu toàn quốc, nên những người có tài năng đều muốn vào Đội cổ vũ."
Chu Giai Giai liếc nhìn nhóm nữ sinh đó, gầy béo cao thấp đều có. Cô ấy thấy Hoàng Nhiên đang chọn lựa thành tích phỏng vấn, phần lớn đều không lý tưởng.
"Trong đội có năm người nghỉ à?" Chu Giai Giai hỏi.
"Đúng vậy, cơ bản đều là năm tư, năm hai cũng có một người rút, đoán chừng lần này phải tuyển sáu, bảy người vào." Người nói thở dài một tiếng.
Phó Sảng dựng tai nghe họ nói chuyện, tay lại nhắn tin cho Trần Duy Lặc. Nhưng bên kia không hồi âm. Cô đoán Trần Duy Lặc chắc là đang chơi bóng rổ.
Phỏng vấn nhóm sinh viên mới xong, Hoàng Nhiên bảo họ về chờ tin tức. Chờ họ đi hết, Hoàng Nhiên cầm đơn phỏng vấn thương thảo trong đội.
"Những người đi rồi, chị đều có thể hiểu được. Dù sao năm tư, tốt nghiệp là đại sự quan trọng nhất với họ. Những người còn lại chúng ta họp, từ bây giờ đến tháng Sáu năm sau, không được phép có ai rời khỏi đội." Hoàng Nhiên nhấn mạnh với từng người trước khi đưa ra quyết định.
Mọi người đều im lặng. Hoàng Nhiên tiếp tục: "Tháng Ba năm sau sẽ bắt đầu vòng tuyển chọn đội cổ vũ sinh viên toàn quốc. Trước đây lúc tớ năm nhất cũng tham gia, nhưng trường mình bị loại. Nhưng năm nay chị rất có niềm tin. Điều đáng tiếc duy nhất là có vài người đã đi rồi. Cho nên lần này tuyển thành viên, chúng ta chỉ có thể chọn những người tốt nhất gia nhập. Mọi người vừa xem phỏng vấn rồi, thảo luận chọn người đi."
Trong đội cộng với Hoàng Nhiên chỉ còn 10 thành viên. Sau một hồi thảo luận nghiêm túc, họ chọn ra 6 sinh viên năm nhất.
Phó Sảng và các thành viên rời phòng tập, bên ngoài vẫn còn mấy sinh viên năm nhất chưa đi. Hoàng Nhiên vừa xuất hiện, họ từng người đến làm quen, gọi chị khóa trên liên tục.
Đi đến sân bóng rổ ngoài trời, một đám sinh viên năm nhất chạy đến xem náo nhiệt. Hoàng Nhiên nhìn qua, là đội bóng rổ đang chơi bóng. Phó Sảng liếc mắt liền thấy Trần Duy Lặc. Cô cùng Đội cổ vũ vào sân bóng rổ, ngồi trên bậc thang xem Trần Duy Lặc dẫn bóng ném rổ.
Sinh viên năm nhất không biết Trần Duy Lặc, nên khi ngồi cùng nhau trò chuyện, họ líu lo hỏi Hoàng Nhiên người đàn ông kia là ai.
Hoàng Nhiên thấy nhiều thành quen, cười thở dài: "Nam thần bóng rổ Nam Thể đấy."