Trần Duy Lặc vén áo cô lên: "Em thử một lát chẳng phải sẽ biết sao."
Hai chân Phó Sảng quấn lấy vòng eo săn chắc của anh. Bàn tay ấm áp dán trên lưng anh. Cô r*n r* khe khẽ, ngẩng cổ hôn lên cằm anh. Móng tay cô cắn nhẹ vào da thịt, gãi không đúng chỗ ngứa cào đến lòng anh ngứa ran.
"Vì sao lại hôn cằm anh?" Trần Duy Lặc chống tay lên đùi cô hỏi.
Phó Sảng dường như biết Trần Duy Lặc hỏi về lần đầu tiên. Cô ê a nói: "Muốn xem anh có hoảng hốt không, xem anh có phải là anh trai tốt hay chỉ là đồ không đứng đắn."
Phó Sảng cảm thấy đồng tử anh đang hồi ức lại cảnh tượng đó. Cô ôm cổ anh hỏi: "Vậy lần đầu tiên anh nhìn thấy mông anh, anh đã nghĩ gì?"
Trần Duy Lặc cúi đầu hôn cô: "Anh nghĩ mông em trở nên cong từ khi nào, em đã trưởng thành, thành cô gái lớn rồi, mà anh lại mới phát hiện."
Phó Sảng cắn môi anh cười: "Trừ cái này ra thì sao?"
Trần Duy Lặc cong lưng, lại nhớ lại phòng tắm ở nhà cô, một màn sương mù mờ mịt. Anh không kịp nhìn kỹ, nhưng mỗi lần nhớ lại, cảnh tượng đó lại vô cùng rõ ràng.
"Cảm thấy dáng người em rất đẹp, sau này không biết lợi cho thằng nhóc thối tha nào." Trần Duy Lặc nói thật.
"Lợi cho anh, tên tiểu tử thối này." Phó Sảng móc chân cào ngực anh.
...
Trần Duy Lặc eo đau. Cái đó toàn bộ lưu lại trên mông Phó Sảng, một vũng trắng sữa. Trần Duy Lặc lau đi. Cô nháy mắt buông lỏng hai chân nằm sấp xuống giường, hoàn toàn không kêu lên, nằm đó lưng phập phồng th* d*c nặng nề.
Trần Duy Lặc xuống giường lấy giấy giúp cô lau. Lau được nửa chừng, Phó Sảng bỗng nhiên bắt lấy tay anh. Anh ngẩng đầu nhìn, mắt cô đã đỏ hoe, nhòe nước bĩu môi, đáng yêu như một chú heo con.
"Mông đau quá." Cô lẩm bẩm.
Trần Duy Lặc liếc nhìn, quả thật bị bầm tím. Anh vội vàng lau khô rồi quăng giấy đi, nhảy lên ôm cô.
"Anh xoa cho em." Trần Duy Lặc hôn dỗ cô.
Lưng Phó Sảng áp vào ngực đổ mồ hôi của anh, vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn k*ch th*ch đó. Được anh xoa nhẹ một lúc, cô bỗng nhiên xoay người chui vào lòng anh ôm.
"Còn muốn xoa nhẹ nữa không?" Lòng bàn tay Trần Duy Lặc lại áp lên.
Phó Sảng mái tóc chậm rãi cọ ngực anh phẩy phẩy, lẩm bẩm lời nhỏ nhẹ: "Em muốn ôm một cái."
Trần Duy Lặc cúi đầu nhìn Phó Sảng yên tĩnh trong lòng. Má cô hồng phúng phính, nhắm mắt không nhúc nhích. Chắc là mệt rồi. Anh vội vàng duỗi tay ra tắt đèn.
Trong nhà tối đen, Trần Duy Lặc ôm Phó Sảng trượt vào trong chăn ấm. Tay anh vuốt má cô nhẹ nhàng. Cô đã hít thở đều và ngủ rồi. Trần Duy Lặc trong bóng đêm nhìn chăm chú Phó Sảng đang ngủ say trong lòng. Trước đây cô nhỏ bé như vậy, cả ngày theo sau anh. Anh không có nửa điểm ý nghĩ xấu. Nhưng hiện tại cô yên bình nằm trong lòng anh, ôm chặt anh, cũng làm anh càng không thể buông cô ra.
Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Trần Duy Lặc đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên giữa mày Phó Sảng, ôm chặt cô chìm vào giấc mộng đẹp.
Phó Sảng hồi tưởng lại những năm tháng đi học của mình, từ mẫu giáo đến cấp ba, cô làm sao chịu nổi sự xa lánh này. Mà sự đe dọa của Chu Giai Giai đối với cô dường như không chỉ là lời đe dọa suông. Cô ta dường như luôn luôn dành hết sức để bôi nhọ hình ảnh Phó Sảng.
Hoàng Nhiên cùng huấn luyện viên biên một bài tập thể dục lớn, trong đó có một đoạn cải biên theo phong cách Hàn vũ. Hoàng Nhiên thấy Phó Sảng nhảy qua Hàn vũ, khi xếp vị trí, cố ý chọn cô đặt ở vị trí dễ thấy, gây ra một trận xì xào bàn tán.
"Nói thầm cái gì đấy?" Hoàng Nhiên đang xếp vị trí, hướng về phía nhóm năm nhất kia.
"Đội trưởng, vị trí vì sao lại xếp như vậy?" Có người cười hỏi.
Hoàng Nhiên theo lẽ thường nói: "Nhảy giỏi thì đứng phía trước, có vấn đề gì sao?"
Lập tức có người chỉ vào Chu Giai Giai nói: "Giai Giai nhảy Hàn vũ cũng đẹp mà."
Cả đám người hùa theo. Hoàng Nhiên hướng về Chu Giai Giai nhìn lại. Chu Giai Giai bị cô ấy xếp ở cạnh hàng thứ ba, một vị trí vô cùng thích hợp với cô ấy.
"Cứ xếp như vậy." Hoàng Nhiên thu lại ánh mắt, đứng ở vị trí trung tâm tiếp tục dẫn họ nhảy.
Phó Sảng đứng ở vị trí thứ hai, bên cạnh là chị khóa trên năm tư. Hai người nhảy theo Hoàng Nhiên rất xuất sắc. Trừ đám Chu Giai Giai, hầu như không có một ai vui vẻ lãng phí thời gian vào việc xa lánh một người nhàm chán như vậy.
Thành viên năm ba, năm tư tối mai lớp có tổ chức học tập, không đến được. Nhưng huấn luyện Đội cổ vũ vẫn không ngừng. Hoàng Nhiên bảo những người còn lại tiếp tục học theo Phó Sảng. Dặn dò xong, mọi người giải tán.
Nhưng chờ Phó Sảng ngày hôm sau đến phòng tập, bên trong tối lửa tắt đèn, không thấy một bóng người. Cô liền biết cả đám đó sẽ không đến.
Phó Sảng một mình mở loa phát nhạc, một mình luyện vũ ở đại sảnh tập luyện. Chờ cả người đổ mồ hôi nóng hổi mới ngồi xuống sàn nhà nghỉ ngơi.
Lúc cô uống nước, cánh cửa phía sau bị người đẩy ra. Cô quay đầu nhìn lên, quả nhiên là Trần Duy Lặc. Anh mặc bộ đồng phục màu đỏ, hai cánh tay trắng nõn đón gió.
Trần Duy Lặc nhìn phòng tập trống vắng tò mò: "Mọi người đâu?"
"Hoàng Nhiên nói lớp có việc, tối nay không đến. Sao anh còn có thể đến chơi bóng rổ?" Phó Sảng chạy nhanh đứng dậy chạy tới.
Trần Duy Lặc sờ sờ khuôn mặt đổ mồ hôi của cô nói: "Sau cuối tuần liền phải thi đấu, không gì quan trọng bằng tập luyện."
"Anh ra ngoài đi WC?" Phó Sảng ôm eo nóng hổi của anh, cười ngẩng đầu hỏi.
Anh gật đầu: "Nhìn thấy bên trong có đèn, qua đây nhìn thử. Ngày thường không phải rất nhiều người huấn luyện sao? Hôm nay đều bận à?"
Phó Sảng căn bản không muốn đề cập đến những chuyện phiền phức đó. Đúng như Trần Duy Lặc nói, anh sau cuối tuần liền phải thi đấu, trận đấu kéo dài ba ngày ảnh hưởng đến việc có vượt qua vòng loại khu vực hay không. Cô ngay từ đầu đã không muốn trút giận lên Trần Duy Lặc, thời điểm quan trọng này càng không thể.
Phó Sảng giả bộ ngây ngô để đánh lạc hướng cười: "Các cô ấy đều bận rồi."
Trần Duy Lặc liếc cô véo khuôn mặt: "Các cô ấy lười biếng thì có, chỉ có em ngốc nghếch còn đến. Bắt được cơ hội nghỉ ngơi đi, đồ ngốc nhỏ."
"Vậy anh có thể nghỉ ngơi thì sao không nghỉ?" Phó Sảng hỏi anh.
Trần Duy Lặc vuốt mái tóc rối của cô, thở dài: "Tử chiến đến cùng, anh đâu dám nghỉ ngơi."
Vừa nói xong, tiếng thúc giục của Lục Dư truyền đến từ hành lang. Chắc là cố ý ra ngoài gọi anh về. Trần Duy Lặc nghe thấy, vội vàng buông Phó Sảng, sải bước chạy về phía sân bóng rổ.
Phó Sảng áp sát vào cạnh cửa xem bóng dáng anh hoàn toàn chìm vào màn đêm. Nhanh hơn cả cơn gió mạnh đêm đó. Sau khi anh biến mất, hành lang yên tĩnh như chết. Cô quay đầu nhìn phòng tập trống rỗng, cầm áo khoác tắt đèn và điều hòa về ký túc xá.
Cách một ngày lại đến huấn luyện. Hoàng Nhiên nhìn vũ đạo lộn xộn của sinh viên năm nhất, trực tiếp nổi giận gào các cô ấy: "Sao lại nhảy thành như vậy? Hôm qua không luyện à?"
Cô ấy vừa hỏi, lập tức im bặt. Ai nấy đều giả ngây giả ngô.
Hoàng Nhiên nhìn Phó Sảng. Phó Sảng nói thẳng: "Hôm qua chỉ có mình tôi đến."
Chỉ trong chốc lát, nhóm sinh viên năm nhất kia ánh mắt như bắn tên nhìn về phía cô. Phó Sảng cho dù lưng như kim châm, cũng không hề sợ hãi.
Hoàng Nhiên ở Đội cổ vũ hơn ba năm, chưa từng gặp thành viên nào lười nhác như khóa năm nhất này. Cô ấy trực tiếp không khách khí cảnh cáo họ: "Nếu các em không muốn đến huấn luyện thì sớm nói, không muốn tham gia thi đấu thì bây giờ có thể đi."
Hoàng Nhiên chỉ vào cửa, nhưng không một nữ sinh nào nguyện ý bước ra. Đoàn thể xuất sắc nhất trường là Đội cổ vũ và Đội bóng rổ. Họ cảm thấy có thể gia nhập là một chuyện vô cùng vinh quang. Làm sao họ nguyện ý rời đi vào lúc này. Tất cả đều cúi đầu nhận lỗi.
Hoàng Nhiên thấy thái độ nhận lỗi của họ còn ổn, không tiếp tục so đo lãng phí thời gian, dẫn họ huấn luyện kịch liệt trở lại.
Nhảy xong, cả đám người vào phòng thay quần áo thay đồ. Phó Sảng ngồi trên ghế dài mặc quần. Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng sốt ruột của Chu Giai Giai.
"Vòng cổ tớ đặt ở tủ quần áo đâu mất rồi?"
Giọng cô ta vội vàng. Mọi người đều nhìn sang. Có người hỏi: "Vòng cổ gì?"
"Chính là chiếc kim cương tớ thường xuyên đeo trên cổ, đó là quà trưởng thành mẹ tớ tặng." Chu Giai Giại nhíu chặt mày bất an.
Phó Sảng thu lại ánh mắt, đứng dậy kéo quần jean cài nút, thờ ơ với động tĩnh của Chu Giai Giại.
"Cái đó chắc chắn rất đắt?"
Chu Giai Giại r*n r* khổ sở: "Hơn 5.000 tệ đấy. Hai ngày trước tớ tiện tay tháo bỏ vào tủ trước khi nhảy, quên đeo lại. Sao hôm nay vừa đến đã không thấy?"
Mọi người nhìn nhau, lập tức hiểu ý trong lời cô ấy. Vì thế liên tục có người nói: "Hai ngày trước tớ nhảy xong là đi luôn."
"Hôm qua bọn tớ cũng không đến."
"Đúng vậy, hôm nay huấn luyện cũng cùng nhau thay đồ."
Hoàng Nhiên phanh một tiếng đóng tủ quần áo, nhìn Chu Giai Giại: "Em tìm kỹ lại đi, có thể rơi đâu đó. Đội cổ vũ sẽ không có ai lấy đồ của em."
Hoàng Nhiên vừa nói xong, một sinh viên năm nhất tiếp lời: "Hôm qua Phó Sảng không phải có đến sao?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đổ dồn về Phó Sảng vẫn im lặng.
Phó Sảng bang một tiếng đóng tủ quần áo. Cô nhìn về phía cô sinh viên năm nhất kia: "Ý cô là gì?"
"Sao cô hung dữ thế? Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà." Cô sinh viên năm nhất mặt đỏ lên.
Chu Giai Giại mượn cơ hội trực tiếp hỏi Phó Sảng: "Phó Sảng, cậu có thấy vòng cổ của tớ không?"
Mùa đông cô đeo vòng cổ đều nhét trong áo. Cô không có mắt xuyên thấu, cũng căn bản không muốn xem cô ta, hoàn toàn không biết cô ta có cái vòng cổ kim cương nào.
"Không nhìn thấy." Cô chuẩn bị xách túi đi luôn.
Lúc này, Chu Giai Giại vội vàng tiến lên kéo ống tay áo cô, khuôn mặt khó nói: "Nếu cậu cầm thì trả lại cho tớ đi."
Lời vừa dứt, mọi người lại nhìn nhau. Không đợi ai nói, Phó Sảng lập tức hất tay Chu Giai Giại ra.
Phó Sảng trong lòng biết Chu Giai Giại gây ra chuyện gà bay chó sủa này đều nhằm vào cô, nhưng cô không ngờ Chu Giai Giại lại dùng chuyện nhân phẩm này vu oan cho cô.
"Cậu dựa vào đâu mà nói tôi lấy vòng cổ của cậu?"
Chu Giai Giại chỉ vào tủ quần áo cô: "Hai ngày trước mọi người cùng đi, hôm qua chỉ có mình cậu đến, hôm nay mọi người lại cùng nhau vào. Nếu cậu trong sạch, thì mở tủ quần áo ra cho tớ kiểm tra đi."
Quả thực không thể nói lý, Phó Sảng sẽ không đồng ý: "Cậu một không có chứng cứ, hai lại nghi ngờ người khác lung tung. Tôi không lấy, không thể nào để cậu kiểm tra."
Xung quanh im lặng, không một ai dám lên tiếng giảng hòa. Chỉ có giọng Chu Giai Giại vang vọng: "Nếu cậu không lấy, cho tớ kiểm tra một chút đi. Nếu không có, tớ xin lỗi cậu."
Sinh viên năm ba thấy quá phiền, chủ động mở tủ quần áo: "Em xem đi, xem xong chúng tôi còn phải về."
Sinh viên năm tư cũng mở tủ. Sau đó mọi người sôi nổi đều mở tủ. Phó Sảng cơn hỏa trong lòng dần dần bình ổn lại, cũng mở tủ quần áo.
Chu Giai Giại kiểm tra từng cái, đều không phát hiện vòng cổ của mình. Khi kiểm tra đến tủ quần áo Phó Sảng, cô ta bỗng nhiên hơi khổ sở nuốt khan, từ chiếc hộp đựng kẹp tóc của Phó Sảng tìm thấy vòng cổ của mình.
"Phó Sảng, tớ coi cậu là bạn, cậu lại đối xử với tớ như vậy sao?" Chu Giai Giại giơ tay, trong lòng bàn tay đang nằm một chiếc vòng cổ lấp lánh.
Hoàng Nhiên không thể tin nổi, bước lên nhìn. Trên tay Chu Giai Giại quả nhiên có một chiếc vòng cổ. Rồi nhìn về phía Phó Sảng. Phó Sảng mặt đỏ bừng, ngực phập phồng không thể bình tĩnh, đáy mắt toàn là lửa.
"Cậu bỏ vào từ khi nào?" Phó Sảng chất vấn cô ta.
Chu Giai Giại lắc đầu cười khổ: "Thôi, tìm được rồi là được."
Chu Giai Giại tỏ vẻ hoàn toàn không truy cứu, khoan dung độ lượng. So sánh, Phó Sảng lại trở thành kẻ ăn trộm hung hăng dọa người.
Mọi người cũng không biết nên giải quyết thế nào, sôi nổi thu dọn túi chạy nhanh rời khỏi nơi áp suất không khí cực thấp này.
Chu Giai Giại đang chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên tóc nhói lên. Cô ta kêu một tiếng, quay đầu lại phát hiện Phó Sảng đang túm bím tóc cô ta kéo lại.
"Nói rõ đi."
Những người đi rồi lại sôi nổi quay lại, vội vàng hòa giải: "Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau."
Chu Giai Giại cũng không chịu đựng được nữa, gào về phía Phó Sảng: "Người vật chứng cứ đều rành rành, đã quá rõ ràng rồi! Tớ không so đo là vì tớ coi cậu là bạn cùng lớp, nhưng sau lưng cậu đối xử với tớ thế nào? Tớ còn chưa thèm kể hết đâu."
Phó Sảng thật muốn tiến lên cho cô ta hai bạt tai tỉnh táo. Hoàng Nhiên vội vàng ngăn Phó Sảng lại, nói với Chu Giai Giại: "Cô về đi, cãi nhau qua lại như vậy không cần nghỉ ngơi sao?"
Hoàng Nhiên gầm lên, nhóm năm nhất vội vàng kéo Chu Giai Giại đang chịu ủy khuất đi. Chờ nơi này khôi phục yên tĩnh, Hoàng Nhiên quay đầu lại nhìn Phó Sảng. Cô vẫn đỏ mắt, cả người bộc lộ sự phẫn nộ không thể bình ổn.
Trên đường trở về, Hoàng Nhiên hỏi Phó Sảng: "Em với Chu Giai Giại là sao?"
"Cố ý nhắm vào em, vì em và Trần Duy Lặc đang quen nhau."