Phó Sảng quay đầu lại xem cô ấy. Lâm Dao lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh khiến Phó Sảng không rõ cô ấy hỏi những lời này là có ý gì.
Cô liền hỏi cô ấy: "Ý chị là chuyện thi đấu sao?"
Lâm Dao cười, gật đầu.
Phó Sảng cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều. Cô lắc đầu nói với cô ấy: "Không mệt."
"Em rất chịu khó. Chị nhớ hồi cậu mới gia nhập Đội cổ vũ năm lớp 10, lần nào em cũng là người đi sau cùng khỏi phòng tập. Chị trước đây dạy em nhảy, em cũng học rất nghiêm túc, chưa từng than mệt. Phó Sảng, em thật sự không sợ mệt. Đổi lại là chị, có phải cũng không thể kêu mệt?" Giọng Lâm Dao rất mềm nhẹ, nhưng vẫn mang theo một nhát dao xé toạc trái tim Phó Sảng.
Phó Sảng kiềm chế áp lực trong lòng, trả lời cô ấy: "Em không hiểu ý chị."
Lâm Dao bỗng nhiên thở dài nói: "Sao em lại nói giống hệt Trần Duy Lặc vậy?"
Phó Sảng sửng sốt. Lúc nhìn về phía Lâm Dao, Lâm Dao cúi đầu nhìn một chỗ ngẩn ngơ. Phó Sảng nhìn theo. Lâm Dao đang nắm chặt lòng bàn tay. Khoảnh khắc này, lòng Phó Sảng lại rõ ràng hơn bao giờ hết: cô ấy đang hối hận.
Trần Duy Lặc huấn luyện cả ngày. Chờ anh trở về, khu Đội cổ động viên đã không còn một người. Anh nhắn tin cho Phó Sảng, cô cũng không trả lời. Vì thế, tắm rửa xong, anh lén huấn luyện viên chuồn đến tầng lầu Phó Sảng ở.
Hoàng Nhiên mở cửa thấy Trần Duy Lặc giật mình: "Cậu thật sự không sợ chết à? Một ngày không gặp cậu có thể rớt miếng thịt nào sao?"
Trần Duy Lặc kéo cô ấy ra: "Giúp tôi với."
Hoàng Nhiên thấu hiểu, tạo không gian riêng cho anh, cầm điện thoại đi qua phòng bên trò chuyện.
Phó Sảng đang tắm. Mở cửa thấy Trần Duy Lặc, suýt hồn bay phách lạc.
"Anh sao lại ở đây?" Phó Sảng vỗ ngực.
Tóc Trần Duy Lặc vẫn ướt sũng. Anh giật lấy khăn tắm từ tay Phó Sảng để lau: "Nhắn tin cho em không trả lời. Một ngày một đêm không gặp, em không nhớ anh sao?"
Phó Sảng ngẩn ngơ nhìn anh. Sao có thể không nhớ? Chỉ là hiện tại vừa nhìn thấy Trần Duy Lặc, cô liền đầy đầu là khuôn mặt Lâm Dao, và những lời cô ấy nói. Nó lờ mờ báo cho Phó Sảng, cô ấy muốn đến đoạt người.
"Cũng ổn." Phó Sảng xoay người đi về phía giường, định lấy băng vệ sinh. Lúc tắm cô mới phát hiện đến kỳ sớm.
Cô vừa đi đến mép giường, vòng eo đã bị Trần Duy Lặc ôm vào lòng. Trần Duy Lặc cúi đầu khó nhịn hôn lên má cô. Râu lún phún cọ vào da cô, nóng rát và đau.
"Trước đây cứ đòi, hôm nay sao lại chỉ nói 'cũng ổn'?" Trần Duy Lặc rất bất mãn, tay anh xoa lên ngực cô.
Mặt Phó Sảng đau, đẩy anh lùi lại: "Đừng hôn em."
Trần Duy Lặc nháy mắt bị Phó Sảng đẩy ra, sững sờ tại chỗ nhìn cô không hiểu: "Em bị sao vậy?"
Phó Sảng không nói lời nào, khom lưng lấy băng vệ sinh dự phòng trong túi, lại phát hiện căn bản không mang theo.
"Tìm gì đấy?" Trần Duy Lặc đến gần.
Phó Sảng ôm bụng đứng dậy, nhìn anh: "Em đến kỳ."
Trần Duy Lặc nháy mắt hiểu vì sao cô lại có tâm trạng này. Con gái đến kỳ thì cơ thể không thoải mái, tâm trạng thường không tốt. Anh lại ôm cô vào lòng, tay áp lên bụng cô che lại.
"Đau để anh xoa cho em."
Phó Sảng nghe xong, đánh tay anh nói: "Em không mang băng vệ sinh."
Trần Duy Lặc chớp mắt, lập tức buông cô ra: "Vậy anh đi xuống mua cho em, em chờ anh một lát."
Phó Sảng vội vàng gọi anh: "Mua cho em một hộp tampon nữa."
Trần Duy Lặc mơ mơ màng màng, hỏi cô: "Tampon là gì?"
Anh bổ sung một câu: "Anh chưa mua mấy thứ này bao giờ."
Phó Sảng cũng không ngượng, trực tiếp tìm hình ảnh gửi cho anh. Chờ anh trở về, trên tay quả nhiên xách một cái túi nilon màu đen. Anh đổ hết ra cho Phó Sảng xem.
"Anh không mua sai chứ?"
Phó Sảng cầm trên tay nhìn, giống hệt đáp án chuẩn. Cô lắc đầu nhìn anh, lộ ra nụ cười đầu tiên tối nay: "Cảm ơn."
Trần Duy Lặc bỗng nhiên cong người chu môi về phía cô. Đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm khuôn mặt cô đầy ý cười thấu hiểu.
Phó Sảng lúc này nhìn mặt Trần Duy Lạc, không còn muốn suy nghĩ về ngày mai, về những khả năng sẽ xảy ra sau này. Cô chỉ muốn sống trong hiện tại. Cô ném mấy thứ đó nhào vào lòng anh, ôm chặt cổ anh hôn sâu trong phòng.
Ngày trước thi đấu chính thức, là nghi thức diễn tập lễ khai mạc và hội nghị liên tịch. Bất kể là Phó Sảng, hay Trần Duy Lạc, thời gian đều bị chi phối bởi công tác chuẩn bị cho giải đấu này. Hai người chạm mặt ở địa điểm thi đấu, luôn luôn chỉ nhìn nhau từ xa một cái.
Giữa trưa sắp xếp dùng cơm. Phó Sảng cùng thành viên Đội cổ vũ ngồi ở một bàn. Bàn bên cạnh là Đội cổ động viên Nam Truyền. Tiếng cười và trò chuyện liên tục truyền vào tai cô.
Phó Sảng ăn no, ngẩng đầu nhìn quanh đại sảnh, thấy Lâm Dao đang đi về phía ngoài cửa lớn. Phó Sảng nhìn theo, ngang qua cửa lớn là từng toán cầu thủ đội bóng rổ. Họ cũng sắp xếp sai lệch thời gian dùng cơm. Phó Sảng nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Dao biến mất ngây người. Không lâu sau, cô cũng đứng dậy bước ra ngoài.
Bên ngoài đại sảnh chỉ có nhân viên công tác lưa thưa. Phó Sảng không thấy Lâm Dao ở đâu. Cô đi về phía phòng vệ sinh. Càng đến gần, tiếng xô đẩy càng rõ ràng.
"Xin lỗi, xin anh tự trọng một chút." Giọng nghiêm túc của Lâm Dao truyền đến từ phía phòng vệ sinh.
Phó Sảng giật mình ở chỗ rẽ. Cô thình lình nghe thấy giọng nam trả lời: "Em là Nam Truyền phải không? Tôi chú ý em lúc tôi chơi bóng. Vòng phân khu cô cổ vũ cho đội bóng chúng tôi rất mạnh. Đại học Ven Biển nhớ chứ?"
Lâm Dao nửa mắt cũng không muốn nhìn cái chướng ngại vật này: "Không nhớ."
Cô ấy nói xong định đi, đột nhiên bị cậu nam sinh kia giữ lại kéo về. Cậu ta không thức thời tiếp tục cười nói: "Cô thế nào lại lạnh lùng như vậy à? Lúc nhảy thì rất hoạt bát gợi cảm, cái độ mềm mại.."
Lâm Dao cảm thấy chói tai. Cô ấy quay đầu trừng mắt cắt ngang: "Giải đấu có quy định, đừng để tôi phải báo cáo ban tổ chức."
Cậu ta đột nhiên cười nhạo: "Căng thẳng cái gì? Tôi chẳng phải chỉ muốn làm quen với em, emcòn dọa nạt tôi sao?"
Phó Sảng càng nghe càng phát sợ. Cô nhìn quanh lối đi nhỏ này. Phỏng chừng mọi người đều đang ăn cơm, không có ai bước ra. Vừa định rẽ qua giúp đỡ, bỗng nhiên nghe thấy giọng Lâm Dao gọi tên ai đó.
"Trần Duy Lặc."
Phó Sảng vội vàng đứng sững chân, ngực đập thình thịch.
Trần Duy Lặc ở trong phòng vệ sinh đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Anh không ngờ bước ra, họ còn đang dây dưa ở đây. Trần Duy Lặc nhìn khuôn mặt khó chịu của Lâm Dao, lại nhìn chủ lực đội bóng Ven Biển kia không phải dạng vừa.
Vương Gia Hào biết Trần Duy Lặc. Hắn quay đầu nhìn anh, mím môi cười khinh thường: "Hai người quen à?"
Trần Duy Lặc tiến đến, liếc Vương Gia Hào bình tĩnh mở lời: "Buông cô ấy ra."
Vương Gia Hào không quen Trần Duy Lặc của Nam Thể. Huấn luyện viên đội bóng đều nói anh rất mạnh, không thể khinh thường. Năm ngoái Ven Biển là đội vô địch giải đấu. Họ chưa chạm trán Nam Thể. Năm nay từ vòng phân khu bắt đầu, đột nhiên có một đội vượt lên đè trên đầu, ai cũng không phục.
Vương Gia Hào lòng bàn tay dùng sức, nhìn chằm chằm Trần Duy Lặc: "Dựa vào cái gì?"
Trần Duy Lặc tâm bình khí hòa nhắc nhở hắn: "Vương Gia Hào, anh đừng làm hỏng đội bóng nhà mình."
Vương Gia Hào căng quai hàm, biết ý tứ trong lời Trần Duy Lạc. Hắn cũng không ngu đến mức tìm Trần Duy Lặc đánh nhau. Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi. Vương Gia Hào đột nhiên giật Lâm Dao, quăng cô ấy vào lòng Trần Duy Lạc.
"Anh thích cô ấy thì trả lại cho anh là được." Vương Gia Hào hừ cười, xoay người sải bước đi rồi.
Phó Sảng vội vàng rụt đầu lại, chân hoảng loạn đi về phía đại sảnh. Trong mắt, trong lòng cô toàn là hình ảnh Trần Duy Lặc vươn tay đỡ Lâm Dao vừa rồi.
Trần Duy Lặc đỡ Lâm Dao vững vàng, lập tức thu tay lại, đi đến bồn rửa mặt rửa tay, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Dao đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Trần Duy Lạc. Lỗ tai cô ấy là tiếng nước róc rách. Trong ký ức cô ấy toàn là khoảng thời gian ở chung thời cấp ba và đại học cùng anh. Hồi đó, bên cạnh cô hễ xuất hiện loại nam sinh này, Trần Duy Lặc đều sẽ bất chấp xông ra đuổi họ đi. Cảnh tượng vừa rồi làm Lâm Dao hoảng hốt trở về thời gian trước.
Trần Duy Lặc vẫn như trước kia, sẽ không để cô ấy tùy ý bị bắt nạt.
Lúc Trần Duy Lặc xoay người, Lâm Dao nói với anh một câu: "Ngày mai thi đấu cố lên."
Trần Duy Lặc không đáp lại cô ấy, nhưng Lâm Dao vẫn đi theo bên cạnh anh, cho đến khi anh vào phòng ăn dùng cơm, Lâm Dao vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ đó không thể kiềm chế.
Lâm Dao và Trần Duy Lặc chia tay. Mỗi khi cô ấy nghĩ đến, cũng cảm thấy không nên là như thế.
Buổi chiều diễn tập xong, mỗi người vào hội trường hội họp. Tâm trạng Phó Sảng cả buổi chiều giống như kỳ nghỉ đột nhiên đến của cô, rất tồi tệ. Càng muốn tập trung tinh thần, càng ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm Lâm Dao ngẩn ngơ.
Tối nay, Phó Sảng tắm xong bước ra, lại gặp Trần Duy Lặc. Cô trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm anh.
Trần Duy Lặc nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, kéo cô vào lòng hỏi: "Sắc mặt kém như vậy, bụng còn đau sao?"
Đến kỳ thì không thoải mái là bình thường. Phó Sảng lắc đầu: "Không đau."
"Vậy sao em không vui?" Trần Duy Lặc khom lưng nhìn chằm chằm cô. Buổi chiều anh vội vàng gặp Phó Sảng một lần, mặt cô cũng đã căng thẳng rồi.
Phó Sảng như có cục nghẹn trong họng. Cô đã nhịn lâu như vậy, thật sự không nên truy vấn anh vào đêm trước ngày thi đấu.
Cô vươn tay vuốt mặt anh, cười nói: "Em tập luyện cả ngày mệt như vậy, ai mà còn cười nổi."
Trần Duy Lặc bế cô lên đi về phía giường, đặt cô dựa vào đầu giường. Anh ngồi bên cạnh xoa bắp chân cho cô.
"Anh ấn cho em một lát liền không mệt." Trần Duy Lặc ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô cười.
Chân Phó Sảng thật sự mỏi. Giữa lực xoa bóp của Trần Duy Lạc, cô dần dần thoải mái. Mỗi đêm tâm trạng cô đều rối rắm như vậy. Ban ngày chìm đắm trong vòng xoáy đó, ban đêm lại bị anh kéo ra. Cô cũng cố gắng hít thở không khí trong lành, để bộ não có thể duy trì suy nghĩ chính xác.
Trần Duy Lặc thấy cô đang ngẩn ngơ, dựa lại gần vuốt mặt cô: "Hình như trạng thái tinh thần không tốt. Chờ về nhà anh sẽ đưa em đi bồi bổ."
Phó Sảng hoàn hồn, nhìn anh khẽ gật đầu.
Trần Duy Lặc ôm cô vào lòng, áp trán vào trán cô thắc mắc: "Gần đây em cũng không thích hôn anh. Em có phải chán ghét anh không?"
Phó Sảng nghe vào tai, đột nhiên cười lên. Để xóa tan sự nghi ngờ của anh, cô chủ động hôn anh một cái: "Anh mau về nghỉ ngơi đi, chiều mai còn có thi đấu đó."
Trần Duy Lặc mím môi cười, hôn cô một cái nữa. Đặt cô trở lại trên giường sau, anh vắt quần lên tính rồi thả xuống, nhấc chân đi ra khỏi phòng Phó Sảng.
Chiều ngày thứ ba, nghi thức khai mạc giải đấu chính thức khởi động. Các phương tiện truyền thông chủ yếu sôi nổi đến phát sóng trực tiếp đưa tin thi đấu. Khán đài đầy ắp khán giả và người hâm mộ. Đội cổ động viên tạo thành đoàn thể chúc mừng cổ vũ cho trận đấu sắp kéo màn, khiến toàn bộ sân thi đấu nhiệt huyết sôi trào, đón chào khoảnh khắc căng thẳng.
Vòng bán kết áp dụng thể thức bốc thăm đối đầu. Nam Thể và Ven Biển vừa lúc không sai lệchgặp nhau. Lúc Trần Duy Lặc lên sân, Phó Sảng đang cùng đội viên ngồi trên khán đài vung tay cổ vũ cho đội bóng nhà mình.
Thi đấu của Phó Sảng và Đội cổ động viên diễn ra vào tiết mục chung kết ngày mốt. Sau khi lễ khai mạc kết thúc, đại đội liền rút lui về khán đài này quan sát thi đấu. Phó Sảng dốc lòng chú ý hướng đi Trần Duy Lạc. Thi đấu kéo màn, cầu thủ Nam Thể liền bước vào trạng thái chiến đấu hăng hái, thu hút ánh mắt một đám người xem.
Phó Sảng nghe thấy người xem phía sau đang thảo luận. Cô quay đầu nhìn lại, đều là những khuôn mặt xa lạ. Họ đang kịch liệt thảo luận về thiếu niên nhiệt huyết mặc đồng phục màu đỏ số 8 trên sân. Cô quay đầu lại nhìn Trần Duy Lặcđứng yên. Sự nỗ lực của anh đã có hồi báo. Anh đang từng chút bước vào tầm nhìn của người xa lạ, chiếu sáng ánh hào quang của mình, thu hút sự chú ý của càng nhiều người yêu bóng rổ.
Phó Sảng nghĩ, con đường anh sẽ đi sau này, nhất định sẽ có rất rất nhiều người yêu anh đồng hành cùng anh.
Bóng dáng anh vẫn bay nhảy trong mắt cô, giọng Lâm Dao lại vang lên bên cạnh cô.
"Em cảm thấy anh ấy sẽ thắng trận đấu không?"
Phó Sảng quay đầu lại, nhìn khuôn mặt hoa mỹ của Lâm Dao một lúc sau, cô lại chuyển về sân bóng, khẳng định nói: "Có. Anh ấy nói chỉ cần em luôn bầu bạn với anh ấy, anh ấy sẽ có niềm tin."
"Anh ấy vẫn luôn rất tự tin. Từ lúc chị quen anh ấy bắt đầu, rất hiếm thấy anh ấy cúi đầu." Lâm Dao bình tĩnh nói, ánh mắt vẫn luôn theo dõi bóng dáng màu đỏ đó.
Phó Sảng không muốn lại cùng cô ấy âm thầm phân cao thấp như vậy. Vừa định quay đầu hỏi cô ấy, lại nghe Lâm Dao cúi đầu nói: "Nhưng anh ấy đã cúi đầu vì chị."
Phó Sảng ngóng nhìn Lâm Dao. Cô ấy dường như đang đắm chìm trong ký ức đó, tự sự kể cho Phó Sảng: "Hồi lớp 10, chị không học cùng lớp với anh ấy, nhưng chị biết anh ấy vì anh ấy chơi bóng rổ rất giỏi. Chị khi đó không muốn từ bỏ khiêu vũ, liền tham gia đội cổ động viên. Dần dà bọn chị quen nhau. Anh ấy là đội trưởng đội bóng rổ, chị là đội trưởng đội cổ động viên. Người khác hay lấy bọn chị ra đùa, nhưng anh ấy chưa bao giờ để trong lòng. Chị và anh ấy đến lớp 11 phân ban rốt cuộc cùng một lớp. Mối quan hệ tốt hơn trước kia, đi gần hơn, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói thích chị. Chị khi đó cũng tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không muốn làm chuyện chủ động. Chị và anh ấy rõ ràng đều biết cả hai thích lẫn nhau, nhưng lại không một ai nguyện ý mở lời. Chị lúc đó liền nghĩ, anh ấy nhất định là bị con gái làm hư, chẳng hiểu gì là nghĩ mà sợ. Chị cứ như vậy tiếp tục dây dưa với anh ấy đi xuống. Đến trước một ngày nghỉ hè lớp 11, có một cậu nam sinh thích chị rất lâu lại lần nữa tỏ tình với chị. Ngày đó trong lòng chị rất khổ sở, thầm nghĩ Trần Duy Lặc hẳn là không đủ thích chị, bằng không vì sao không chịu cúi đầu. Chị đã hồ đồ suýt chút nữa đồng ý với cậu nam sinh kia. Nhưng sau đó, Trần Duy Lặc đột nhiên xuất hiện, không nói hai lời liền kéo chị vào lòng, trực tiếp nói với cậu nam sinh kia chị là bạn gái anh ấy. Khi đó chị rất tức giận, dù sao anh ấy cũng không hỏi chị có nguyện ý hay không. Vì thế chị cùng anh ấy ra ngoài sau tại chỗ từ chối anh ấy. Nhìn thấy biểu cảm hoảng loạn không nhịn được trên mặt anh ấy, chị trong lòng vô cùng vui vẻ. Cho nên kỳ nghỉ hè đó anh ấy đều theo đuổi chị, dỗ dành chị, cho đến vào lớp 12, chị cũng mệt mỏi dây dưa với anh ấy như vậy, rốt cuộc đồng ý anh ấy."
Lâm Dao nói một đoạn rất dài. Những điều Phó Sảng biết ít ỏi đã bị phóng đại ở đây. Ngực cô dần dần trở nên nặng trĩu. Trong lời Lâm Dao, cô nhớ lại đêm Trần Duy Lặc tỏ tình với cô. Cô dường như chưa từng nghĩ đến việc từ chối anh. Cô chỉ có thể khắc ghi tâm trạng ước nguyện được đền bù khoảnh khắc đó.
"Chị kể những chuyện này cho tôi làm gì?" Phó Sảng hỏi cô ấy.
Lâm Dao đối diện Phó Sảng, cười không lộ răng: "Em có thể kể cho chị nghe, anh ấy theo đuổi em như thế nào không?"
Phó Sảng nuốt nước bọt quay đầu lại. Mọi âm thanh xung quanh đều không lọt vào tai cô. Trong ký ức cô, toàn là chính mình âm thầm theo đuổi Trần Duy Lặc. Rất nhiều lần tự phủ định, lại rất nhiều lần tự cổ vũ. Mỗi ngày đêm chua xót đó cô đều nhớ rõ. Cô từng nghĩ sự trả giá của mình đã được hồi đáp từ lâu, lại tại đây nảy sinh một nỗi bất cam.
Phó Sảng không cần kể cho cô ấy quá trình, chỉ cần cô ấy biết: "Điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng tôi đang ở bên nhau."