Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1478

Chương 1478

Vân Giai Kỳ thấy vỏ tôm đã được Bạc Tuấn Phong lột sạch nên câm thìa lên, nhẹ nhàng đưa tôm vào miệng mình.

Ăn được món ngon nên mây mù trong lòng coi như cũng tan biến.

Bạc Ngạn Thiên thấy Bạc Tuấn Phong chiều chuộng cô như vậy, ông ta cũng không tiện nói gì, chỉ nói: “Nếu đã gả đến nhà họ Bạc, sau này chính là con dâu của nhà họ Bạc, ăn trông rồi ngồi trông hướng, đừng giống một con ma đói như vậy!”

Bạc Minh Lâm cười nói: *Ông nội, đừng vì bữa ăn vặt này mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe, ông động đũa trước đi! Chúng con đang đói, nếu ông không động đữa thì chúng con cũng không dám động đũa!”

Đến bây giờ Bạc Ngạn Thiên mới cầm đũa.

Mộ Ngọc My ra vẻ vô tình h rồi?”

Bạc Ngạn Thiên nhìn vào tay mình nó¡: “Ông nội, nhẫn đeo trên tay ông đâu?”

Ông ta đã quên mất Bình thường, ông ta luôn đeo chiếc nhắn ngọc bích này, lúc trước luyện thư pháp đã tháo nhẫn ngọc bích ra rồi lại quên đeo lên.

Bạc Ngạn Thiên lập tức ra lệnh: “Đi lấy nhẫn ngọc bích của tôi tới đây”

Người giúp việc gật đầu, rồi lại ngập ngừng hỏi: “Ông chủ, ngài để nhẫn ở đâu?”

“Trong phòng sách”

“Tôi không thấy nó trong phòng sách ạI”

Bạc Ngạn Thiên lườm cô ta một cái: “Hồi nãy tôi đặt ở phòng khách, lúc cô dọn dẹp phòng không thấy sao?”

“Không có, hôm nay tôi vừa thu dọn đồ đạc, không nhìn thấy…”

Bạc Ngạn Thiên đột nhiên trở nên căng thẳng: “Vậy ở đâu nhỉ!

Người giúp việc nơm nép lo sợ nói: “Ông chủ, chiếc nhẫn ngọc bích quý giá như vậy, bình thường ai dám động vào chứ.

Bạc Minh Lâm cũng nói: “Đúng vậy, chiếc nhẫn này là của ông nội, nhưng là bảo vật của tổ tiên, bảo vật vô giá như vậy ai mà dám động vào chứ?”

Mộ Ngọc My cũng nói xen vào: “Bình thường an ninh của biệt thự vô cùng nghiêm ngặt, kẻ trộm khó mà đột nhập vào được”

Cô ta vừa nói vừa nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người một đám người giúp việc đứng phía sau, cô ta khẽ nói: “Những ai ăn cắp vặt, đang cầm chiếc nhẫn thì mau lên tiếng đi! Nếu không tìm thấy kẻ cắp, đến khi công an đến điều tra, muốn xuống đài cũng không xuống được đâu!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người giúp việc đều nghĩ hoặc nhìn nhau.

Mộ Ngọc My nói tiếp: “Không nói phải không? Vậy thì đừng trách tôi nói lời khó nghe. Chiếc nhẫn này là bảo vật vô giá, không phải là vật có giá vài trăm triệu hay vài tỷ. Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Bạc. Nếu mấy người trộm thật thì không tránh khỏi phải ăn cơm tù! Cho dù trộm nó đem bán bên ngoài cũng không ai dám mua, người tỉnh mắt cl nhìn thoáng qua là nhận ra, đến lúc đó tiến cũng không được mà lùi cũng không xong!”

Lúc này, tất cả mọi người đều trở nên căng thắng.

Những người giúp việc tụm lại bàn tán.

“Tôi không lấy nó.

“Tôi cũng không lấy…”

“Tôi cũng không dám lấy thứ quý giá như vậy. Bình thường ông chủ tháo ra, tôi toàn phải hỏi cẩn thận là để nhân ở đâu thì được…”

Bình Luận (0)
Comment