Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 348


Lâm Thanh Thủy cắn răng, bước chân khập khiễng muốn đuổi theo, loạng choạng đi tới thang máy, nhưng lại nhìn thấy Bạc Tuấn Phong và Tân Khải Trạch lần lượt vào thang máy, cửa thang máy vang lên một tiếng “Đinh” rồi đóng lại.

Cô ta như hồn bay phách lạc bước tới cửa thang máy đã đóng lại, ngẩng đầu lên nhìn số tầng mà màn hình hiển thị không ngừng nhảy.

xuống, trái tim cũng theo đó rơi xuống.

Cô ta phải làm như thế nào?
Cô ta không biết phải làm sao để thay thế vị trí của người phụ nữ đó trong tâm trí của người đàn ông này.

Bệnh viện dưới danh nghĩa của Tống Thiên.

Doãn Lâm được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Bác sĩ nắn xương cho anh ta sau đó cố định bằng thạch cao, sau khi làm xong lập tức rời khỏi phòng bệnh.


Vân Giai Kỳ đang canh giữ ở bên giường, Doãn Lâm đã đi theo cô nhiều năm như vậy, tận tâm tận lực bảo vệ cô, quan hệ giữa hai người đã không còn đơn thuần chỉ là quan hệ chủ tớ nữa.

Doãn Lâm bảo vệ cô như một người anh trai, cũng được coi là một nửa người nhà của cô.

Tống Hạo Hiên đứng ở cửa phòng bệnh, vừa định bước vào thì Vân Giai Kỳ không quay đầu lại đã nói: “Tôi muốn yên tĩnh một chút, anh về nhà trước được không?”
“Giai Kỳ…”
“Hạo Hiên”
Vân Giai Kỳ hít một hơi thật sâu: “Tôi cảm thấy hơi mệt, bây giờ đầu óc rối bời, anh đừng nói chuyện với tôi”
Tống Hạo Hiên mím môi.

Anh ta cụp mi xuống, bỗng nhiên nói: “Anh không đi, anh sẽ ở bệnh viện, nếu như em có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc.

nào, nhớ phải ăn rồi uống thuốc hạ sốt”
“ừ”
Lúc này Tống Hạo Hiên mới rời khỏi phòng bệnh.


Ngay lúc cửa đóng lại, Vân Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn trần nhà, kìm nén nước mắt đã muốn trào ra từ lâu, rốt cục nước mắt vẫn từ khóe mi lăn xuống.

Cô không thể kiềm chế được nỗi buồn trong lòng nữa, nhún vai, thấp giọng nức nở.

Doãn Lâm đang nằm trên giường, trên tay vẫn còn truyền dịch, nhưng nghe thấy tức khóc kìm nén của Vân Giai Kỳ thì anh ta lại không có cách nào làm ngơ được.

Anh ta ngồi dậy, lo lắng nhìn Vân Giai Kỳ đang cắn chặt hàm răng rơi nước mắt, trong lúc nhất thời anh ta không biết nên an ủi như thế nào.

Anh ta đi theo cô nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như lúc này của cô, giống như cả thế giới đều sụp đổ, nước mắt tuôn rơi liên tục.

Cổ họng Doãn Lâm khẽ trượt: “Giai Kỳ…”
Thời điểm riêng tư, Vân Giai Kỳ bảo anh ta có thể xưng hô tùy ý.

Mà cũng chỉ có lúc này anh ta mới có thể đứng ở lập trường của một người đàn ông, gọi tên của cô thay cho danh xưng “Cô Vân”.

Vân Giai Kỳ nói: “Anh đừng nhìn tôi như vậy.”
Cô dùng sức lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, đưa tay lên che ánh mắt của anh ta lại: “Không được phép nhìn”
Cô cảm thấy khóc lóc trước mặt người khác là một chuyện rất xấu hổ.”.

Bình Luận (0)
Comment