Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 742


Lâm Tĩnh Anh vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc.

Bà ta đã sống trong ngôi nhà này suốt bao nhiêu năm trời, cũng đã từng vui cười và từng tranh chấp cãi vã nhau tại đây, nên bà ta không hẳn là không có chút lưu luyến gì.

Nhưng lần này Vân Lập Tân thực sự đã khiến cho trái tim của bà ta trở nên lạnh lẽo.

Một người đàn ông mà con tim không còn dành cho bà ta, cũng không thèm quan tâm đến nhân phẩm và thể diện của bà ta thì còn gì đáng để mà lưu luyến chứ?
Bà ta có ý định chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt.

Hiện tại tạm thời chưa thể về nhà mẹ đẻ được nhưng Lâm Tĩnh Anh có một số tiền tiết kiệm trong tay, bà ta thà thuê trọ ở bên ngoài trong thời gian ngắn chứ không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này.

Nếu như Lý Uyển Đồng đã rắp tâm muốn trở thành bà Vân vậy thì cứ nhường cái vị trí bà Vân này lại cho con điếm đó.

Thế giới này rộng lớn như vậy, ắt sẽ có nơi bà ta thuộc về.

Trong khi thu dọn đồ đạc, bà ta vô tình lật thấy một bức ảnh, đó là bức ảnh lúc Vân Giai Kỳ mười lăm tuổi được chụp vào ngày sinh nhật của cô.

Cô sinh cùng ngày với Vân Ngọc Hân nhưng trong bữa tiệc sinh nhật cô đã bị ép đến ngồi ở vị trí khó nhìn thấy nhất, mặc dù Vân Giai Kỳ đứng trong góc, hai tay chắp tay sau lưng nhưng cô vẫn xinh đẹp tuyệt trần và vô cùng bắt mắt, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy.


Lâm Tĩnh Anh ôm bức ảnh vào lòng, khóc lóc một cách đau đớn.

Bà ta đã làm tổn thương đến con gái mình suốt bao nhiêu năm trời như vậy mà không hề hay biết, không biết liệu sau này còn có cơ hội để bù đắp hay không.

Lâm Tĩnh Anh đã từng chứng kiến Vân Ngọc Hân là người không từ thủ đoạn.

Vân Ngọc Hân bề ngoài mềm yếu nhưng thực chất lòng dạ cô ta vô cùng nham hiểm.

Nếu không phải từng tận mắt chứng kiến thì Lâm Tĩnh Anh cũng sẽ hoàn toàn bị lừa gạt.

Vân Giai Kỳ hiện đang bị giam giữ trong một trại giam lạnh lẽo, chắc hẳn cô rất sợ hãi và bất lực, nhưng bà ta thậm chí đến một lần gặp mặt cô cũng lực bất tòng tâm.

Lâm Tĩnh Anh đột nhiên nghĩ đến Cung Dận.

Nếu như… Nếu là nhà học Cung, những gì nhà họ Bạc làm được thì chắc chắn nhà họ Cung cũng có thể.

Lâm Tĩnh Anh trở nên khẩn trương, một ngọn lửa hy vọng bùng lên trong lòng bà ta.

Đến bước đường cùng này thì nhà họ Cung trở thành cứu cánh duy nhất mà bà ta có thể nương tựa vào.


Lâm Tĩnh Anh nhanh chóng thay quần áo và kêu tài xế đưa đến nhà họ Cung.

Tại cổng lớn nhà họ Cung.

Chỉ có một ngọn đèn được bật sáng ở đại sảnh, bà ta xuống xe, bước tới cửa rồi vội vàng bấm chuông.

Rất lâu sau vẫn không có ai đáp lại.

Lâm Tĩnh Anh kiên trì Không lâu sau, quản gia mặc đồ ngủ, khoác áo một chiếc áo khoác ở bên ngoài vội vàng bước tới cổng, vừa nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh thì có chút kinh ngạc: “Bà Vân?”
“Tôi muốn gặp Cung Dận!”
“Đã… đã muộn thế này rồi còn có chuyện gì nghiêm trọng như vậy? Ông Cùng còn chưa ngủ dậy, giờ mới có mấy giờ chứ?”
“Tôi có việc gấp, làm ơn mở cửa ra! Tôi muốn gặp Cung Dận!”
“Chuyện có gấp đến mấy thì cũng phải đợi đến sáng mai đi.

Đợi ông Cung ngủ dậy đã rồi tôi sẽ thông báo với ông ấy một tiếng…”
“Chuyện vô cùng khẩn cấp, nếu không tôi đã không đến đây quấy rầy vào đêm hôm khuya khoảt như thế này…”
Hai mắt Lâm Tĩnh Anh đỏ hoen vì lo lắng, như thể bà ta sắp khóc thành tiếng đến nơi.

Quản gia thở dài, sau đó mở cửa cho bà ta và đưa Lâm Tĩnh Anh vào phòng khách.

Lâm Tĩnh Anh van xin: “Tôi có chuyện muốn gặp Cung Dận, xin hãy cho tôi gặp ông ấy”
“Được… Vậy tôi lên lầu thông báo một tiếng, bà ngồi chờ ở đây”
“Được”.

Bình Luận (0)
Comment