Hai Thân Phận Một Tình Yêu

Chương 11

“Khải Ân đó hả? Lâu rồi mới đến thăm nội hen.” Bà chủ tiệm gấp cuốn sách đang đọc dở trên tay lại, ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi và mỉm cười. “Hửm, Tĩnh Tuệ đến đây có chuyện gì thế?”

“Cháu, cháu muốn xin nghỉ việc ạ.” Tôi lúng túng, chỉ dám nói khẽ. “Xin lỗi bà ạ, tại cháu phải dành thời gian cho việc học.”

“À ra vậy. Ta đã nói rồi mà, cháu còn là học sinh mà một tuần làm thêm gần bốn mươi tiếng, chịu sao nổi.”

Bà chủ tiệm vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy lạnh run người. Đưa mắt sang bên, tôi thấy một luồng ám khí nặng nề bao quanh Mạc Khải Ân.

“Cô đúng là điên thật mà.” Anh ta nói, giọng như rít từng chữ qua kẽ răng. “Bốn mươi tiếng, cô ngại mình sống lâu quá phải không.”

“Em, em xin lỗi. Nhưng mà, tuần này em mới chỉ làm hơn hai mươi tiếng thôi.” Tôi nhỏ giọng đáp.

“Hơn hai mươi tiếng đã nằm lăn ra đấy rồi, cô còn làm gấp đôi nữa thì lát hồi có đi chầu trời tôi cũng không bất ngờ đâu.”

Tôi biết mình đuối lý nên chỉ đành im lặng. Bà chủ tiệm thấy bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi thì liền lên tiếng:

“Sao lại nặng lời với một cô gái như thế này hả, Khải Ân. Có chuyện gì thì nói nhẹ nhàng thôi, con trai gì kì cục vậy. Ở nhà cháu cũng hay bắt nạt Lệ Chi của bà như thế đúng không, bảo sao con bé gọi điện mách bà riết.”

“Cháu không có.” Mạc Khải Ân cúi đầu, bĩu môi đáp. “Cháu làm gì dám bắt nạt nó, ba mẹ cháu lại chẳng đá cháu ra khỏi nhà sao.”

Tôi ngẩn người. Mạc Khải Ân lúc nói chuyện với bà thật sự rất đáng yêu, có phần trẻ con hơn độ tuổi. Mà, gia đình của anh ta dường như cũng vô cùng ấm áp.

Tôi bỗng nhớ lại gia đình cũ của mình. Ba, mẹ, em trai. Cũng mấy tuần rồi tôi không được gặp họ.

Dù cả nhà tôi thường xuyên cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh, nhưng ba mẹ vẫn rất yêu thương tôi. Họ chưa bao giờ để tôi phải vất vả làm lụng, sẽ luôn cho tôi những thứ tốt nhất họ có thể làm được. Nhà tôi không mấy khá giả, nhưng ba mẹ tôi sẽ luôn cho tôi có đủ cơm ăn áo mặc, được đi học đàng hoàng.

Và cả đứa em trai bốn tuổi của tôi. Tuy hay khóc nháo, quậy phá đủ thứ nhưng khi người khác cho nó cái gì, nó luôn để phần cho tôi. Lỡ phá phách cái gì hư hại thì luôn tự nhận lỗi, không để tôi bị mắng oan.

Tự nhiên, tôi muốn quay về gặp lại những người thân yêu ấy của mình quá.

Dù biết là, chỉ có thể mong chờ trong vô vọng. Tôi dường như, bị mắc kẹt vĩnh viễn ở thân phận này rồi.

Cho dù có gặp lại, tôi cũng chẳng thể nào ôm lấy họ, đứng trước mặt họ gọi một tiếng ba, mẹ, em trai.

Vì vốn dĩ, “đứa con gái” của gia đình ấy, sớm đã không còn tồn tại.

“Này, sao lại khóc nữa rồi. Nhóc Cà Chua, giờ tôi gọi cô là nhóc Mít Ướt nhé? Nín đi, kẻo ai nhìn lại bảo tôi bắt nạt cô.”

Mạc Khải Ân xoắn xuýt nói huyên thiên đủ thứ để chọc cho tôi vui. Đồ ngốc, tôi đâu khóc vì bị anh bắt nạt, nếu những lần anh mắng mỏ tôi mà tôi đều khóc thì nước mắt tôi sớm đã lấp đầy mấy con sông bị cạn khô vì hạn hán rồi.

“Thấy chưa, quá đáng đến nỗi con bé khóc luôn. Cháu tệ quá, Khải Ân.” Bà chủ tiệm chậm rãi nói. “Giờ làm sao làm đi, bà không biết đâu đấy.”

“Không phải do anh ấy đâu ạ, tại cháu nhớ lại chút chuyện thôi.” Tôi bật cười, lau vội nước mắt trên mặt. “Vậy cháu xin phép nghỉ làm ạ, cháu xin lỗi bà rất nhiều.”

“Tiếc nhỉ. Cháu biết nhiều về thần thoại Hi Lạp thế cơ mà, ta còn đang rất hào hứng đấy. Mà thôi, chuyện học vẫn là quan trọng nhất, ta ủng hộ quyết định của cháu.”

Vừa nói, bà chủ tiệm vừa cầm điện thoại lướt xem cái gì đó. “Để xem nào, tuần này cháu làm tổng cộng là hai mươi hai tiếng, ta gửi cháu ba trăm chín mươi sáu nghìn nhé. À thôi, bốn trăm luôn cho tròn.”

Tôi mở to mắt, ui chao, giàu rồi làng nước ơi. Tự nhiên tôi thấy cũng tiếc khi phải nghỉ việc ở đây, mất cả một khoản thu nhập kếch xù.

“Không ấy… em làm vài ca thôi được không? Em hứa sẽ không làm quá sức đâu.” Tôi nhìn Mạc Khải Ân, giọng điệu nhẹ nhàng hết sức có thể.

“… Tùy cô.” Mạc Khải Ân lạnh nhạt đáp, tôi cũng không biết anh ta đang nghĩ gì.

“Cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười, rồi nói với bà chủ tiệm. “Vậy cho cháu làm vào thứ bảy và chủ nhật ạ, từ hai giờ đến năm giờ chiều được không bà?”

“Được chứ, sao lại không. Cứ rảnh giờ nào thì đến làm, tiêu chí của ta là cho các cháu thoải mái về ca làm mà.”

“Cháu cảm ơn bà nhiều ạ.” Tôi cúi người chào bà. “Về thôi, anh.” Tôi khẽ huých khuỷu tay vào người Mạc Khải Ân, nói.

“Tạm biệt nội. Sau này cháu sẽ đến thăm nội thường xuyên hơn.”Anh ta không đáp lời tôi, chỉ trầm giọng chào tạm biệt bà chủ tiệm. Sau đó, xoay người đi xuống lầu.

Tôi cũng hết cách, chỉ đành chạy vội theo.

“Anh giận gì em hả?” Tôi hỏi nhỏ, khi cả hai đã ra chỗ đỗ xe.

“Không có.”

“Thôi nào, có gì thì cho em xin lỗi, đừng giận nữa.”

“Đã bảo không có mà, cô còn lảm nhảm nữa là tôi cho cô tự đi bộ về nhà đấy.” Mạc Khải Ân trừng mắt nhìn tôi, nhưng không hiểu sao lúc này tôi cứ thấy anh ta dễ thương thế nào ấy, chắc bị váng đầu rồi.

“Oke oke, không nói nữa. Mà cái hệ thống ấn vân tay trong tiệm của bà anh ấy, nó hoạt động như nào vậy? Bà chủ không cần đứng xem tụi em làm việc mà vẫn biết chính xác số giờ làm của mỗi người, hay thật.”

“Thì cứ mỗi lần ấn vân tay vào đó, máy sẽ nhận diện, và tính giờ làm. Nó tính theo mốc từng tiếng, nói cho dễ hiểu thì, chẳng hạn như cô ấn vân tay vào máy lúc tám giờ mười lăm đi, thì đến chín giờ mười lăm cô sẽ được ghi nhận là đã làm việc một tiếng đồng hồ. Tính như vậy sẽ tiện cho bà tôi trả lương nhân viên.” Mạc Khải Ân từ tốn nói.

“Khoan, ví dụ như, em nói là ví dụ thôi nhé, nếu em ấn vân tay vào rồi đi về luôn, không làm việc thì sao?” Tôi xoa xoa tay, hỏi.

“Cứ thử xem, để coi camera với quản lí trong tiệm sẽ làm gì cô ha. Có thể cô sẽ thoát được vài lần đấy, nhưng một khi để bị phát hiện thì nắm chắc tấm vé xéo khỏi nơi này nhé.” Anh ta cười nhạt.

“Còn nếu lỡ quên ấn vân tay?” Tôi ngờ nghệch hỏi tiếp.

“Thì khỏi nhận lương chứ sao.” Mạc Khải Ân thản nhiên đáp, nhưng những lời đó của anh ta chẳng khác gì sét đánh ngang tai tôi. “Có thể báo cáo lên ban quản lí để xem lại camera, nhưng nếu có trục trặc gì thì cũng khó giải quyết lắm.”

Tôi đổ mồ hôi hột khắp trán. Thánh thần ơi, nếu không có chị Quỳnh Diệp thường xuyên nhắc nhở tôi phải ấn vân tay vào máy quét thì có khi tôi không nhận được đồng nào, cả tuần đi làm không công mất.

“Đội ơn chị Quỳnh Diệp, đời đời kiếp kiếp này em sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa của chị đâu.” Tôi nhắm mắt, miệng lẩm bẩm.

“Nguyễn Quỳnh Diệp à, chị ta đúng là người có trí nhớ siêu phàm đấy. Một trong những nhân viên đầu tiên của bà tôi, có chị ta bên cạnh thì không phải lo chuyện quên ấn vân tay gì đó đâu.” Mạc Khải Ân nhìn tôi nói. “Mà chị ta cũng không phải luôn làm việc cùng mọi người 24/24, có lẽ tôi phải làm thêm một thiết bị gì đó để nhắc nhở nhân viên mấy vụ này, chứ không thì mấy người não cá vàng như quý cô đây lại phải mất lương oan.”

“Éc, nói như thế thì cái máy vân tay kia là do anh làm á?”

“Cô nghĩ sao?”

“Chu choa, nhân vật khủng bố cấp độ SSS.” Tôi hít hà, cảm thán không ngớt. “Vị đại ca này mai sau đảm bảo tương lai rộng mở, được các công ty kĩ thuật máy tính săn đón dữ dằn lắm đấy nhé.”

“Nói nhiều quá, đội mũ vào.” Mạc Khải Ân đưa mũ bảo hiểm cho tôi. “Hôm qua tôi nói là sẽ dẫn cô đi chơi cho thoải mái đầu óc, được rồi, giờ muốn đi đâu?”

“Ể, được đi thật sao?” Tôi bất ngờ, tưởng tối qua anh ta thuận miệng nói thôi chứ. Mà tôi vừa mới xuyên qua đây chưa được bao lâu, làm gì biết nên đi chơi chỗ nào. “Đi đâu cũng được, anh quyết định đi.”

“Lên xe.” Mạc Khải Ân dắt chiếc moto xuống lòng đường, ngồi lên và nổ máy. Tôi cũng nhanh chóng đội mũ bảo hiểm vào và leo lên xe.

Chiếc moto xé gió lao vun vút. Chắc ông nội này chạy đến 50km/h, vận tốc cực đại của xe luôn. Tôi nắm lấy hai bên mép áo khoác của anh ta, đồng thời tận hưởng cảm giác tuyệt vời mà cơn gió mạnh mẽ của thiên nhiên mang lại.

Đến trước một trung tâm thương mại khá sầm uất, Mạc Khải Ân dừng xe lại, rồi đột ngột phóng nhanh qua cổng và rẽ vào hầm đỗ xe. Tốc độ cực nhanh của chiếc xe khiến tôi theo quán tính giật người ra đằng sau, tôi vội vã ôm chặt lấy người anh ta, hai chiếc mũ bảo hiểm va vào nhau côm cốp.

Nguy hiểm quá.

Đến chỗ đỗ xe, Mạc Khải Ân tắt máy. Tôi leo xuống, tháo mũ bảo hiểm đưa anh ta, nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú phóng xe hồi nãy.

“Anh lái xe kiểu gì thế hả, tự nhiên đột ngột dừng lại rồi phóng cái vèo, bộ đi cướp nhà băng à?”

“Sao nào, có ý kiến? Chẳng phải cô vẫn nguyên vẹn đứng ở đây sao, an toàn thế còn gì? Không thích thì cứ việc đi bộ, tôi không cản.” Mạc Khải Ân nghiêng người nhìn tôi, khuôn mặt viết to dòng chữ “Tôi chạy xe thế đấy, cô làm gì được tôi”, cực kì thiếu đánh.

Đáng hận hơn là, vẻ thiếu đánh đó lại xuất hiện trên một gương mặt quá mức đẹp trai, khiến người ta không nỡ lòng xuống tay.

Thôi kệ vậy, cũng chẳng đánh lại anh ta.

Chúng tôi cùng nhau tiến vào trung tâm thương mại. Tôi lập tức bị vẻ đẹp của nơi này thu hút.

Dòng người đi lại tấp nập cũng không thể ngăn được sự hào nhoáng, lấp lánh của mọi thứ ở đây. Các cửa hàng được trang trí vô cùng đẹp mắt, cứ thế san sát nhau kéo dài ra tận phía xa. Không gian vô cùng rộng lớn, tôi thấy có cả năm sáu tầng, thang máy nối nhau lên cao, cao mãi.

“Đẹp quá. Anh tới đây thường xuyên lắm hả?” Tôi ngẩng đầu nhìn Mạc Khải Ân, đôi mắt như chứa cả bầu trời sao trong đó.

“Không nhiều lắm, vài lần thôi. Dù gì thì mấy món bán trong đây cũng khá đắt, tiêu pha nhiều quá ba mẹ tôi đánh gãy chân đấy.”

Đắt, đắt sao? Tôi lập tức trở nên căng thẳng, không phải chứ, có khi nào sau buổi đi chơi này tôi sẽ mang trên mình một khoản nợ mà cả đời cũng không trả hết?

“Thư giãn đi, cũng không đắt lắm đâu.” Mạc Khải Ân bâng quơ nói.

Con hàng mất nết này.

Mới vừa bảo “cũng khá đắt”, giờ lại quay ngoắt qua nói “không đắt lắm đâu” là thế quái nào? Tôi là tôi thấy anh ngứa da lắm rồi đấy nhé.

“Lát hồi em mua hết cái trung tâm thương mại này luôn, rồi để anh gánh nợ ha.” Tôi liếc xéo Mạc Khải Ân, hứ, người gì đâu thấy ghét kinh khủng.

“Cứ làm nếu cô dám.”

Mẹ nó, nói chuyện với anh ta ức chế thật, cứ như đấm vào bông.

“Mà này, những lần trước anh đến đây một mình à?” Tôi chuyển chủ đề. “Hay là, đi với người yêu? Em không nghĩ là anh đến mấy chỗ như này cùng hội anh em cột chèo đâu.”

Tôi hỏi anh ta, nhìn thì có vẻ khá tùy ý, nhưng không hiểu sao trong thâm tâm tôi vẫn mong chờ một điều gì đó.

Dù sao thì, khả năng Mạc Khải Ân có người yêu là rất cao. Đẹp trai, tài giỏi như thế, thiếu gì người theo đuổi, Phạm Thanh Ngọc còn không phải là ngoại lệ cơ mà.

Lệ Chi chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, nhưng tôi vẫn cảm thấy suy luận của mình khá chặt chẽ.

Với lại, cả cái mũ bảo hiểm kia nữa. Nó, dường như là thiết kế dành cho nữ.

Chẳng một tên con trai nào lại mua cả hai cái mũ bảo hiểm, mà một cái là của con gái nếu không có người yêu cả.

Nhưng mà, nếu anh ta đã có người yêu rồi, tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Thế chẳng phải là trai đểu à?

Hay, đó chỉ đơn giản là giúp đỡ người khác? Là tự tôi hoang tưởng sao?

“Đi cùng Lệ Chi.” Giọng Mạc Khải Ân nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi. “Con bé rất thích mua sắm ở đây, nên lâu lâu tôi dẫn nó đến. Ba mẹ tôi không yên tâm cho nó tự lái xe tới.”

“Cái mũ bảo hiểm cô đội hồi nãy, là của nó đấy.”

“Còn yêu đương gì đấy à, phiền lắm. Tôi không cho con nhóc Lệ Chi kia yêu sớm, thì cũng phải làm gương cho nó chứ.”

Tôi nhìn Mạc Khải Ân không chớp mắt.

Tên ngốc này, ai bắt anh phải giải thích tường tận như thế chứ hả. Anh chỉ cần nói “ừ”, hoặc “không”, hoặc thậm chí là không trả lời cũng được mà.

Khóe miệng tôi, vô thức nở một nụ cười.

“Cười ngu ngơ gì đấy, đi thôi, xàm xàm với cô một hồi khỏi chơi gì được nữa giờ.” Mạc Khải Ân kéo tay tôi đi về phía trước, tôi còn chưa kịp định thần lại, suýt chút nữa là đã trao một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp lên mặt sàn rồi.

Quả nhiên, đã đáng ghét thì mãi mãi vẫn là đồ đáng ghét.

Mạc Khải Ân kéo tôi đi loanh quanh khắp tầng trệt của trung tâm thương mại, vừa đi vừa hỏi tôi có muốn mua gì không. Tôi bị anh ta xoay mòng mòng đến hoa cả mắt, nhưng vẫn lắc lắc đầu.

Mua gì mà mua, nguyên cái tầng trệt này chỉ bán toàn đồ ăn với đồ gia dụng, tôi mua mấy cái đó làm gì.

“Ăn gì không?” Mạc Khải Ân hỏi tôi.

“Không ạ, em cảm ơn. Dĩa cơm chiên hồi sáng của anh nấu em còn chưa tiêu hết đây này, ăn thêm là bội thực đấy.” Tôi nhìn quanh, tiếp tục lắc đầu.

“Ồ, vậy thì tôi ăn.” Mạc Khải Ân thản nhiên nói, khiến tôi trợn trắng mắt.

Tên khốn kia, anh có biết việc một mình ăn uống trước mặt người khác là hành vi đáng chém đến mức nào không hả? Anh không chọc điên tôi một ngày là anh ngứa ngáy chịu không nổi phải không?

Thử tưởng tượng xem, cái cảnh anh ta cầm đồ ăn huơ huơ trước mắt tôi, rồi ăn ngon lành mặc kệ cho tôi đứng một bên nhìn với đôi bàn tay trống không. Tội trạng này, có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Tôi vừa âm thầm sáng tác chục bài rap diss cái người tên Ân họ Mạc này, vừa lẽo đẽo theo anh ta đến quầy thức ăn nhanh. Tôi cứ thế ngước mắt nhìn anh ta gọi từ món này đến món kia, thiếu điều muốn bưng hết cái thực đơn của người ta về. Èo ôi, đúng là cái cách người giàu tiêu tiền nó phải khác.

Trời trời, còn mua tận hai ly trà sữa, ăn uống gì lắm thế không biết.

Khoan… hình như có gì đó sai sai.

“Cầm lấy.” Mạc Khải Ân đưa cho tôi một trong hai ly trà sữa kia, là vị truyền thống, size L. Còn anh ta thì cầm ly còn lại, có vẻ như chỉ là size S, cùng mấy túi đồ ăn, khoai tây lắc, bánh tráng trộn, sushi, mì Ý gì đó đều có đủ cả.

Tôi nghệch mặt ra. “Anh ăn hết toàn bộ mấy cái kia luôn hả?”

“Ờ, nhưng chắc được một phần thôi, ăn hết sẽ bị bội thực đấy.” Mạc Khải Ân nhại lại lời tôi.

“Này, không đùa với anh đâu.” Tôi cau mày. “Mua gì lắm thế, ăn không hết rồi bỏ phí. Thôi để em ăn giùm một ít cho.”

“Thế à. Nhớ ai vừa mới bảo không ăn mà.” Mạc Khải Ân nhếch miệng thành một nụ cười đểu. “Lật mặt cũng nhanh đấy.”

“Lắm lời quá, anh mua hết đám này nhiêu, em trả một nửa.” Tôi mở túi xách, toan lấy tiền trả lại cho tên thần kinh trốn trại này.

“Ba trăm.” Mạc Khải Ân không nặng không nhẹ đáp.

Oắt đờ, giá cao thấy ớn vậy. Phá của quá trời ơi.

Tôi khóc không ra nước mắt, nhẩm tính lấy một trăm rưỡi trong bốn trăm nghìn tiền lương vừa nhận được khi nãy. Mới có lương, còn chưa kịp vui được bao lâu mà đã sắp tiêu hết đến nơi rồi.

“Cất vô đi, lo cầm ly trà sữa cho đàng hoàng, đổ ra sàn là khỏi uống ha.” Mạc Khải Ân rũ mắt nhìn tôi. Nói xong, anh ta một đường đi thẳng, bỏ mặc tôi ngơ ngác đứng đằng sau.

Tôi vội bỏ lại tiền vào túi, nhanh chân chạy theo. Thôi vậy, để lát trả sau cũng được.

“Đi nhanh thế làm gì hả.” Tôi nói, khi đã đuổi kịp được anh ta.

“Có muốn ghé mua quần áo hay giày dép gì không?” Mạc Khải Ân hỏi tôi.

“À, không đâu. Đang cầm đồ ăn mà bước vô mấy cửa hàng quần áo, người ta chưa cầm chổi quét ra ngoài là may lắm rồi.”

“Ồ.” Anh ta đáp lại bằng một câu không thể nào ngắn gọn hơn được nữa, rồi dẫn tôi lên tầng ba.

Đi vòng vòng một hồi, chúng tôi đến trước một khu vui chơi. Phía bên trong là những ánh đèn xanh đỏ lập lòe, tiếng nhạc xập xình lấn át cả một khoảng không gian lớn.

Cùng với đó là những tiếng nói cười đùa giỡn, phấn khích reo hò khi chinh phục thành công những chiếc máy trò chơi khó nhằn của những người tham gia.

“Triển?” Mạc Khải Ân lại tiếp tục kiệm chữ như vàng.

Hai mắt tôi sáng rực. “Chấp.”

Bình Luận (0)
Comment