Gần bốn giờ chiều. Những tia nắng chói chang rọi xuống từ đỉnh đầu, tôi giơ mu bàn tay lên che trước trán và lững thững bước đi trên con đường về nhà vốn đã quá quen thuộc. Đi được một lúc, tôi bỗng dưng cảm thấy ngứa ngáy tay chân, bèn mở túi ra lục tìm chiếc điện thoại rồi mở khóa màn hình, lướt danh bạ và nhấn vào một cái tên.
“Tút… tút…”
Đầu dây bên kia bắt máy.
“Alo?”
“Em đây.” Tôi đưa mắt nhìn về gốc cổ thụ sừng sững trước mắt, lòng nghĩ thầm, cái cây này mọc ngay sát đường lớn mà không bị đốn nhỉ.
“Anh biết. Em gọi anh có chuyện gì vậy?” Từ ống loa, một giọng nói vừa trầm, vừa ấm chầm chậm cất lên, nhưng nội dung lại nghe không được thuận tai cho lắm.
“Không có chuyện thì không được gọi cho anh à?” Hai hàng lông mày của tôi nhíu chặt lại.
“Anh không có ý đó.” Chất giọng ấm áp ấy lại tiếp tục truyền vào tai tôi. “Anh chỉ thắc mắc, hình như giờ này em đang ở cùng với Chi mà.”
“Cô ấy có hẹn rồi.”
“Thế à.”
“Anh sao vậy?”
“Hả? Anh bình thường mà.”
“Không hề bình thường chút nào luôn đấy!” Âm điệu của tôi đột ngột trở nên mất kiên nhẫn. “Anh giận em vì chuyện lúc sáng sao?”
Đầu dây bên kia không phản hồi. Tôi đợi thêm mười mấy giây nữa, nhưng kết quả vẫn chỉ nhận lại sự im lặng.
“Thôi được rồi, lỗi em.” Tôi uể oải mở miệng. “Năm giờ chiều nay anh rảnh không, qua gặp em một lát.”
“Ở đâu?”
“Nhà em.”
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc, tiện thể cuỗm mất cả tâm trạng đang vui vẻ của tôi. Tôi thở dài liên tục mấy hơi, đầu mũi giày nặng nề lê từng bước ngang qua gốc cổ thụ cằn cỗi.
Ôi chao, anh chàng lớn xác Mạc Khải Ân của tôi cung Cự Giải hay gì mà đa sầu đa cảm vậy hả trời.
“Má, cung Cự Giải thật à.” Tôi tròn xoe mắt khi tra ra ngày tháng năm sinh của người yêu mình lúc về nhà. Nguy quá, con cua này mà không nhanh nhanh dỗ ngọt thì sớm muộn cũng sẽ trở nên ngang bướng, dỗi hờn rồi bỏ tôi đi mất thôi.
Tôi lúi húi vào nhà bếp, bày biện ra bàn tất cả các loại trái cây tìm được trong tủ lạnh. Cũng đa dạng phết, có một hộp dâu tươi của bác Mai mới mua về hai hôm trước, còn cả mấy quả bơ chú Thanh vừa đem qua hồi trưa, không còn ý tưởng nào tuyệt hơn ngoài việc tổ chức một buổi tiệc sinh tố.
Nửa tiếng sau, tôi mỉm cười mãn nguyện bưng hai ly sinh tố bơ và dâu tây lên lầu. Nếu trong lĩnh vực nấu ăn, tôi là một kẻ ngoại đạo thì trong việc pha chế thức uống, tôi lại là một tay chơi lão luyện đã trải qua bao gió sương. Cùng lắm nếu sau này học dở quá, việc văn phòng không gánh nổi thì ra làm chuyên viên pha chế cho các tiệm cà phê, khỏi phải lo chết đói.
Tới tầng hai, tôi cẩn thận nhích vai đẩy cánh cửa trước mặt ra rồi cầm hai ly nước bước vào phòng. Mùi gỗ thoang thoảng lập tức phủ lấy cả người tôi, hàng trăm cuốn sách thấp thoáng sau những chiếc kệ vẫn không thể nào làm tôi thôi kinh ngạc mỗi khi tận mắt chiêm ngưỡng chúng. Tôi mà hấp thụ được toàn bộ lượng kiến thức khổng lồ từ chỗ này thì kiểu gì cũng sẽ giật được mấy cái giải Nobel về treo cho vui nhà vui cửa.
“Pính pong!” Chuông cửa reo, tôi vội vàng chạy xuống cầu thang, vụt nhanh ra cổng đón khách quý. Còn mười lăm phút nữa mới tới năm giờ chiều mà Mạc Khải Ân đã đến rồi, tôi cũng chẳng mấy xa lạ với cái tính hay có mặt trước giờ hẹn này của anh.
“Chao xìn!” Tôi nhe răng cười, nắm tay Mạc Khải Ân cùng vào nhà. Không biết có phải ảo giác hay không mà tôi thấy anh dường như đang khó chịu.
“Anh sao thế? Không khỏe ở đâu hả?” Tôi lo lắng hỏi.
“Em đổi mật khẩu vào cửa à?” Anh nhìn tôi, đáy mắt lạnh băng quét qua làm tôi sởn tóc gáy. Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, đầu khẽ gật.
“Đúng, đúng rồi, có vấn đề gì hở anh?”
“Không có gì.”
“Là không có gì dữ chưa…” Tôi lẩm bẩm. “Thôi, lên đây với em, em có cái này vui lắm.”
Đoạn, tôi kéo Mạc Khải Ân lên lầu, dẫn anh vào căn phòng ngập tràn tri thức của nhân loại. Tôi len lén quan sát biểu cảm trên gương mặt anh, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Mạc Khải Ân lúc này giống y đúc một đứa trẻ ngỡ ngàng như được thấy siêu nhân ngoài đời thực. Bất chợt, anh di chuyển tầm mắt, và rồi tình cờ chạm phải ánh nhìn phấn khởi của tôi.
“Nhóc Cà Chua, cái này thật sự làm anh choáng ngợp đấy.”
“Em biết mà.” Tôi nhếch một bên khóe môi. “Bao nhiêu tiền đều đập vô đây hết đó, có khi cả người em từ trên xuống dưới còn chưa đáng giá bằng một góc của đám sách này đâu.”
Ừm, dù tôi không phải là người bỏ tiền ra mua, nhưng chỉ cần một cuốn sách trong số chúng bị hư hại cũng đủ làm tôi xót xa vô cùng.
“Hâm à.” Mạc Khải Ân liếc xéo tôi, hàm ý khinh bỉ hết sức rõ ràng. “Nếu được sở hữu lượng sách gấp trăm, gấp nghìn lần nhiêu đây mà phải mất đi em, có chết anh cũng không chấp nhận.”
“Gớm, chỉ được mỗi cái dẻo miệng.” Tôi nheo mắt lườm ngược lại anh, nhưng trái tim trong lồng ngực tự dưng mất kiểm soát đập liên hồi. Cảm giác hạnh phúc khi được người ấy yêu thương và trân trọng, nó khiến cả người tôi lâng lâng như đắm chìm trong mật ngọt, mãi chẳng muốn thoát ra.
“Nè, anh chọn đi, sinh tố bơ hay dâu tây? Em tự làm hết đó.” Tôi chỉ vào hai ly thủy tinh xanh và hồng đặt trên bàn, nét mặt hớn hở.
“Em tự làm hết à? Giỏi dữ.” Mạc Khải Ân trìu mến nhìn tôi, anh không ngần ngại thốt ra lời tán thưởng.
Hai tai tôi lập tức nóng lên. “Em, em cảm ơn.”
Mẹ ơi, người gì đâu tinh tế khủng khiếp, nếu là tôi trong trường hợp này thì có khi đã xông xáo vào chọn món đồ yêu thích của mình mà chẳng mảy may để tâm đến việc khen ngợi công sức của người khác rồi.
“Ừm, vậy anh lấy ly nào á?”
“Em chọn trước đi, anh sẽ lấy ly còn lại.” Mạc Khải Ân thản nhiên đáp.
“Ồ, thế em lấy ly bơ nhé.” Tôi đưa ly dâu tây cho anh. “Của anh nè.”
“Anh cảm ơn. Nếu không phiền, cho phép anh tham quan thư viện này của em nha.”
“Cứ tự nhiên, em gọi anh tới đây để làm điều đó mà.”
Thoắt cái đã trôi qua hai mươi phút, Mạc Khải Ân và tôi ngồi cạnh nhau trên sô pha, trên tay mỗi người là một cuốn sách. Tôi trầm mặc dõi theo từng dòng trong quyển “Chuyện con mèo dạy hải âu bay”, trong khi anh lại đang nghiền ngẫm bộ “Số đỏ”. Gu anh là truyện của nhà văn Vũ Trọng Phụng à, cũng khá thú vị đấy.
Như bị ma quỷ xui khiến, tôi từ từ nghiêng người dựa vào vai anh. Nhẹ nhàng từng chút, từng chút một…
Mạc Khải Ân không có phản ứng gì, anh vẫn ngồi yên như thể hoàn toàn không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh đang sáp lại gần. Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang đọc dở, nhưng tâm trí lại chẳng hề tập trung vào nó.
“Em có thật sự thích anh không vậy?”
Giọng nói vang lên đột ngột của Mạc Khải Ân khiến tôi suýt thì xuất hồn đi mất.
“Hả, gì, anh hỏi gì cơ?”
“Em, có thật sự thích anh không?” Anh kiên nhẫn lặp lại.
“Em có mà.”
Tôi ngơ ngác ngước mặt lên nhìn anh, vẫn không hiểu rốt cuộc anh hỏi như vậy là có ý gì.
“Sau cái ngày chúng ta chính thức xác định quan hệ, em dường như xa cách anh hơn trước. Em giấu anh với người khác, em không coi anh nằm trong danh sách những người cần quan tâm, em cũng đổi cả mật khẩu nhà, mà vốn trước đây em chưa từng giấu anh.”
Mạc Khải Ân không nhìn tôi, anh ngẩng cổ, mắt nhắm nghiền, chỉ chậm rãi nói những lời ẩn chứa biết bao nhiêu tủi thân và chua xót. Nghe xong, tôi thoáng sững người, môi mấp máy mãi không thốt được câu nào.
Không khí bỗng chốc trùng xuống, cảnh vật trở nên u ám và vắng lặng. Hơi ấm dần cạn kiệt, dù điều hòa vẫn đang tắt.
Như không hề có bất cứ ai ở trong căn phòng này.
“Em, em có lí do mà.” Tôi ấp úng cất giọng, cố hết sức nói thật nhẹ nhàng để tránh lại chọc cho anh giận.
“Anh đang nghe đây.”
“Em, em sợ người nhà em phản đối việc yêu sớm, nên mới phải giấu anh đi. Nhà em mới thuê bác giúp việc, em phải đổi mật khẩu để đề phòng trường hợp anh vào nhà mà gặp phải bác ấy rồi bị tra hỏi.”
“Ồ.”
“Nào, không giận nữa nhé.” Tôi thủ thỉ bên tai anh. “Cho em thời gian, rồi em sẽ nói cả thế giới biết em thích anh.”
“Ừm.”
Có một điểm chung mà hai chúng tôi vẫn luôn duy trì từ lúc mới quen nhau tới giờ, đó là tuyệt đối không tùy tiện nói ra chữ “yêu”.
Đến tận thời điểm này, mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở “thích” mà thôi.
Tôi vẫn luôn hiểu rằng, chỉ cần không còn thích nữa, chúng tôi sẽ lập tức bước ra khỏi cuộc đời của nhau.
“Em thích anh.” Tôi dịu dàng nói, đầu tiếp tục tựa vào vai Mạc Khải Ân.
“Anh biết rồi.”
“Em thích anh.”
“Anh cũng thích em.”
Hai chiếc ly thủy tinh sắc xanh hồng trùng hợp đang được đặt kế nhau trên chiếc bàn trước mặt, đá trong ly tan nhanh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Lạnh lẽo, cuối cùng cũng chịu rời đi rồi.
***
Mới chớp mắt đó thôi mà đã qua giữa tháng mười một.
Nắng mưa mỗi lúc mỗi thất thường, thật sự là giống y đúc tâm trạng của nhỏ bạn tôi hiện giờ.
“Trời ơi…” Lệ Chi nằm sõng soài trên bàn, tôi còn chẳng biết đây là câu thở dài thứ mấy của cô ấy nữa.
“Sao chuyện tình của cậu lận đận dữ vậy hả?” Tôi chống cằm ngồi gật gà gật gù ở phía đối diện, cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ để lắng nghe bạn mình trút bầu tâm sự. Từ cái ngày mà Lệ Chi chính thức hẹn hò với cậu nhóc từ trên trời rớt xuống Nguyễn Hữu Nguyên Thanh kia, phải nói là tính khí của cô ấy cứ liên tục dao động như đồ thị hình sin, một dòng tin nhắn từ người nọ cũng có thể khiến cô ấy vui như lên tiên hoặc khổ sở như bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ.
Đớn đau hơn là, tôi thậm chí còn chưa từng được thấy qua mặt cái tên nhóc choai choai làm bạn tôi thành ra cái dạng như thế, Lệ Chi nhất quyết giấu tôi, bảo là chờ tới lễ hội hôm hai mươi tháng mười một sẽ công khai cho toàn dân thiên hạ.
Má nó chứ.
À, tôi lại còn phải giúp nhỏ giấu cho chuyện yêu đương này không lọt tới tai Mạc Khải Ân nữa. Tôi vẫn luôn thắc mắc rằng hà cớ gì phải giấu, dù sao thì ông anh nhỏ cũng có độc thân đâu, nhưng Lệ Chi cố chấp muốn giữ bí mật cho bằng được, nói cái gì mà sợ Mạc Khải Ân biết rồi giám sát, quản lí sít sao gây khó chịu cho cả nhỏ với người yêu nhỏ.
Nói cho cùng, cái nết giấu giếm người yêu với gia đình này của hai đứa chúng tôi đúng là không lẫn vào đâu được, cứ như đúc từ một khuôn ra.
“Thôi, tươi tỉnh lên coi nào, đợi lát nữa nó trả lời tin nhắn ngay ấy mà, chắc giờ thằng bé đang bận gì đó.” Tôi vỗ nhẹ lên vai Lệ Chi, đồng thời chỉ tay về phía đồng hồ. “Ngược lại là cậu cần lo cho chính mình đi đã, sắp kiểm tra Toán rồi kìa.”
“Ờ ha, thôi chết, tớ còn chưa thuộc công thức.” Lệ Chi cuống quýt lật sách, miệng nhẩm đọc đủ loại công thức toán học mà tôi nghe chỉ thấy đau đầu. Tôi kéo ghế đứng dậy, nhéo má cô ấy một cái rồi cười cười:
“Vậy tớ về lớp đây, gắng lên nhé.”
“Ừa, tạm biệt cậu… Ấy ấy khoan, tớ có cái này cần đưa cậu.” Lệ Chi kéo tay tôi lại, đưa cho tôi một lọ mỹ phẩm gì đó. Hử, chẳng lẽ Lệ Chi muốn tôi nghiên cứu loại kem này để trang điểm cho cô ấy sao?
Mà, nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng không giống đồ trang điểm lắm, nói nó tựa như một loại mỹ phẩm dưỡng da thì đúng hơn. Trên thân lọ là ngôn ngữ nước nào tôi không hiểu, nếu là tiếng Anh thì tốt rồi.
“Đây là kem trị sẹo anh tớ mua từ Đức về, ổng nhờ tớ đưa cho cậu á. Sáng nay ổng bận đi thi mấy cái lập trì gì gì bên thành phố nên không đưa trực tiếp cho cậu được.”
“Không phải chứ, sao anh ấy lại mua cho tớ đồ đắt như này?” Tôi trố mắt ngạc nhiên, niềm vui sướng và sự lo lắng cùng lúc trỗi dậy, chúng đánh nhau chí chóe trong đầu tôi. Tôi… thật sự xứng đáng với những thứ giá trị như vậy ư?
“Cầm lấy đi, ổng khó khăn lắm mới mua được đó. Cậu mới tháo băng không lâu, tranh thủ sử dụng cho sẹo nó mờ mờ đi xíu. Nói chứ, dáng vẻ hiện tại của cậu vẫn xinh đẹp tuyệt vời, chẳng qua ông anh tớ sợ cậu tự ti nên mua mấy cái này cho cậu.”
Tôi run run nhận lấy, cảm động suýt thì khóc ngay trước mặt mọi người. “Rốt cuộc là tớ đã tích đức bao nhiêu kiếp để có được tình yêu của anh ấy vậy…”
“Eo eo, nghe sến quá má ôi. Thôi về lớp đi, nhớ xài đó nghen.” Lệ Chi nhăn mày bĩu môi, xua xua tay kêu tôi về lớp.
“Rồi rồi, bai bai.”
Tối đó về nhà, tôi gọi điện cảm ơn Mạc Khải Ân rối rít, lại còn dành cả mấy tiếng nằm tám đủ chuyện với anh. Anh nói anh giành được giải nhì cuộc thi lúc sáng, tôi nghe mà tự hào không tả nổi.
“Người yêu em giỏi quá đi mất.”
Ở đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng anh khẽ cười. Tôi cũng cười, chúng tôi cứ thế trò chuyện cùng nhau cho tới khi cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, tờ lịch treo tường cuối cùng cũng xé tới ngày hai mươi tháng mười một. Học sinh trường tôi nô nức mua hoa mua quà tặng thầy cô, cũng như gấp rút tập duyệt lại các tiết mục văn nghệ để trình diễn trên sân khấu vào buổi tối.
“Đúng là ngày Nhà giáo Việt Nam, hoành tráng ghê.” Tôi vừa trang điểm cho Lệ Chi, vừa luôn miệng cảm thán. “Dự kiến là tối nay sẽ bùng cháy lắm đây.”
“Còn phải nói.” Lệ Chi thiếu điều muốn gật đầu liên tục như gà mổ thóc. “Mà cậu nhớ phải cổ vũ cho lớp tớ nha.”
“Dĩ nhiên rồi. À quên nữa, hôm nay cậu hứa công khai người yêu đó, đừng có lủi.”
“Xời xời, ai lủi, lát bé nó tới liền chứ gì, cho cậu nhìn lác mắt luôn.”
“Ui giời, không ai đẹp qua Mạc Khải Ân của tớ đâu.”
“Lại sến súa.”
Trời rất nhanh đã ngả màu đỏ cam của buổi hoàng hôn, còn khoảng một tiếng nữa là bắt đầu khai mạc buổi lễ. Lệ Chi vẫn rất thoải mái, cô ấy nắm tay tôi đi vòng vòng quanh sân trường, ngắm nhìn dòng người tất bật chạy qua chạy lại.
“Cậu nhàn nhã thế.” Tôi ngẩng cổ quan sát bầy chim nhạn đồng loạt dang rộng đôi cánh lượn trên những tầng mây, bâng quơ hỏi.
“Không lo, tớ thuộc hết vũ đạo rồi. Chẳng phải cậu muốn xem mặt người yêu tớ sao, ra đây đợi xíu nè.”
“Ừ ha.”
Tôi dáo dác lia mắt về phía cổng trường, thấy đang có kha khá người không phải là học sinh trong trường đứng đợi mua vé tham dự lễ hội. Bỗng nhiên, tôi tình cờ phát hiện ra một bóng dáng tương đối quen thuộc đứng lẫn trong đám đông, chính là cậu trai có ngoại hình sáng sủa mà tôi lướt qua trước cửa tiệm cà phê HILAPUS cách đây mấy tuần.
Cậu ta đang nắm tay một cô gái nào đó, theo như tôi nhớ thì hình như cô nàng không phải là người con gái đi cùng cậu chàng hồi ở HILAPUS.
Ể, hai người họ… lại còn dám hôn má nhau!! Ngay, ngay trước mặt bàn dân thiên hạ!!
Tôi mở mắt to hết cỡ, cảm thấy kinh hoảng tột độ vì sự bạo gan của cặp đôi mới tí tuổi kia. Hỏng rồi hỏng rồi, mầm non tương lai của đất nước mà như này thì toang.
Vốn định quay sang xì xầm vài câu với Lệ Chi, tôi thoáng sửng sốt khi thấy gương mặt đã được trang điểm kĩ lưỡng của cô ấy đột ngột trở nên tái mét, bàn tay đang nắm lấy tay tôi cũng siết mỗi lúc mỗi chặt hơn.
“Cậu sao vậy? Không khỏe chỗ nào hả?”
Lệ Chi không nhìn tôi, người cô ấy run lên, răng nghiến chặt thốt ra từng chữ:
“Quỷ tha ma bắt cái thằng chó chết, dám cắm sừng bà đây à.”