“Em đang có việc gấp sao? Vậy, vậy bữa khác gặp nhé.” Trọng Quân nói, khuôn mặt trông có vẻ buồn bã.
Ôi mẹ ơi, tên điên này lại giở trò gì đấy? Mắt tôi vẫn còn sáng lắm, tôi dám chắc anh ta đang tỏ ra đáng thương, tội nghiệp đây này. Tội nghiệp? Có mà là tội chưa xử. Tôi thực sự mất hết kiên nhẫn, nghiến răng đáp trả lại anh ta:
“Mẹ nó, có việc thì nói nhanh, không thì biến, tôi không rảnh mà gặp anh thêm bữa nọ bữa kia nữa đâu.”
“Anh, anh…” Anh ta vẫn ngập ngừng, cứ như muốn bức tôi tới phát điên. “Chúng ta… có thể ra chỗ nào vắng vắng một chút để nói chuyện không?”
À ha, nãy giờ cũng có kha khá học sinh đứng tụ lại hóng chuyện nhỉ. Cũng phải thôi, cuộc đụng độ giữa các nhân vật chính trong drama lần này mà, lại chẳng thu hút nhiều người nghe ngóng sao. Nhưng mà, thế thì liên quan gì đến tôi?
“Tại sao phải ra chỗ khác? Có chuyện gì không thể nói ở đây à?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, vốn tôi chẳng làm gì sai nên cũng chẳng có gì phải sợ cả.
“Chuyện, chuyện của anh với Thanh Ngọc, thực ra không phải như em nghĩ đâu…”
“Ngậm miệng lại ngay.” Tôi cắt ngang lời anh ta, giọng nói lạnh lẽo đến độ chính tôi cũng không ngờ được. “Đừng có đứng trước mặt tôi lải nhải, có gan làm thì phải có gan nhận. Đừng nói với tôi là người trong đoạn tin nhắn kia không phải anh nhé? Tôi chưa tính sổ chuyện anh cắm sừng tôi, còn lấy tiền tôi để tiêu xài là phúc tám đời nhà anh rồi đấy, khôn hồn thì biết điều mà cút ngay.”
“Anh, anh xin lỗi, vô cùng xin lỗi em.” Anh ta cúi đầu, nhỏ giọng. “Để ngày mai, anh mang những gì đã dùng tiền em mua trả lại em, anh vẫn còn giữ chúng.”
“Thôi, không cần.” Tôi lắc đầu. “Giữ luôn đi, tôi chẳng lấy lại mấy món đó để làm gì, nhìn chỉ thêm chướng mắt. Còn về tội của anh, xin lỗi thì xin lỗi, nhưng đừng hòng được tôi tha thứ. Bây giờ thì hết chuyện rồi đúng không, tôi đi đây, sau này anh liệu hồn mà biến cho khuất mắt tôi nếu không muốn bị đánh tới mức mẹ ruột cũng không nhận ra ha.”
Dứt lời, tôi quay gót bước đi, mặc kệ anh ta gọi với tôi í ới cái gì đó đằng sau, nghe chướng tai chết được.
Chà, sảng khoái thật đấy.
Tôi hào hứng đi tới gốc cây phượng vẫn hay đứng chờ chú Thanh, quả nhiên chiếc xe màu đen quen thuộc đã đậu ở đó. Tôi chạy tới, vươn tay mở cửa xe và ngồi vào, miệng khẽ hát một bài khá nổi dạo gần đây mà tôi đã nghe được khi lướt tiktok.
“Hôm nay tâm trạng của cô chủ có vẻ tốt hơn mọi khi nha.” Chú Thanh nhìn tôi qua gương chiếu hậu gắn trong xe, giọng nói mang chút ý cười.
“Hì, bị chú nhận ra rồi ạ?” Tôi cũng cười, ngón tay cuốn lấy vài lọn tóc, “Cháu vừa có chỗ để xả nỗi tức tối trong người mấy nay, nên giờ tâm trạng cũng khá vui vẻ.”
“Ồ, vậy sao? Có chuyện gì làm cô chủ nhà chúng ta phải tức giận thế?”
“Chuyện nhỏ xíu xiu thôi à chú, dù gì cũng giải quyết ổn thoả rồi ạ.”
“Vậy tốt rồi. Nếu có gì phiền phức hay khó khăn cô cứ nói tôi biết nhé, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cô chủ.”
“Vâng ạ, cháu cảm ơn chú nhiều. Mà bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Đang là năm giờ hai mươi phút, về tới nhà chắc khoảng năm giờ rưỡi đó.”
Gì cơ? Tôi phát hoảng, đã trễ thế này rồi cơ à? Về nhà đã là năm giờ rưỡi, còn phải tắm rửa thay đồ chuẩn bị linh ta linh tinh thứ để đi làm thêm, kịp không đây trời ơi?
Chiếc xe vừa đỗ xịch trước cổng biệt thự, tôi đã vội lao ra khỏi cửa và chạy vào nhà với tốc độ nhanh nhất. Đều tại tên Trọng Quân phiền phức kia cả, hại bà đây suýt muộn giờ làm, tôi mà bị trừ lương thì anh ta đừng hòng được yên ổn. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tôi vội vàng chạy đến tiệm cà phê. Tĩnh Tuệ thường đi bằng ô tô nên trong nhà cũng không có loại xe nào khác, vì vậy mà tôi phải đi bộ từ nhà đến tiệm, may mà đường cũng gần chứ không thì tôi liệt cả hai chân mất.
Tôi vừa chạy vừa thở hồng hộc, ước gì lúc này mà có chiếc xe nào đó ở đây để tôi phóng vèo vèo thì hay biết mấy. Chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng cũng tới nơi. Tôi nhanh chóng ổn định lại hơi thở, vừa đưa tay chỉnh trang lại đầu tóc, vừa lén nhìn đồng hồ. Năm giờ năm mươi chín phút, phù, tạ ơn trời cao đã chở che. Xong xuôi, tôi đến trước quầy thu ngân, thấy người đứng đó là chị gái mà tôi đã gặp hôm đi xin việc.
Chị ấy cũng nhận ra tôi, nhẹ nhàng nói:
“Em đến rồi đấy à. Vào đây, đeo chiếc tạp dề này lên nhé, rồi ấn ngón tay cái của em vào máy quét này. Cứ mỗi giờ thì ấn một lần, để bà chủ biết được chúng ta làm việc trong bao lâu.”
“Vâng ạ.” Tôi mặc vào chiếc tạp dề in dòng chữ “HILAPUS” rồi ấn vào máy quét, dù vẫn cảm giác không được thật cho lắm. Mà thôi, thật hay không thì cũng đã được nhận vào làm rồi, cố gắng kiếm thật nhiều tiền về nào. Tôi hít vào một hơi, thầm cổ vũ bản thân.
“Công việc của em hôm nay là ra ngoài đó để xem khách gọi đồ uống nào, rồi ghi chép lại và vào đây báo với những bạn pha chế, đợi các bạn làm xong thì bưng ra cho khách nha.”
“Vâng ạ. Mà chị ơi, tên chị là gì vậy ạ?” Tôi hỏi.
“Chị là Nguyễn Quỳnh Diệp. Em là Tĩnh Tuệ đúng chứ?”
“Đúng rồi ạ. Cảm ơn chị Quỳnh Diệp, em đi làm việc đây.” Tôi cầm lấy quyển sổ, vẫy tay chào chị và chạy ra chỗ khách.
Mọi thứ đều diễn ra khá suôn sẻ, chỉ trừ vài lần tôi nghe không kịp lời khách nói, vô ý ghi nhầm món. May mà tôi có hỏi lại và sửa phần ghi chép kịp thời, nên cũng không có gì đáng lo ngại. Hay là có trường hợp khách gọi đồ uống này nhưng tôi vừa đưa đơn cho bên pha chế thì họ gọi tôi lại và đổi loại khác, khiến tôi phải vội vã chạy lại báo, và ơn trời là các bạn ấy vẫn chưa làm ly bị đổi lại kia. Còn có mấy lúc, khách gọi tôi lại và hỏi tôi về những bức tranh hay tượng sáp được đặt trong tiệm, và tôi cứ thế ngồi kể hết mấy chục câu chuyện thần thoại Hi Lạp cho khách nghe, đến nỗi anh nhân viên kia phải tới nói với tôi là quay về làm việc đi. Và cuối cùng là…
“Tĩnh Tuệ, em ấn vân tay vào máy quét chưa? Hết một tiếng trôi qua rồi.”
Tôi đang đứng đợi thức uống từ bên pha chế để mang ra cho khách, bỗng tiếng chị Quỳnh Diệp vang lên làm tôi giật cả mình. Đúng thật, tôi quên béng mất chuyện đó. Tôi vội chạy đến chỗ chiếc máy, nhanh tay quẹt ngón cái vào rồi nhìn chị, cười ngại ngùng:
“Hi, em xin lỗi, em quên mất.”
Và cứ thế, một nốt nhạc thú vị lại được thêm vào bản hoà tấu viết về ngày đầu tiên đi làm của tôi. Cũng vui mà đúng chứ, dù có vài lúc hơi xấu hổ.
Ồ, mới đó mà đã mười giờ kém mười lăm rồi. Làm việc năng nổ quá, quên cả thời gian luôn. Tôi vội hoàn thành những đơn cuối, rồi nhanh chóng chuẩn bị đồ để tan ca. Mà cũng bất ngờ thật, giờ này vẫn còn khách ngồi đây, đa phần là học sinh sinh viên chạy deadline. “Uống nhanh nhanh nha mọi người ơi, tiệm sắp đóng cửa rồi đó.” Tôi lẩm bẩm, dù biết là cũng chẳng ai nghe được.
Đồng hồ đã điểm mười giờ đêm, tôi chào các anh chị quản lí rồi đi về nhà. Khá là tội nghiệp á, giờ này họ vẫn phải ở lại để đợi khách về hết rồi dọn dẹp, nhưng mà chắc là lương cũng cao hơn ha.
Tôi rảo bước, xung quanh không có lấy một bóng người. Con đường ban đêm đáng sợ thật, cứ rùng rợn như nào ấy. Tôi vốn giỏi võ, nhưng mấy chiêu đó chỉ để đối phó với kẻ xấu thôi, chứ tôi vẫn yếu bóng vía lắm, cực kì sợ ma quỷ. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cầm điện thoại rọi đèn pin vì nơi này không có đèn đường, thầm khẩn cầu mười phương chư Phật bảo hộ bình an. Đôi khi có vài tiếng mèo kêu hay những cơn gió thổi xào xoạc tán cây vang lên bên tai tôi, doạ tôi sợ run bần bật, chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà.
Sau khoảng mười lăm phút vật lộn với sự sợ hãi, tôi cuối cùng cũng đã quay về với căn biệt thự thân yêu. Xác nhận cửa đã đóng cẩn thận, tôi lên lầu, vào phòng cất đồ đạc, đi thay đồ rồi đánh răng rửa mặt. Xong xuôi, tôi nằm sấp xuống giường, lăn qua lộn lại, tay chân dang ra thành hình chữ X, hít lấy hít để mùi thơm nhẹ của chiếc gối. Đến lúc ngủ một giấc thật ngon rồi, sau một ngày có quá nhiều chuyện xảy ra.
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, tôi lon ta lon ton đi đến trường. Bước vào lớp, tôi còn chưa kịp ngồi xuống chỗ của mình thì những người bạn ngồi gần đó đã quay sang tôi, hào hứng nói:
“Chào buổi sáng, Tĩnh Tuệ!”
“À, ừ, chào buổi sáng các cậu.” Tôi hơi bất ngờ, không nghĩ mình sẽ được người khác chủ động chào hỏi như thế.
Các bạn ấy tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với tôi, đem tôi xoay mòng mòng. Tuy vậy, tôi vẫn mỉm cười đáp lại đôi câu, vì dù sao có thêm nhiều bạn bè cũng là chuyện tôi mong muốn mà.
“Chào cậu, Mỹ Anh.” Tôi nhẹ nhàng nói, khi cô bạn cùng bàn của tôi đang đặt cặp xuống ghế. Cô ấy cũng khẽ chào tôi lại, mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên tốt hơn vào ngày hôm qua, cô ấy cũng đã xin lỗi tôi vì những chuyện lúc trước. Chà, mọi thứ đều thật sự ổn cả rồi.
Hai tiết đầu là Toán và Hoá, tôi cũng phải hoạt động kha khá dây thần kinh não để vượt qua, chưa kể là thầy dạy Toán còn ghim tôi nữa, lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ bị thầy gọi lên bảng làm bài. Có điều, cô bạn Mỹ Anh ngồi kế tôi lại học rất giỏi môn này, với sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đã thành công sống sót qua mấy tiết Toán liền, quá đã.
Hai tiết học trôi qua, đã đến giờ ra chơi hai mươi phút. Tôi vươn vai vài cái, xếp sách vở cất vào hộc bàn và chuẩn bị chạy qua lớp kế bên gặp Lệ Chi. Chỉ là tôi còn chưa kịp đi, những cô bạn hồi sáng bắt chuyện với tôi lại quay sang, nói bằng giọng rất phấn khích:
“Tĩnh Tuệ, cậu biết chuyện gì chưa? Phạm Thanh Ngọc hôm nay không đi học đấy!”
“Hả?” Tôi ngớ người. “Sao lại không đi học?”
“Ài, bên 10A1 đang rùm beng lên kìa, mấy nay nó bị nói xấu quá trời luôn. Gặp tui tui cũng nghỉ, chứ ai dám vác cái bản mặt đó lên chứ, nhục gần chết.”
“Chuẩn rồi, gieo nhân nào gặp quả nấy, đáng đời. Chúng ta phải đòi lại công bằng cho Tĩnh Tuệ mới phải.”
Các bạn lời qua ý lại bên tai tôi không ngừng nghỉ, khiến tôi thật sự rất lúng túng. Thanh Ngọc đúng là đáng trách thật, nhưng mà mọi người cứ nói xấu cô ta dồn dập thế này, vậy thì có khác gì việc họ mắng nhiếc tôi trước đây đâu. Tôi cũng không biết phải làm sao, chỉ đành lên tiếng:
“Ừm, có lẽ chúng ta nên bỏ qua đi. Ai cũng từng mắc phải sai lầm mà, bây giờ tớ đã được gỡ bỏ hiểu lầm là tốt lắm rồi, các cậu đừng công kích cậu ta nữa, không đáng.”
“Ồ, được thôi.” Cô bạn có mái tóc màu xanh rêu trong nhóm đáp lại tôi, tên cô ấy là Nhật Vy, cũng là một cái tên hay. “Tĩnh Tuệ, cậu tốt bụng thật đấy.” Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười.
Nhưng mà, sao nụ cười của cô ấy cứ… như nào. Miệng thì cười đó, nhưng đáy mắt lại lạnh băng. Nó không tạo cảm giác ấm áp, thoải mái như nụ cười của Lệ Chi, cứ sao sao ấy nhỉ.
“Thôi, không nghĩ nữa.” Tôi nhủ thầm, dập tắt những suy nghĩ lung tung trong đầu. “Chào các cậu nhé, tớ qua kia gặp bạn xíu.” Tôi nói với các bạn ấy, và vội vàng chạy ra phía cửa.
“Nay cậu ra trễ thế.” Lệ Chi lập tức hỏi khi vừa nhìn thấy tôi.
“À, có chút chuyện trong lớp thôi.”
“Sao vậy? Ai bắt nạt cậu hả?”
“Không, không có. Mọi người đều đối xử với tớ rất tốt.”
“Yay. Vậy thì quý cô, hôm nay muốn đi đâu chơi đây? Còn mười lăm phút nữa.”
“Hừm…”
“Ra căn tin ăn cá viên chiên nhé?”
“Tuyệt! Đi thôi!” Tôi hào hứng nắm tay Lệ Chi, cùng cô ấy chạy ra căn tin. Quả nhiên, chỉ có ở bên cạnh cô ấy mới làm tôi cảm thấy vui vẻ, yêu đời.
“Tuệ, việc học kèm với anh tớ sao rồi? Tớ chẳng thấy anh ta ra ngoài lúc nào cả.” Lệ Chi vừa hỏi tôi, vừa chọc lấy một viên cá.
“À, tối nay mới học bữa đầu tiên á, tớ lên lịch thứ ba, năm, bảy.” Tôi đáp, đồng thời cũng bỏ vào miệng mấy miếng cá viên chiên, ngon quá xá.
“Thế hả. Vậy cố gắng nha, mà anh tớ cũng có hơi quái gở. Cứ lầm lầm lì lì chả nói chuyện với ai, cũng mệt cho cậu thật.”
“Không sao, miễn cứ dạy cho tớ hiểu bài là được. Mà, anh ta có học võ gì không?” Tôi nói ra nghi vấn trong lòng mình bấy lâu nay, từ lần trước không xử lí được anh ta, tay chân tôi khá ngứa ngáy rồi đó.
“Có. Vovinam, võ cổ truyền Việt Nam mình á. Cậu cũng có võ mà đúng không, hôm cậu cứu tớ cậu đã vật ngã hai người kia, ngầu quá trời quá đất.”
“Ừm, tớ học Taekwondo.”
Chậc, Mạc Khải Ân còn đi học võ nữa cơ à. Mà như nào cũng được, bà đây chấp hết. Nắm đấm kẻ nào mạnh hơn kẻ đó có quyền nói chuyện, tôi không tin sẽ không chặn được cái mỏ cứ huyên thiên mấy lời làm tổn thương người khác của anh ta.
Sáng rồi đến trưa, trưa lại đến chiều, chẳng mấy chốc mà trời đã gần tối. Đi học về, tôi lên phòng tắm rửa rồi mặc một bộ đồ thật thoải mái, một chiếc áo phông màu trắng cỡ lớn cùng chiếc quần nỉ màu kem dài tới mắt cá chân. Tôi tiện tay búi tóc hình củ tỏi, mái tóc đỏ rực của tôi đã mọc kha khá chân đen rồi, hừm, đợi nó phai hết thì nên nhuộm tiếp màu nào đây nhỉ.
Tôi mang sách vở, dụng cụ học tập cần thiết xuống phòng khách, đặt trên bàn uống trà. À há, ở dưới này có bàn ghế đầy đủ, cũng tiện ra phết. Chạy xuống rồi lại chạy lên vì tôi cứ quên hết cái này đến cái kia, lúc thì lấy sót chiếc máy tính, khi thì phát hiện cầm nhầm sách Ngữ Văn,… cứ thế tôi phải leo cầu thang ba bốn lần, cảm giác như mất cả mười mấy năm tuổi thọ. Sau khi xác nhận là không còn thiếu sót gì nữa, tôi ngả lưng ra sofa và với lấy chiếc điều khiển tivi, định bụng xem cái gì đó giết thời gian.
Khoảnh khắc âm thanh tivi vừa vang lên cũng là lúc tôi nghe được tiếng chuông ngoài cửa.
Tôi chạy ra mở cửa, bóng hình cao một mét tám kia sừng sững trước mắt tôi. Trời rõ ràng không có gió, sao tôi cứ thấy lành lạnh trong người thế nhỉ. Tôi nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi lại phía sau, ấp úng:
“Chào, chào anh. Anh tới sớm thế, mới… mới sáu giờ kém mười thôi mà.”
“Vậy sao? Tôi lại không nghĩ là sớm đâu, tiểu thư ạ. Sáu giờ là giờ bắt đầu học, không phải giờ đến nhà.” Anh ta đáp lại, giọng nói lạnh lẽo như vang lên từ cõi chết.
“À, vâng vâng, vậy anh vào nhà đi ạ.” Mẹ nó, ai chọc gì anh, hung dữ thế làm gì. Tôi lúc này đã hồn nhiên quên hết những lời tự nói với chính mình sáng nay, gì mà “nắm đấm kẻ nào mạnh hơn kẻ đó có quyền nói chuyện”. Bây giờ tôi chỉ đang cố gắng cẩn thận hết sức để không trêu vào vị ôn thần này, kẻo một hồi lại đăng xuất khỏi trần gian lúc nào cũng chẳng biết.
“Bạn thân ơi vui quá là vui, bao giấc mơ cùng túi thần kì ~” Tiếng tivi vang vọng khắp nhà, Mạc Khải Ân nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại anh ta. Ngôn Tình Ngược
Chúng tôi đứng nhìn nhau, thời gian như ngừng lại.
“Tiểu thư quả nhiên là người có tâm hồn trẻ thơ nhỉ.” Đôi môi của anh ta khẽ mở, giọng nói có phần chế nhạo.
Như bừng tỉnh khỏi cơn mê, tôi vội vàng lao tới tắt tivi, cười ngượng:
“À, ừm, anh đừng để ý, tivi tự bật ấy mà. Anh ngồi vào chỗ nhé, ghế đây, em đi pha nước cho anh.” Nói xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy xuống bếp, pha vội hai ly trà bạc hà chanh, cũng không lâu lắm vì đã có sẵn túi lọc, chỉ cần đổ nước sôi vào là được.
Tích tắc, tích tắc, kim giờ đã chỉ đến số sáu. Tôi đặt hai ly trà xuống bàn, kéo ghế ra và ngồi xuống.
“Đây, đây là trà bạc hà chanh ạ, em nghe bảo uống buổi tối dễ ngủ.”
“Cảm ơn.”
“Đầu tiên là môn toán nhé?” Tôi khẽ nói, đồng thời lật cuốn sách toán ra.
“Ừ.” Anh ta đáp. “Cô học tới bài nào rồi?”
“Bài, bài 4 chương III phần Đại số, và bài 2 chương V phần hình học.” Tôi vừa nói, vừa chỉ vào mục lục.
“Cô muốn tôi bắt đầu từ bài nào?”
“Ừm…” Tôi ngước mắt nhìn anh ta. “Từ, từ đầu ạ.”
Mạc Khải Ân không nói gì, chỉ nhìn tôi. Ánh mắt đó như kiểu, “cô đùa tôi đấy à?”, đại loại vậy. Huhu, tôi có đùa đâu, tôi hoàn toàn nghiêm túc mà.
Không phải là tôi mất gốc hoàn toàn hay dốt đặc cán mai, mà chỉ là trước đây tôi học không kĩ, nên khi làm bài cứ sai sót đủ thứ, vì thế tốt hơn hết là nên học lại từ đầu.
“Sắp thi giữa kì rồi, cô liệu mà học cho đàng hoàng.” Anh ta dời mắt, nhìn vào sách giáo khoa, lật ra bài số một. “Mệnh đề và tập hợp.” Anh ta trầm giọng đọc.
Mạc Khải Ân giảng lí thuyết cho tôi khoảng mười phút, rồi khoanh tròn vào một số bài tập và kêu tôi làm.
Tôi lập tức mở vở bắt đầu làm bài, dù vẫn còn một số câu chưa hiểu lắm. Nhưng mà, tôi cứ có cảm giác như anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, và quả nhiên là vậy. Tôi cắn bút, hỏi nhỏ:
“Anh, anh nhìn gì em vậy?”
“Không có gì, chỉ là trông cô giống quả cà chua quá.”