Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 48
Chương 48: Hàn Phong trấn, nghỉ ngơi và xuất phát (Author: Kagi)
Mảnh đại lục này qua không biết bao nhiêu năm tranh đấu tới lui, chiến hỏa không ngừng thì đã phân ra thành ba đại đế quốc là Mazca, Biscella và Lorand. Biscella chiếm cứ một dãi đất rộng lớn trải dài từ đông sang tây ở phía Bắc, còn lại xuống dưới thì Lorand và Mazca lại chia nhau hai phía đông tây. Mỗi quốc gia có những nét đặc trưng về khí hậu và văn hóa riêng biệt, không thể nói được ai mạnh hơn ai, dù vậy không lúc nào là không có tranh đấu, không đấu võ mồm thì va chạm ở biên giới, khi xưa còn mấy lần phát động chiến tranh quy mô lớn nữa. Tuy nhiên sau sự kiện "Giao thoa" thì ba đế quốc này, hay có thể nói toàn bộ thế giới này đã đình chỉ những tranh đấu nội bộ, tập trung vào kẻ thù lớn nhất trước mắt. Cũng từ đó, lần đầu tiên các quốc gia có khái niệm "hiệp đồng tác chiến" cũng như duyệt binh kết hợp nhiều nước, hiện tại thỉnh thoảng vẫn có các lần duyệt binh như vậy, cốt lõi là để thị uy với phía "bên kia".
Tuy vậy càng về sau thì mối quan hệ của các quốc gia càng phức tạp, nửa là đồng minh nửa lại có ý thù địch với nhau, nhất là khi có sự tham dự của các nước "bên kia". Từ quan hệ đối địch bỗng lại chuyển sang đồng minh rồi lại trở về đối địch, quả thật có kể tới sáng mai cũng không hết được. Đế quốc Mazca được lợi rất nhiều từ khi kí kết các hiệp định mua bán và chuyển giao công nghệ với Mĩ quốc, Lorand cũng đạt được rất nhiều thành tựu qua các lần giao dịch quy mô lớn với Ấn Độ quốc, tương tự Biscella cũng thành lập mạng lưới mua bán với Anh quốc. Dù sao thù hận là của những chiến sĩ, nhưng dân đen hạng bét mất đi người thân trong chiến tranh, còn với tầng lớp chính trị cấp cao thì cái gì thù hận cũng có thể chuyển thành bạn bè được, chỉ cần có đủ lợi ích, "không có bạn bè cũng như kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn", đó chính là câu cửa miệng của các chính trị gia mọi nơi.
Từ đó có thể thấy những quốc gia có mối quan hệ hết sức dây mơ rễ má, khi thì rất thân thiện hữu hảo "anh em đồng minh",v.v... khi thì thẳng thừng chỉ trích nhau, có thể nói loạn thành một đống, nhưng cũng nhờ vậy mà cả hai thế giới lại giữ được một trật tự thăng bằng vi diệu. Nhưng những người thông minh đều biết cái cân bằng này so với miếng bìa cạc tông thì còn mỏng hơn, mấy cái hiệp định vớ vẩn gì đó có thể nói "xé là rách"
Nơi Key và nhóm bạn đang đi tới chính là rừng rậm phương bắc, khu rừng này chiếm một mảnh diện tích rất lớn trên biên giới giửa Mazca và Biscella, trong đó hai phần ba nằm bên phía Mazca, còn lại là của Biscella, dù vậy mấy cái diện tích đo đạc này chỉ là tương đối, bởi vì sự quản lý của khu rừng này rất không chặt chẽ, ai muốn lấn biên giới cũng chỉ cần bước vài bước, cắm vài cây cờ lên là xong. Nhưng cả hai đế quốc đều rất nhất trí không quản gì đến khu rừng này, cũng không tranh chấp cái gì cả, đơn giản chính là trong khu rừng này có vài tồn tại khá khủng bố, có thể sánh ngang với một chức nghiệp giả cấp bảy, cấp tám, không ai ngu tới mức dây vào, vì vậy khi vẽ bản đồ thì mỗi bên chỉ quẹt đại một đường cho có lệ, còn chuyện phía trong làm sao không ai quản. Cả hai đế quốc chỉ đặt một phòng tuyến nhỏ ngoài rìa khu rừng nhằm kiểm soát lượng người ra vào, cũng như để đề phòng có ma thú nào từ phía trong xổng ra hay mấy tên tội phạm mà thôi. Khu rừng này có thể coi như một khu vực nửa chính phủ, nửa còn lại thuộc về lính đánh thuê, mạo hiểm giả, v.v... tiến vào đây săn bắt ma thú, và dĩ nhiên cũng thuộc về ma thú nữa.
Do nằm giữa hai quốc gia nên cái gì "rừng rậm phương bắc" cũng không phải tên gọi chính thức, nếu thế Biscella gọi là "rừng rậm phía nam" thì lại loạn cả lên, do đó cả hai thống nhất gọi chung là "rừng rậm băng tuyết", vì khu vực này khá lạnh và có tuyết quanh năm.
Từ đó trở đi nơi này có tên là "rừng rậm băng tuyết", do chính phủ quản lý cũng bảo vệ vòng ngoài, lính đánh thuê cùng mạo hiểm giả, v.v.. muốn tiến vào thì chỉ cần đóng thuế là được, đồng thời khai báo chút danh tánh cho đế quốc dễ bề quản lý, nói là quản lý nhưng thực chất mỗi năm đế quốc cũng chỉ thống kê lại số người chết và mất tích mà thôi, còn lại cái gì thu nhập cá nhân v,v.... thì không ai đi quản được.
Đoàn xe cứ đều đều lăn bánh, nhóm bạn thì không ngừng trò chuyện cũng như ngắm phong cảnh bên ngoài, và còn phải nghiên cứu lại một lần các loại ma thú nguy hiểm trong khu vực và một vài điều cần lưu ý trong khi tiến vào Rừng rậm băng tuyết, và cũng còn vài "quy củ" nho nhỏ của giới mạo hiểm nữa. Dọc đường có thể thấy sự chuyển giao cảnh quan và khí hậu thể hiện rất rõ nét, thiên nhiên từ những bình nguyên và rừng rậm ôn đới đã dần chuyển sang cảnh quan rừng thưa, nhiều nơi đã có tuyết đọng lại.
-Này, các cậu nghĩ chuyến đi lần này có phải sẽ rất thú vị không. Will có vẻ rất hưng phấn nói.
-Đúng đúng, chiến đấu với ma thú đó nha. Fei cũng nói.
-Có lẽ vậy. Key gật đầu bỏ lại một câu để hai người kia biết hắn có nghe, sau đó cuối xuống đọc tư liệu về ma thú tiếp.
-Ai, cậu thật là không có chút thú vị mà, cô nói phải không Anna. Will quay sang Anna.
-Ừm, có lẽ vậy. Anna gật đầu rồi lại đọc sách.
-Bộ dạng hai người rất giống nhau đó nha, có phải cô bị tên Anna lây rồi hay không, hay là cậu bị cô ta lây vậy Key? Fei hỏi.
-Đều không phải. Anna và Key gần như đồng thanh, sau đó nhìn nhau một chút rồi Key lại tiếp tục đọc. Chỉ có Anna là gấp quyển sách lại nói:
-Ừm, chiến đấu với ma thú có lẽ sẽ có nguy hiểm đấy, tốt nhất các cậu nên cẩn thận một chút. Dù sao chúng ta cũng chưa có kinh nghiệm.
-Có thể nguy hiểm gì cơ chứ, chúng ta cũng chỉ huấn luyện ở khu vực bên ngoài mà thôi, có vào khu vực bên trong đâu mà gắp ma thú cao cấp chứ.
-Nhưng dù sao cũng nên cẩn thận, nếu gặp những ma thú đi theo đàn thì sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt ở vài nơi có thể xuất hiện đàn ma thú quy mô lớn nữa.
-Ừm, nhưng không lẽ vận khí chúng ta lại kém như vậy, cậu nói đúng không Key.
Key cũng không ngẩng mặt lên, chỉ đáp:
-Tôi chỉ biết là nếu cậu không hiểu gì về ma thú trong khu vực này thì cái gì vận may cũng thành vận rủi mà thôi.
-Ai, thiệt là nhàm chán mà. Không còn cách nào khác, Will đành thở dài rồi cũng tiện tay rút một cuốn sách ra đọc.
Fei nhún vai nhìn Anna cười một cái rồi rút từ trong áo bào ra một cuốn thư về phù chú rồi lại ngồi nghiên cứu, Anna thì cười mỉm rồi lại tiếp tục với trang sách.
đọc truyện mới nhất tại .
Cứ thế đến chiều cả nhóm đã đến một thị trấn nằm ngoài vành đai bảo vệ của chính phủ một chút, gọi là Hàn Phong trấn. Nơi này được đặt tên như thế vì rất thường xuyên được các cơn gió lạnh bất chợt thổi qua. Đây được coi là "trạm trung chuyển" lớn nhất khu vực này, là nơi mà các mạo hiểm đoàn, lính đánh thuê, v.v... nghỉ ngơi mua trang bị dụng cụ trước khi tiến vào Rừng rậm băng tuyết, cùng là nơi các thương đoàn chực chờ thu mua các sản phẩm quý hiếm từ ma thú trong rừng.
Nơi này quả thật rất sầm uất và có một không khí rất riêng. Dù cho khí trời có lạnh đến mấy thì hơi nóng từ thị trấn vẫn mơ hồ tỏa ra, đó là hơi nóng của những người mạo hiểm đầy nhiệt huyết, của những người hằng ngày đối mặt với nguy hiểm, của những người tìm kiếm sự kích thích v.v.... Dọc đường có thể thấy rất nhiều người mạo hiểm hoặc lính đánh thuê cao to lực lưỡng, người đầy vết thẹo ăn no nói lớn cười đùa trên đường, trong các quán rượu không ngừng vang lên âm thanh hò reo của những nam nhân hào sảng này, và cũng có những âm thanh bông đùa với các cô hầu bàn xinh đẹp nữa. Do công việc luôn phải dấn thân vào nguy hiểm nên những người ở đây đa số đều là loại cộc tính, họ có thể rất sảng khoái nhưng cũng rất nóng nảy, một lời không hợp rút đao ra quyết đấu cũng có thể xảy ra. Đây là một nơi mà pháp luật có tác động rất mơ hồ.
Dĩ nhiên hoàng thất cũng cử một nhóm cảnh vệ hai ngàn người ở đây nhưng do bọn họ cũng đã quen với tình cảnh chỗ này nên hầu như là mắt nhắm mắt mở cho qua, trừ khi là những trường hợp nghiêm trọng. Dù sao cảnh vệ bọn họ cùng đám nam nhân cộc tính này sống cùng một nơi rất lâu dài, đâm ra cũng móc nối nhiều tầng quan hệ, thứ nhất là cũng nhìn mặt mũi của nhau, thứ hai là cả hai bên đều có thể trục vài món lợi nhỏ, đâm ra cả hai cũng rất biết điều, ít khi chống đối lẫn nhau. Cảnh vệ không can thiệp vào ân oán của lính đánh thuê, lính đánh thuê cũng không ngăn cản làm khó cảnh vệ mỗi khi có nhiệm vụ. Có thể nói là quan hệ vừa cố kỵ vừa nể mặt lẫn nhau.
Tất nhiên nếu không gây sự với ai thì nơi này quả thật là một chỗ khá tuyệt, nó rất tự do, chỉ cần không phải là cái gì giết người hãm hiếp, v.v... thì ở đây muốn làm gì cũng được, rất ít người để mắt tới.
Ngắm khung cảnh xung quanh cũng như thu hết bầu không khí mới mẻ này vào, cả nhóm bạn quả thật có phần hưng phấn và mong chờ với chuyến đi sắp tới này. Ở đây cũng không ai coi bọn họ nhỏ tuổi mà xem thường cả, người ta chỉ nhìn thực lực mà nói chuyện, và tất nhiên trung cấp là mặt bằng chung của đa số mọi người ở chỗ này rồi, số lượng chức nghiệp giả cao cấp cũng không quá nhiều. Vì thế trên con đường rất thường bắt gặp những nam nhân cao to này, nhóm bạn tuy có gây một chút sự chú ý nhưng cũng chỉ là sự hiếu kỳ mà thôi, hằng năm học viên của học viên tới đây huấn luyện cũng không phải là ít.
Cả nhóm tìm một cái khách sạn trông có vẻ khang trang rồi bước vào. Bên trong là một bộ salon có vẻ là nhập từ "bên kia", một cái đèn chụp lớn, bên trong là những viên bảo thạch phát sáng. Sau khi hỏi tiếp tân về phòng ở, do không có phòng ba người, mà Anna lại là nữ nên cả nhóm chia làm bốn phòng, Anna cùng Key mỗi người một phòng, còn Will và Fei thì ngủ phòng đôi. Cả nhóm sẵn tiện gọi đồ ăn tối lên phòng của Will rồi quyết định ăn ở đó luôn.
Phòng nghỉ ở đây rất sạch sẽ và gọn gàng với hai cái giường, một cái bàn làm việc nhỏ, một cái kệ, một phòng tắm, một cái bàn nhỏ cùng hai cái đèn bằng bảo thạch của thể tùy chỉnh độ sáng cho phù hợp, màu chủ đạo của căn phòng cũng như của khách sạn này là màu xám trắng, tạo một vẻ tĩnh lặng và sạch sẽ, đó chính là lý do Key và Anna quyết định chọn nơi này chứ không phải là những nơi ồn ào náo nhiệt của mấy tên lính đánh thuê và mạo hiểm giả như Will đề nghị, có lẽ đa số các pháp sư và đạo sĩ đều thích mấy chỗ yên tĩnh hơn, vì thế Fei cũng không phản đối.
Ăn xuống xong, cả bọn lại bàn một chút về hành trình ngày mai rồi cũng chia nhau về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, Anna cuối cùng chốt lại một câu:
-Như vậy hành trình ngày mai sẽ như chúng ta vừa bàn, các cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát vào rừng rậm băng tuyết.
Thành Rel, trong một khoảng sân lớn, cô gái bắn tỉa nhìn một nhóm lính đánh thuê khoảng năm trăm người trước mặt nói:
-Như vậy hành trình ngày mai sẽ như chúng ta vừa bàn, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát vào rừng rậm băng tuyết.
-Và tiến hành bước hai của kế hoạch. Câu cuối cùng này tất nhiên cô ta sẽ không nói ra ngoài mà chỉ nhủ thầm trong đầu, dù sao công việc của người lính chỉ là phục tùng cấp trên, còn cái gì mưu mô kế hoạch thì cứ để cho phía trên lo.