[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Chương 31

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Bởi vì chuyện ám sát, thu yến trở nên hỗn loạn.
Mấy vị Hoàng Tử thế tử ra lệnh cho thị vệ đi tuần tra, canh gác nghiêm ngặt. Mà các tiểu thư thế gia danh môn run như cầy sấy, cứ như giây tiếp theo thích khách sẽ từ trên núi rơi xuống.
Có mấy quý nữ giả vờ ngã vào lòng Thái Tử, trưng ra bộ mặt yếu đuối nhu nhược, nhân cơ hội chọc tức đương kim Thái Tử phi, có khi sau này còn trở thành tân Thái Tử phi.
Chỉ trong một nén hương, Thái Tử đã đỡ được ba vị tiểu thư vấp ngã, bất đắc dĩ gọi Ngũ Hoàng Tử tới kiểm kê nhân số thay mình, chỉnh đốn lại đám thị vệ.
Lão Tam chỉ thích ăn chơi đàng điếm, không đáng tin cậy, lão Nhị tư chất bình thường, hiện tại đang nằm dưỡng thương, trong mấy Hoàng Tử, chỉ có lão Ngũ là người khôn khéo đáng tin cậy nhất.
Ngũ Hoàng Tử biết vì chuyện này mà Đại ca luống cuống tay chân, sứt đầu mẻ trán, vì thế hắn ta mỉm cười, rót trà cho Thái Tử, "Đại ca bận rộn suốt một ngày, đau đầu cũng là lẽ thường tình, thần linh cũng không thể làm được nhiều chuyện như vậy. Sao huynh không nghỉ ngơi một lúc, để Ngũ đệ ra tay giúp đỡ?"
Thái Tử thở phào nhẹ nhõm, "Vất vả cho Ngũ đệ rồi."
Ngũ Hoàng Tử rời khỏi lều trại, khuôn mặt tươi cười trở nên lạnh nhạt. Hắn ta làm việc cẩn thận chỉn chu, truyền lệnh xuống, ai dám đồn đại linh tinh, nhiễu loạn lòng người, lập tức xử phạt. Hắn ta chia thị vệ thành ba nhóm, một nhóm lên núi điều tra dấu vết của thích khách, một nhóm hộ tống các tiểu thư về phủ, một nhóm ở lại thủ hộ, sau đó phái người hồi cung bẩm báo, rất nhanh đã sắp xếp xong mọi chuyện.
Hắn ta gọi một người tùy tùng tới, hỏi: "Hôm nay ai săn được Tuyết Lang Vương?"
Tùy tùng đáp: "Bẩm Ngũ điện hạ, là Tam thiếu gia Ninh Vương phủ."
Ngũ Hoàng Tử nhìn đám thế tử đang ngồi xung quanh lửa trại, quan sát vị công tử mặc xiêm y màu đỏ đen kia.
Đúng là khí chất hơn người, hạc trong bầy gà [1].
[1] "Một con chim hạc giữa bầy gà" ý chỉ một người tài giỏi nổi bật lẫn trong số đông những người bình thường.
Đám thế tử xung quanh giống như mấy con gà rụt đầu, vỗ cánh hoảng sợ, chỉ có duy nhất hắn, ngay cả mí mắt cũng không nâng, thoạt nhìn ổn trọng mà lạnh lùng.
Dáng vẻ như vậy, thật không giống thế tử bình thường, ngược lại có chút phong phạm Hoàng gia.
Ngũ Hoàng Tử không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
Ngũ Hoàng Tử lại gần, cười nói: "Chúc mừng, thời thế tạo nên anh hùng, nếu bản Hoàng Tử nhớ không nhầm, Tam thiếu gia Ninh Vương phủ mới qua tuổi mười bốn, hiện tại mới có mười lăm."
Lục Hoán chuyển đèn lồng rơm cho người khác, ngẩng đầu nói: "Ngũ điện hạ quá khen."
Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp Ngũ Hoàng Tử, lần trước lấy thân phận thần y Miếu Vĩnh An tới gặp Hộ bộ thượng thư, hắn phát hiện có cả ngựa của Ngũ Hoàng Tử trong chuồng ngựa nhà Trọng Cam Bình, liền đoán Ngũ Hoàng Tử ở phía sau bình phong [2].
[2] Bình phong là một loại đồ dùng được đặt đứng, nó bao gồm nhiều tấm bảng được kết nối với nhau bằng bản lề hay một phương tiện nào đó. Bình phong có nhiều dạng thiết kế và được làm từ nhiều loại vật liệu khác nhau, chủ yếu dùng để trang trí.
Chuyện Nhị Hoàng Tử bị ám sát như rơi vào sương mù, không biết là thổ phỉ gây nên hay quân bạo loạn gây nên, nhưng Lục Hoán đoán được, chỉ sợ không phải Ngũ Hoàng Tử... mà có thể là Nhị Hoàng Tử vừa ăn cướp vừa la làng [3].
[3] Hàm chỉ những hành vi cố ý làm việc ác lại còn lớn tiếng vu cáo kẻ khác, làm ra vẻ như mình là nạn nhân. Đó là hành vi đổi trắng thay đen, đánh lừa dư luận.
Đương nhiên, Lục Hoán biết Ngũ Hoàng Tử này không phải người bình thường, mặc dù chỉ lớn hơn mình vài tuổi, là người trẻ nhất trong các Hoàng Tử, nhưng tâm cơ lại thâm sâu không ai bằng. Chính hắn ta cũng hiểu, nếu ám sát không thành công, người bị nghi ngờ lớn nhất chính là hắn ta, bởi vậy, chỉ sợ hắn ta có tính toán khác. Đợi sau khi điều tra xong, hắn ta đưa ra chứng cớ, khiến Hoàng Đế tin rằng Nhị Hoàng Tử tự biên tự diễn, vu oan giá họa cho huynh đệ.
Ai thắng ai thua, không liên quan tới Lục Hoán.
Các vị Hoàng Tử ngấm ngầm tranh đấu, tình hình căng thẳng, hắn không muốn tham gia vào cuộc chiến vương quyền, nhưng người nọ...
Người nọ là một người không màng danh lợi, là cao nhân tinh thông mọi chuyện, nhưng vì sao hôm nay lại đột nhiên cứu Nhị Hoàng Tử?
Có khi nào... muốn về một phe với Nhị Hoàng Tử?
Hoặc chỉ một lòng muốn cứu người?
Nếu về một phe với Nhị Hoàng Tử, giúp Nhị Hoàng Tử lên ngôi, vậy tại sao thời gian qua lại bồi dưỡng hắn, có khi nào muốn hắn đứng vững gót chân ở kinh thành, sau đó trợ giúp Nhị Hoàng Tử một tay?
Đúng rồi, người nọ luôn đứng sau làm nền, để hắn có được danh hiệu thần y bí ẩn, chắc hẳn là có mục đích nào đó.
Nếu là như thế, vậy tại sao người nọ lại làm rất nhiều chuyện vô nghĩa... Ví dụ như bát mì trường thọ ngày sinh thần, hoặc là chăm sóc hắn lúc ốm đau...
Cũng có thể hôm nay người nọ nổi hứng muốn cứu Nhị Hoàng Tử, người nọ có tấm lòng quảng đại, nhìn thấy Nhị Hoàng Tử ngã xuống, liền ra tay cứu giúp...
Nhưng Nhị Hoàng Tử được bôi nhiều thuốc như vậy...
Lục Hoán thầm nghĩ, con ngươi lóe lên tia sáng, có đúng là tiện tay cứu? Vì sao lại thân thiết xoa nhiều thuốc trị thương như vậy? Dùng tay không sao? Rốt cuộc là dùng thứ gì xoa thuốc? Có khi nào đã chạm vào da thịt của Nhị Hoàng Tử rồi không...
Còn sợ Nhị Hoàng Tử mất máu mà chết, để lại đèn lồng khiến thị vệ sớm phát hiện!
Đây rõ ràng không phải tiện tay cứu! Mà là quan tâm chăm sóc đầy đủ! Không khác gì đêm hôm đó chăm sóc hắn, giúp hắn nhanh chóng khỏi bệnh.
Vậy... sau này còn chăm sóc nhiều người nữa sao?
Hóa ra bấy lâu nay không chỉ có mình hắn?
Hắn không phải độc nhất vô nhị, mà chỉ là một trong số rất nhiều người?!
Lục Hoán không rõ mục đích của người nọ, từ việc cứu Nhị Hoàng Tử, cho tới việc có nhiều người khác, hắn như bị hắt một chậu nước lạnh, bị đoạt đi thứ gì đó vô cùng quan trọng, có chút thở không ra hơi... Thậm chí bởi vậy mà cảm thấy lo lắng và đố kỵ.
Sắc mặt Lục Hoán tối sầm, Ngũ Hoàng Tử không nhịn được đánh giá vài lần. Mới vừa rồi vị công tử này ngẩng đầu lên, không hiểu sao hắn ta lại cảm giác rất giống với phụ hoàng.
Sao có thể?
Ngũ Hoàng Tử tự nhủ có khi nào làm việc quá nhiều nên nhìn lầm rồi không, hắn ta cười cười, nói: "Sau khi điều tra xong chuyện thích khách, mười ngày sau phụ hoàng sẽ ban thưởng, ngươi cứ từ từ suy nghĩ xem muốn được tặng cái gì."
Nói xong, hắn ta liền xoay người nói chuyện với một vị thế tử khác.
. . .
Buổi đi săn kết thúc, có người báo tin vui cho Ninh Vương phủ, nói rằng Lục Hoán đứng thứ nhất, cả Ninh Vương phủ sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới Lục Hoán có thể tạo nên kỳ tích!
Săn được Tuyết Lang Vương không phải chuyện dễ dàng, huống chi Tam thiếu gia mới qua mười bốn, vẫn còn là thiếu niên. Tuy mọi người đều biết Tam thiếu gia xuất sắc hơn Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, từ việc xách thùng nước cho tới tài năng thiện xạ thiên bẩm, nhưng bởi vì hắn chỉ là thứ tử, không có cơ hội được săn bắn, vậy nên không thể tin hắn có thể lấy được đầu Tuyết Lang Vương.
Lão Vương phi xuất thân phủ Trấn Viễn Tướng Quân, thưở còn trẻ Trấn Viễn Tướng Quân từng biết bao lần anh dũng chiến đấu, có khi nào Tam thiếu gia kế thừa dòng máu của Trấn Viễn Tướng Quân?
Đương nhiên lão Vương phi cũng nghĩ vậy, lúc trước còn tưởng ba tôn tử, không một ai có khả năng kế thừa Trấn Viễn Tướng Quân, nhưng hiện tại... bà ấy kích động không thôi.
Bà ấy cử Lục Hoán đi săn là vì muốn hắn thiết lập mối quan hệ với Nhị Hoàng Tử, nhưng hôm nay thị vệ quay trở về bẩm báo, nói rằng trong lúc đi săn Lục Hoán hoàn toàn không nói chuyện với Nhị Hoàng Tử, bà ấy còn có chút thất vọng, trong lòng trách cứ thứ tôn không có mắt nhìn, không hiểu việc kết giao trong triều!
Nhưng ngàn lần không nghĩ tới... thứ tôn này lại vượt qua dự đoán của bà ấy, trực tiếp đoạt được hạng nhất!
Cứ theo tiến độ này, không chỉ kết giao với Nhị Hoàng Tử... thậm chí còn được Hoàng Thượng chú ý cũng nên!
Lão Vương phi quá đỗi vui mừng, nếu không phải căn bệnh phong thấp vẫn chưa khỏi hẳn, bà ấy còn muốn nghênh đón thứ tôn. Dù vậy bà ấy vẫn sai ma ma thân tín ban thưởng cho Lục Hoán một ít xiêm y hoa lệ, cũng là thay cho lời chúc mừng của lão Vương phi.
Mà Ninh Vương phi và Lục Dụ An, Lục Văn Tú đều đang nằm liệt trên giường, tức giận không thôi.
Nhưng chuyện này để sau hẵng nói.
. . .
Lục Hoán dựng một chuồng ngựa nhỏ ở trong viện, cho ngựa ăn xong, hắn quay trở về phòng.
Tờ giấy tối hôm qua hắn giấu trong chân gỗ và bức tượng điêu khắc vẫn y nguyên, chưa bị lấy đi. Có khi nào người nọ hao tâm tổn sức cứu Nhị Hoàng Tử, thậm chí không có thời gian qua gốc cây lê báo hắn một tiếng, đương nhiên không có thời gian để ý tới bức thư và tượng gỗ hắn để lại?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm chân gỗ, rút chiếc hộp ra.
Quả nhiên, người đó vẫn chưa đọc.
Trái tim Lục Hoán như bị xiết chặt, không hiểu sao lại có chút đố kỵ và lo lắng quẩn quanh...
Hắn biết rõ mình không nên như vậy, không nên nảy lòng tham, muốn nhìn thấy người nọ, xem người nọ ra sao, dáng điệu và tướng mạo như thế nào, còn muốn được nói chuyện với người nọ. Trên đời này, làm gì có người nào mà không có lòng tham?! Tham lam tới mức căm hận chính bản thân!
Nhưng hắn... không khống chế được dục vọng trong lòng.... Thật khó...
Giống như mình không phải là độc nhất vô nhị.
Cơn gió thổi qua, khiến từng thớ thịt trên người rét run.
Lục Hoán nhìn chiếc bàn trống rỗng, âm thầm suy nghĩ, không biết nên viết cái gì...
Hỏi người nọ vì sao thất hứa? Việc này có còn quan trọng nữa không? Nếu hỏi, chỉ sợ người nọ thêm phiền.
Nên vạch trần, hay làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, viết bức thư mới?
Lục Hoán nhíu mày, đặt tờ giấy lên bàn, chấm chấm mực, viết xuống:
"Hình như hôm nay ngươi không đến. Không sao, hôm đó ta cũng có việc, đứng chờ một lúc rồi về. Thất lễ rồi."
Viết xong, Lục Hoán mím môi, hơi không vừa lòng, hắn chán nản vo tròn tờ giấy, thiêu đốt dưới ánh nến.
Hắn không biết hôm nay nên viết cái gì, có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại sợ người nọ không trả lời...
Hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như thế này, vô thức nhìn hoa đăng hình thỏ con treo dưới mái hiên, bỗng nhiên nhớ tới người nọ cứu Nhị Hoàng Tử, để lại một chiếc đèn lồng rơm. Đôi mi Lục Hoán run run, cực lực khắc chế sự ghen tỵ trong lòng, hắn nhắm mắt lại, dứt khoát buông bút xuống, thay một thân xiêm y dính đầy bụi bẩn, lên giường nằm ngủ.
. . .
Túc Khê ăn cơm rất nhanh, nhưng ăn xong phải nhận nhiệm vụ rửa bát, cô bị mẹ Túc đẩy vào phòng bếp, oán thán kêu ca: "Mẹ! Sao con lại phải rửa bát, thà vẫn ở bệnh viện còn hơn."
"Đừng có nói bậy." Mẹ Túc nghiêm mặt mắng cô, thúc giục, "Mau rửa bát đi, sau đó về phòng ôn tập, không phải ngày mai có bài kiểm tra giữa kỳ sao?"
Túc Khê đành phải nhảy lò cò vào phòng bếp, rửa sạch bát đũa trong vòng mười phút, sau đó quay trở về phòng, mở điện thoại ra.
Chắc nhóc con ngủ rồi...
Quả nhiên, cô vừa login, thấy trên giường đã có một đống nho nhỏ, hôm nay Túc Khê thất hứa với nhóc con, có chút áy náy, cân nhắc nên mua gì xin lỗi hắn.
Cô định xem nhóc con có để lại thư từ gì không, có khi còn giận dỗi với cô cũng nên... Với tính cách của nhóc con, mặc dù hắn thất vọng, nhưng chắc chắn tờ giấy sẽ viết "À, không tới cũng không sao, dù sao ta cũng không chờ lâu". Nhóc con luôn dối lòng như vậy.
Túc Khê bật cười, nhẹ nhàng đẩy chân gỗ ra.
Nhưng cô giật mình, không khỏi bất ngờ.
Không có...?
Trong chân gỗ không có thư từ?!
Hôm nay nhóc con không viết gì?!
Mẹ nó!! Đây là lần đầu tiên hắn không để lại thứ gì cho cô! Là vì cô thất hẹn nên hắn cáu kỉnh sao?! Không đúng, đứa nhỏ này cũng thật trẻ con!!
Túc Khê dở khóc dở cười nhìn nhóc con đang nằm trên giường, hắn quay mặt về phía tường, một tay gối đầu, một tay chạm lên mắt, thoạt nhìn ngủ rất không an ổn, ánh mắt nhíu lại, có vẻ như có tâm sự.
Túc Khê zoom lớn màn hình, nhìn thấy trên cổ nhóc con có vết thương, nổi bật trước làn da trắng nõn, chắc hẳn là vết thương do đi săn, nhưng trên người hắn đầy bùn đất, cô không để ý kĩ...
Áy náy tăng lên x20 lần.
Túc Khê muốn xoa thuốc cho hắn, không biết nhóc con có chấp nhận lời xin lỗi của cô không, hoặc là vào siêu thị mua gì đó dỗ hắn. Nhưng ngay khi cô vừa click vào siêu thị, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Mẹ Túc hỏi: "Khê Khê, sao chưa làm bài tập?"
Túc Khê hoảng sợ tới mức làm rơi điện thoại xuống đất, cô nhanh chóng nhặt lên, nhưng vừa cầm lấy đã bị mẹ Túc giật đi, "Mỗi ngày ở bệnh viện chơi game không nói, dù sao cũng coi như bệnh nhân nghỉ ngơi, nhưng hiện tại đã bắt đầu đi học trở lại, đừng có ham chơi. Ngày mai con còn có bài kiểm tra, đã ôn bài xong chưa?!"
Túc Khê muốn lấy lại, nhưng mẹ Túc giơ cao tay lên, nghiêm khắc nói: "Con còn muốn lấy lại? Mẹ thấy con nghiện game quá rồi đấy!"
Túc Khê khóc ròng, "Mẹ, mười phút nữa thôi, cho con chơi thêm mười phút nữa thôi."
"Thi xong rồi nói." Mẹ Túc cầm điện thoại đi ra ngoài, "Năm sau lên lớp mười hai rồi, đợt này còn bị hổng nhiều kiến thức, nếu không lọt vào top 10, đừng mong mẹ trả lại."
Túc Khê hoảng sợ: "Mẹ...!"
Mẹ Túc đã đóng cửa đi ra ngoài, bố Túc lặng lẽ mang cốc sữa vào cho cô.
Túc Khê gãi đầu không biết làm sao, cô nhìn đống bài tập ở trên bàn, lại nhìn đồng hồ treo tường, cũng biết mình nên ôn tập. Nếu cứ như vậy, không chỉ mẹ Túc lo lắng, cô cũng lo lắng cho chính mình. Cô luôn biết giới hạn bản thân ở đâu, thành tích cũng rất tốt, nhưng hiện tại dành quá nhiều thời gian cho game, nếu thành tích tuột dốc, vậy thì hậu quả sau này sẽ rất nặng.
Nhưng cô cũng lo lắng cho nhóc con.
Thi chỉ mất có hai ngày, hoàn hảo, cùng lắm ở trong game trôi qua bảy, tám ngày, chắc không có gì bất ngờ xảy ra. Hiện tại nông trang đang thuận lợi sản xuất, ải thu yến đã qua, nhóc con thành công đứng thứ nhất. Trong Ninh Vương phủ, có lão Vương phi ưu ái, mấy người Ninh Vương phi, Lục Dụ An và Lục Văn Tú sẽ không làm được trò trống gì. Hơn nữa nhóc con là người thông minh, cô không nhất thiết phải... quá mức lo lắng.
Chờ thi xong rồi tìm hắn cũng được.
Nghĩ như vậy, Túc Khê lấy lại bình tĩnh, mở sách ra ôn tập.
. . .
Suốt một đêm Lục Hoán lăn qua lộn lại, không hề ngủ ngon. Hôm sau tuyết rơi như lông ngỗng, tiết trời chuyển lạnh, cây cỏ trong viện bắt đầu đâm chồi, báo hiệu mùa xuân sắp tới.
Hắn mở mắt ra, theo bản năng nhìn lên bàn, vẻ mặt phức tạp.
Đêm qua hắn không để lại tờ giấy nào, không biết người nọ có chủ động để lại gì không... Một chút ám chỉ cũng được, giải thích với hắn chuyện liên quan tới Nhị Hoàng Tử.
Lục Hoán không trông cậy việc người nọ giải thích chuyện thất hứa, dù sao người nọ cũng không hứa hẹn gì với hắn. Hắn đợi suốt một ngày vẫn không thấy người nọ tới, là hắn... ép buộc người nọ.
Ổn định lại tâm tình, hắn cũng biết tối hôm qua mình có phần quá đáng, người nọ cứu Nhị Hoàng Tử mà không gặp hắn, cẩn thận trị thương cho Nhị Hoàng Tử, còn để lại đèn lồng,... hắn có chút đố kỵ, giờ nghĩ lại thật quá mức buồn cười.
Suốt mấy tháng qua được trò chuyện với người nọ, hai người trở thành bằng hữu, tâm ý tương thông... Đây là những thứ mà cả đời này hắn chưa bao giờ có được, có lẽ hôm nay hắn nên hỏi vì sao người nọ lại cứu Nhị Hoàng Tử. Nếu người nọ không trả lời cũng không sao, chỉ cần người nọ còn ở đây, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng. Hắn cũng nên thu hồi tâm tư, bình thản suy nghĩ...
Hắn mặc trung y, đi tới trước bàn, trong lòng có hơi thấp thỏm chờ mong.
Hắn ngưng thở, mở chiếc hộp nhỏ bên trong chân gỗ ra.
Nếu người nọ để lại thứ gì đó... hắn có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện.
Lục Hoán cầm chiếc hộp nhỏ, run rẩy không dám mở ra, có chút chờ mong, lại có chút lo lắng, suy nghĩ một lúc, thà đau ngắn còn hơn đau dài, hắn mở chiếc hộp.
Trống rỗng.
"..."
Trái tim Lục Hoán như ngừng đập, tay chân lạnh lẽo, hắn vứt chiếc hộp sang một bên, nhìn lên trên bàn, ngây người một lúc, lại chạy ra ngoài phòng.
Nhưng trong viện trống rỗng, chỉ có mỗi tiếng tuyết rơi rào rạt.
Trong viện không có gì khác thường, càng không có dấu vết người nọ từng tới... hôm qua người nọ thất hứa không nói, thế mà buổi tối cũng không để lại thư từ gì sao?
Đây vẫn là lần đầu tiên hai người không nói chuyện.
Lục Hoán ngây ngốc đứng giữa sân, ngay cả bông tuyết thấm ướt vai áo cũng không phát hiện.
Không hiểu sao trong lòng hắn có hơi thấp thỏm.
Từ trước tới nay, mỗi đêm người nọ đều lấy đi tờ giấy của hắn, cùng hắn trao đổi, mặc dù không viết thư từ, nhưng sẽ để lại dấu vết chứng minh mình đã tới, chưa bao giờ gián đoạn, thế nhưng tối qua....
Có thể là do hắn không để lại tờ giấy, người nọ cũng tức giận?
Không, không đúng, người nọ không phải người dễ tức giận, người nọ làm rất nhiều việc vì hắn, thậm chí còn thay hắn trả thù Ninh Vương phi, hắn có tìm hiểu tính cách người nọ, chưa bao giờ thấy người nọ tức giận. Có khi nào đêm qua có việc nên không tới?
Lục Hoán ngã ngồi xuống đất, hắn cảm giác trái tim như ngừng đập, nhanh chóng quay trở về phòng, lấy giấy ra, vội vàng viết vài chữ.
. . .
Ngày thứ ba, gần như một đêm không ngủ, hắn thao thức tới tận hừng đông, trèo xuống giường, chờ người nọ đáp lại.
Nhưng mà...
Vẫn không có.
Giống hệt như ngày thứ hai, không để lại thứ gì, cũng không có chút dấu vết chứng minh người nọ đã tới.
. . .
Ngày thứ tư.
Ngày thứ năm.
. . .
Ngày thứ tám.
Lục Hoán viết rất nhiều, nhưng tất cả đều bị hắn đốt sạch, hắn đặt thư vào chiếc hộp, chờ mong người nọ đáp lại, nhưng đã tám ngày trôi qua, ngoại trừ mấy bức thư hắn bỏ vào, tuyệt nhiên không còn thứ gì khác. Ngoại trừ hắn, không còn ai đụng tới.
Cứ như... người nọ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn.
Lục Hoán đã sớm nghĩ tới trường hợp một ngày kia người nọ biến mất, không để lại tung tích gì, cho dù hắn dùng biện pháp nào cũng không tìm ra được. Bởi vậy lúc trước hắn mới nóng lòng trao đổi thư từ, muốn tìm ra thân phận của người nọ, nhưng ngàn lần không nghĩ tới, ngày này lại tới sớm như vậy. Hắn vẫn còn chưa biết người nọ là ai, người đó đã lặng yên rời đi.
Hai ngày nay Lục Hoán không ra khỏi cửa, tới ngày thứ tám, hắn như chết khô ở trong viện, suốt một đêm chưa ngủ, ngồi trước hành lang cạnh cửa, trong mắt đầy tơ máu, không hiểu tại sao người nọ lại đột ngột biến mất.
Điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Người nọ đi rồi.
"Ngươi vừa lòng chưa?" Lục Hoán lẩm bẩm với chính bản thân mình.
Nhất định là do hắn đưa ra lời đề nghị, người nọ không muốn ở bên cạnh hắn, lặng yên không một tiếng động rời đi, không để lại chút manh mối. Cũng có thể người nọ đã tìm thấy mục tiêu mới, không muốn ở bên hắn nữa, mà so với hắn, Nhị Hoàng Tử tốt hơn ngàn lần. Đêm đó lúc quay trở về, hắn còn giận dỗi không để lại thư từ gì, cho nên người nọ mới chủ động cắt đứt liên hệ.
Nếu người nọ không bao giờ... xuất hiện nữa, hắn phải làm sao bây giờ?
Lục Hoán ngơ ngác ngồi trước cửa, từ sáng sớm cho tới tối mịt, hắn không hề quan tâm tới thứ gì khác, chỉ yên lặng chờ người nọ đến. Trời dần tối, hắn đứng dậy đốt hoa đăng hình thỏ con, lại tiếp tục chờ đợi.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên người nọ xuất hiện, có khi nào là... khi cổng tre bị gãy? Có khi còn sớm hơn?
Sau này, người nọ liên tục tặng lễ vật, lúc thì là đôi ủng, lúc lại là chậu than hoa, còn có đồ ăn, khiến hắn kinh ngạc không thôi, nghi ngờ có người trong Ninh Vương phủ thiết kế bẫy rập lừa hắn. Nhưng đêm đó, hắn sốt cao không dậy nổi, lại được người đó tận tình cứu chữa. Hắn vừa sợ vừa nghi, trong lòng như có ngàn lớp sóng vỗ. Người nọ làm cho hắn một bát mỳ trường thọ, từ khi sinh ra tới giờ, đó là thứ ngon nhất hắn từng ăn. Hắn bắt đầu trao đổi thư từ với người nọ, mà người nọ luôn đáp lại hắn, cũng là người duy nhất hắn tin tưởng...
Nhưng hiện tại... người nọ... không bao giờ tới nữa.
Lục Hoán nhíu mày, đôi mắt tối sầm, hắn mờ mịt nhìn cảnh vật xung quanh.
Là hắn sai sao?
. . .
Cuối cùng Túc Khê cũng thi xong, môn cuối cùng là ngữ văn, cô làm xong liền nhanh chóng nộp bài. Đã hai ngày không login, Túc Khê vô cùng lo lắng, tuy biết trong game sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy nhóc con. May mắn chiều nay được nghỉ, cô có thể về nhà sớm hơn mọi hôm.
Sau khi chơi game, phát hiện nhân vật trong game đều có tính tình cảm xúc riêng, cô cảm giác hai ngày mình offline, chỉ sợ nhóc con lại suy nghĩ vớ vẩn gì đó...
Đương nhiên, Túc Khê chỉ mong mình nghĩ nhiều.
Tóm lại, cô từ

1 2 »
Bình Luận (0)
Comment