Hái Trăng

Chương 53


Lâm Vãn Âm nhặt giày lên đi vào, đi về phía Vân Ly.
Không tính chuyện trước kia, thâm tâm Vân Ly dành cho cô nàng một ngón tay cái dựng đứng.
Cuộc gọi cho cảnh sát đã kết nối, Vân Ly tóm tắt mọi chuyện xảy ra, cô đi làm thì nhìn thấy dáng dấp người đàn ông kia, nhưng đến khi thấy rõ mặt mới nhận ra là người đàn ông tối qua.

Có lẽ anh ta vẫn lượn lờ ở quanh đây.
"Đây là lần thứ hai chị gặp phải à?" Nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của cô, Lâm Vãn Âm hỏi.
Cô bé vỗ vỗ phủi bụi trên người, trừ lúc nói chuyện có chút bướng bỉnh, nhìn qua sẽ cảm thấy cô bé giống như một học sinh cấp ba yếu ớt trầm tĩnh.
"Ừm, chị đã báo cảnh sát." Vân Ly rất thành thật: "Em rất dũng cảm..."
"Ở đây chúng ta có hai người.” Lâm Vãn Âm không nhận lời khen của cô: “Nếu có một mình em sẽ không đuổi, em đâu có ngu.”
Nói xong, hai người nhìn nhau, Lâm Vãn Âm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một lần, nhíu mày nói: “Có hai người mà chị không dám đuổi, chị quá bánh bèo."
"..."
"Còn để một đứa trẻ vị thành niên như em đuổi đi."
Vân Ly không quá đồng tình, không biết người đàn ông đó có hành vi cực đoan hay không, cô vẫn sẽ chọn rời khỏi đó rồi báo cảnh sát.
Có điều, Lâm Vãn Âm nói cũng đúng, đã đuổi được tên biến thái, Vân Ly nuốt giận vào bụng nói: “Biết rồi, lần sau tới lượt chị đuổi anh ta đi.”
“Chị đi đây, em phải tự chú ý an toàn nhé.” Tâm trạng của cô không tốt, cũng không muốn ở đây quá lâu, xoay người về nhà.
Đi chưa được hai bước, cô phát hiện Lâm Vãn Âm đi sau lưng cô.
Vân Ly chỉ cảm thấy hai ngày qua cuộc sống của cô rất tồi tệ, cô bước nhanh về nhà, khóa trái cửa, ngồi trên ghế sofa mấy phút.
Đứng dậy đi tới trước cửa, cô nhìn qua mắt mèo trên cửa, nhìn thấy Lâm Vãn Âm quanh quẩn ở ngoài cửa, cô bé đứng một lúc, sau đó lại dựa vào tường hành lang ngồi xuống.
Chắc là đứng dưới lầu nhìn lén thang máy tầng mà cô dừng lại.
Đối với cháu ngoại của Phó Thức Tắc, lúc này Vân Ly chỉ thấy thân phận mình có chút lạ, giống như trưởng bối, lại có chút hãi ngọn nguồn phiền toái này.
Cô mở cửa ra một chút.
Lâm Vãn Âm nhảy từ đất đứng dậy.
"Em cho chị biết một bí mật của anh ấy, hai người ra ngoài có thể dẫn em theo cùng được không?” Hình như Lâm Vãn Âm sợ bị từ chối, nhỏ giọng nói: “Em là idol mạng, trước kia em nói trên một nền tảng rằng anh ấy là bạn trai em.”
Cô bé chuyển đề tài: “Em cũng không hi vọng anh ấy thật sự thích em, hai người có thể cho em mơ mộng trên mạng một chút được không?”
"..."
"Không phải Từ Thanh Tống cũng rất đẹp trai sao?"
"Nhưng mà A Tắc thi đại học lại là thủ khoa, như vậy người ta sẽ nói em có bạn trai là vừa đẹp trai, giàu có, lại học giỏi.” Trong tư tưởng của Lâm Vãn Âm tự nhận anh là người hoàn mĩ về mọi mặt.
Vân Ly không nói gì.
Lâm Vãn Âm cầu xin cô: "Làm ơn đi mà, chị giúp em một lần, chị tác hợp cho em một lần, nói không chừng sau này chị còn là mợ em."
Vân Ly: "Chị tác hợp cho em xong còn có thể trở thành mợ em được sao?"
Ý cự tuyệt của cô rất rõ ràng, Vân Ly cảm giác mình bị thời đại này đào thải, không hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi.
Lâm Vãn Âm mang giọng điệu giống như nói với Phó Thức Tắc: "Nếu như chị đã như vậy, em sẽ nói cho ông bà ngoại, chị chắc chắn không thể bước qua cửa của bọn họ được."

Vân Ly cực kì bình tĩnh chăm chú nhìn cô bé, chậm rãi nói: “Khi đó cậu của em sẽ tự mình bước vào nhà chị.”
"..."
Không ngờ bị cô phản kích, mắt Lâm Vãn Âm vòng vo, không cam lòng yếu thế: “Em và A Tắc quen nhau mười bảy năm, hai người mới được bao lâu?”
"Hơn nửa năm." Vân Ly phối hợp nói: "Đáng tiếc là chỉ quen nhau hơn nửa năm chị lại thành bạn gái của anh ấy."
"..."
Hai người đứng ở cửa cãi nhau như học sinh tiểu học, Vân Ly có cảm giác bị cô bé kéo tâm trạng lên, hơi mệt mỏi, cô thở dài nói: “Cậu của em không ở đây, em đợi ở đây cũng vô dụng, về nhà đi.”
"Em biết chứ, bà cố sinh bệnh, A Tắc phải đến đó chăm sóc.” Lâm Vãn Âm tiếp tục nói: “Có điều, tại sao chị không đi theo? Từ nhỏ A Tắc đã lớn lên cùng với bà cố và ông cố, ông cố đã tạ thế, bây giờ chắc chắn anh ấy đang rất khổ sở.

chị thật không xứng làm bạn gái.”
"..."
Vừa nãy cãi nhau không thắng, lúc này nhìn mặt của cô, Lâm Vãn m không khỏi nở nụ cười hả giận: “Chẳng nhẽ việc này mà chị cũng không biết à? Chị hoàn toàn không hiểu anh ấy, vậy thì còn nói chuyện yêu đương gì nữa?”
Vân Ly không nói lời nào, Lâm Vãn Âm càng thêm hung hăng: "Há, em biết rồi! Chuyện yêu đương của hai người chỉ là ngắn hạn thôi đúng không?”
Vân Ly trầm mặc một lát, mới đáp lại nói: "Những điều này chị đều biết."
Sau đó, Vân Ly vô cùng không vui đóng cửa lại: "Đi về nhà nhanh đi."
Vân Ly báo cho Từ Thanh Tống hành tung của Lâm Vãn Âm.

Ngồi trở lại ghế sofa, cô thất thần cầm giấy gấp ở trên bàn.
Đúng là cái gì cô cũng không biết.
Trong lòng có chút uất ức, có chút oán trách bản thân mình, vì cô không có can đảm mở miệng hỏi, cũng để cho người khác có cơ hội chỉ trích cô.
Cô ngồi trên ghế sofa rối rắm một lúc, Vân Ly cầm túi xách, xỏ giày ra ngoài.
Cô nghe Phó Thức Tắc nói qua bà ngoại đang ở bệnh viện trực thuộc đầu tiên của Nam Đại, chỉ biết là ở khoa tim mạch.

Sau khi tìm phòng khu nội trú, cô ngồi ở đầu dãy ghế dài.
Bình thường Vân Ly sẽ không làm chuyện như vậy, cô luôn cảm thấy hơi đường đột và hấp tấp, nhưng cô nghĩ lúc này có thể anh sẽ cần cô bầu bạn.
Cô không thích cảm giác ngăn cách, cô muốn trở thành người hiểu rõ và đồng hành cùng anh.
Trong phòng bệnh, Phó Thức Tắc vẫn ngồi trước giường, Phó Đông Thăng và Trần Kim Bình không ngừng nói chuyện với nhau, bà cụ trên giường đã nghễnh ngãng, ánh mắt hiền lành nhìn cảnh này.
Lời nói của Phó Đông Thăng có chút ý tứ sâu xa: “Con trai, ba chăm sóc là được rồi, con trở về bên cạnh bạn gái đi.”
Trần Kim Bình cũng phụ hoạ theo: “Ở đây ba mẹ lo được, con đi yêu đương đi.”
Từ khi hai người nhìn thấy bài đăng của Lâm Vãn Âm, nhiều lần họ muốn xác nhận với Phó Thức Tắc nhưng anh đều không trả lời, từ trước tới giờ anh đều không nói với họ chuyện của mình.
Lâu dần, bọn họ bắt đầu hoài nghi liệu người bạn gái này có thật sự tồn tại hay không, chỉ cần gặp mặt anh sẽ liên tục thăm dò.
Phó Thức Tắc làm như không nghe thấy, tựa vào bên giường, khẽ kéo bàn tay lấm tấm vết đồi mồi của bà cụ.
"Không muốn nói với ba mẹ cũng được, nhưng cũng đừng lạnh nhạt con gái nhà người ta.” Phó Đông Thăng khuyên nhủ: “Vừa nãy ba mẹ đi vào, thấy có một cô gái ngồi bên ngoài, có phải đang chờ con không?”
"..." Lời nói càng ngày càng thái quá.

Phó Thức Tắc: "Không quen biết."
Không muốn nghe bọn họ nói nhiều, Phó Thức Tắc đứng dậy muốn ra ngoài hút điếu thuốc, đi tới cửa đã nhìn thấy một bóng người mảnh mai quen thuộc ngồi trên ghế băng, cúi đầu nghịch điện thoại.

Tóc dài buông xuống vắt qua tai, lộ ra gò má trắng nõn mềm mại, dưới mũi thon nhỏ thanh tú là đôi môi hồng nhạt.
Phó Thức Tắc đẩy cửa đi ra ngoài, ánh mắt trở nên nhu hòa, đi lên trước kéo tay Vân Ly, dán một nụ hôn lên trán cô: “Chút nữa anh sẽ ra luôn.”
Phó Đông Thăng còn có lời muốn nói với anh, đi theo sau anh thì nhìn thấy cảnh này.
"..."
Phó Thức Tắc trở về mặc áo khoác vào, nói với hai người bọn họ: “Ba mẹ chăm sóc bà một lát.”
"Cô gái kia là bạn gái con sao? Ba mẹ có thể ra ngoài chào hỏi một chút không?”
Phó Thức Tắc không nói.
"Ba biết câu này có chút vượt giới hạn, con đừng để ý, cô gái kia đúng là đang chờ con sao? Con gái nhà người ta không được tuỳ tiện đâu đấy.”
"..."
"Con trai à, hôn người khác là phải chịu trách nhiệm."
Trần Kim Bình hoảng hốt che miệng lại: "Hôn?"
Phó Đông Thăng hùng hồn tuyên bố: "Tôi tận mắt thấy." Mặc dù chỉ là hôn trán.
Phó Thức Tắc mang theo khăn quàng cổ màu xám, không thèm để ý tới họ, bước ra khỏi cửa.
Vân Ly chờ một lúc, thấy anh đi ra thì đứng dậy.
"Em muốn đến với anh, xem có gì có thể giúp anh không." Giọng nói của cô mềm mại, mang theo ý động viên.

Phó Thức Tắc nắm lấy tay cô, lúc này Vân Ly mới để ý có hai người theo sau.
Cô đoán ra ngay đó là ba mẹ Phó Thức Tắc.
Hai người ăn mặc chỉnh tề, nhìn rất ôn hoà, cởi mở.

Trần Kim Bình khách sáo nói: “Chào cháu, dì là mẹ của Thức Tắc, đây là chồng dì."
Phó Thức Tắc nhìn bọn họ một chút: "..."
Trần Kim Bình chủ động mời Vân Ly tới quán cà phê dưới lầu, Phó Đông Thăng không đi theo, bà cụ có hộ lý chăm sóc, bọn họ rời đi một lát cũng không có vấn đề gì lớn.
Vân Ly căng thẳng, hồi hộp đi bên cạnh Phó Thức Tắc, anh nhìn rất bình tĩnh, giống như chuyện này không ngoài ý muốn của anh.
Khuôn mặt hai người có phần tương tự nhau, nhưng khi nói chuyện thần thái lại không hề giống.

Lúc nói chuyện, giọng nói của Trần Kim Bình rất hiền lành, lôi kéo cô nói chuyện về tình hình của cô.
Đúng là khá giống mẹ Dương Phương.

Ngồi chưa được bao lâu, Phó Đông Thăng mang một túi quà tới.

Ông ấy ngồi bên cạnh Trần Kim Bình, thái dương hơi trắng, nhưng nhìn qua thần thái vẫn sáng láng.
Phó Đông Thăng nhìn Vân Ly hỏi: "Vân Ly, cháu có nhũ danh không?" Tốc độ nói chuyện rất chậm.
"Bình thường mọi người hay gọi cháu là Ly Ly."
"Ly Ly." Phó Đông Thăng đổi rất nhanh, đưa quà cho cô: “Lần này gặp mặt hơi vội vàng, không chuẩn bị quà cáp trước, chú chỉ có thể lái xe đi mua, hy vọng cháu sẽ không chê.”
Hai người không nói chuyện với Vân Ly quá lâu, chỉ chân thành mời cô lần sau tới nhà ăn cơm.
Rốt cuộc cũng có cơ hội riêng tư, Phó Thức Tắc dẫn Vân Ly đi dạo xung quanh khu điều trị nội trú, anh đã không ngủ hai đêm, khi nhìn thấy Vân Ly còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
"Bà ngoại lớn tuổi, thường xuyên nằm viện, không nghiêm trọng." Phó Thức Tắc nói đơn giản tình hình cho cô, khóe miệng hơi nhếch: “Nhưng anh rất vui, em đặc biệt tới đây.”
Việc bản thân mình mờ mịt đến đây, Vân Ly cũng nở nụ cười.
Trong lúc đi lung tung, Vân Ly tự xây dựng tâm lý cho mình.
Cô phân vân hồi lâu, người bên cạnh khẽ cười, sờ vành tai cô: “Đợi hơn nửa ngày rồi, còn không chịu nói.”
"Em đã gặp ba mẹ anh” Vân Ly chậm chạp nói: “Vậy cũng tính là quan hệ của chúng ta đã tiến thêm một bước.”
"Ừm."
"Vậy..." Vân Ly vò góc áo của anh: “Nhưng những điều em biết về anh vẫn chưa tới mức đó.” Nói được câu đầu, về sau có vẻ dễ nói hơn nhiều.
"Tính cách của em không biết đi dò hỏi nhiều.

Nhưng em không thích cảm giác không biết gì về anh.”
"Em muốn trở thành người hiểu rõ anh nhất."
Phó Thức Tắc chờ câu sau của cô.
Nói xong hai câu này, Vân Ly không sửa được bản tính, lại bối rối nói: “Anh có cảm thấy ý muốn khống chế của em rất manh?"
"Không biết.

Có điều...” Phó Thức Tắc nở nụ cười: "Anh thích bị khống chế."
"..."
Rõ ràng là giọng điệu rất bình thường, nhưng không hiểu sao Vân Ly lại nghĩ tới chuyện khác, cô chọc chọc anh: “Vậy thì anh nói cho em chuyện lúc bé của anh đi.”
Phó Thức Tắc “ừm” một tiếng.
Thấy anh dán sát vào, Vân Ly dùng tay giữ anh lại, duy trì khoảng cách an toàn: “Nói như vậy là được rồi.”
"Không được." Anh tóm lấy tay cô, ghé vào má cô, nhẹ giọng kể chuyện của mình, nói một lát còn muốn hôn khoé môi cô.
Không phức tạp như cô tưởng tượng, ba mẹ anh là giáo viên trường đại học Bách khoa Tây Phục, vì phải công tác nên gần đây mới trở về Nam Vu nhiều hơn.

Từ nhỏ anh đã ở cùng ông bà ngoại, mỗi tháng gặp ba mẹ một lần, cho nên cũng không thân thiết với ba mẹ lắm.
Nói đến đây, Phó Thức Tắc còn chưa thỏa mãn, cụp mắt nói: “Tiếp tục hỏi.” Một đoạn này, Phó Thức Tắc vẫn chưa đã thèm.
Vân Ly bị anh hôn đến mức không tập trung vào việc chính, đẩy anh ra, không định hỏi tiếp.

Có điều cũng may, dù cô không hỏi nữa, anh vẫn tự nói cho cô.
"Em còn có chuyện này muốn nói cho anh, hôm qua em không muốn anh lo lắng.” Vân Ly nói đứt quãng việc mình gặp biến thái, nhìn mắt thường có thể thấy, ý cười nơi đáy mắt Phó Thức Tắc đã rút đi không còn.
Vân Ly tiếp tục nói: "Em đã báo cảnh sát, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình, nhưng mà...!em rất sợ, em định mua vé máy bay cho Vân Dã đến đây vào ngày mai, nhưng mà: “Em rất nhớ cảm giác có anh bên cạnh.”

Lúc cô nói mấy câu này đã cố gắng giữ giọng điệu thật bình tĩnh, Phó Thức Tắc nhìn cô cố gượng cười, im lặng một lúc lâu.
"Có bị thương không?"
Vân Ly lắc đầu một cái.

Lúc đó cô cảm thấy buồn nôn, lại gặp được Lâm Vãn Âm và việc sau đó có chút buồn cười, còn bây giờ, cô lại có chút hoảng sợ.
Anh ôm Vân Ly vào trong lồng ngực.
"Ly Ly, chuyển tới chỗ của anh đi.” Anh nhìn cô: “Tối nay qua đó luôn.”
...
Phó Thức Tắc trở về phòng bệnh cầm chìa khoá, để cho ba mẹ việc chăm sóc bà ngoại.
Nhớ tới cú điện thoại Vân Ly gọi cho anh.
Trong lòng anh không nói ra được cảm giác gì.
Lúc đó chắc chắn là cô rất hoảng sợ.
Anh tự trách bản thân đến mức không nói nên lời, anh siết chặt chìa khoá xe, im lặng dẫn cô đến bãi đỗ xe.
Sau khi khởi động, hơi ấm bao trùm trong xe, Phó Thức Tắc bình phục tâm trạng, lại tắt động cơ.
"Ly Ly."
Anh nghiêng đầu, một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Ly Ly."
Xin lỗi, anh không ở bên cạnh em.
Dọc theo đường đi Vân Ly trò chuyện với Phó Thức Tắc về việc ở cùng nhau, nhà ở Giang Nam Uyển là một căn hộ tầm trung, nằm ở trung tâm nội thành cũ của Nam Vu, bên cạnh là uỷ ban nhân dân thành phố, là nơi an toàn nhất thành phố.
Bọn họ chia hai phòng.
Cả quá trình Phó Thức Tắc đều đáp lại rất bình tĩnh, nhưng Vân Ly cảm thấy anh đang suy nghĩ chuyện khác.
"Sau này gặp phải chuyện gì… " Phó Thức Tắc bỗng nhiên mở miệng nói: "Phải thông báo cho anh ngay lập tức.”
Vân Ly “vâng” một tiếng.
Về nhà thuê mang quần áo và đồ ngủ, Phó Thức Tắc đưa cô đến Giang Nam Uyển, sắp xếp cho cô ở phòng trống.
Phó Thức Tắc không cho cô lên sân thượng, những chỗ khác đều có thể đi.
Trong phòng khách cẩn thận tỉ mỉ, không có dấu vết sinh hoạt gì, thậm chí trên bàn còn không có khăn giấy.
Vân Ly không có hứng thú với những nơi khác, cô theo anh vào phòng, trên giá sách đều là sách và mô hình máy bay không người lái, giường đặt ở góc tường, trải chăn đệm màu xanh lam.
"Khi nào chuyển đến, em sẽ đưa tiền thuê nhà Thất Lý Hương Đô đưa cho anh, vốn cũng định dùng để thuê nhà.” Vân Ly không muốn lợi dụng anh.
Phó Thức Tắc liếc cô một chút: "Không cần tiền thuê nhà."
Vân Ly suy nghĩ một chút: "Đó là chi phí sinh hoạt của anh.” Cô tính toán lại: “Dựa vào thu nhập bây giờ của em, em có thể nuôi được một người đàn ông.”
"..."
"Ngày mai Vân Dã đến rồi, em phải trở về bên kia, năm sau chính thức chuyển tới."
Kiến nghị rất hợp lý, Phó Thức Tắc “ừm” bằng giọng mũi.
Nói xong, Vân Ly trở về phòng thu dọn qua loa một chút.
Hai ngày không chợp mắt, lúc này nhìn thấy giường cơn buồn ngủ ập tới, Phó Thức Tắc quay lưng ngã xuống giường, dùng mu bàn tay che khuất ánh đèn.
Một lát sau, Vân Ly trở lại phòng của anh, ngồi trước mặt anh lắc lắc: “Bây giờ em là khách của anh, anh phải cố gắng tiếp đón em.”
Phó Thức Tắc buồn ngủ, kéo cô vào trong ngực, xoay người ôm lấy cô: “Tiếp đón ở đây được không?”

Bình Luận (0)
Comment