Hàm Đào

Chương 132

Nói chuyện cùng nhóm người này sau một lúc, Thần Tử Thích đưa bầu rượu cho bọn họ, lảo đảo lắc lư rời khỏi tửu lâu.


"Pi!" Từ cổ áo ló ra một cái đầu chim nhỏ hồng diễm, bởi vì vừa rồi ngủ quá say, hai cọng lông trên đầu bị đè bẹp, mềm oặt mà dán ở trên đầu.


Thần Tử Thích duỗi tay, vuốt hai sợi lông lại cho thẳng, "Tin tức đã truyền khắp võ lâm, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi thôi."


Nơi này là thành thuộc quản hạt của Cực Dương Tông. Lần này trở về, Thần Tử Thích không đi con đường cũ mà chọn tuyến đường đi Tây Nam, qua Cực Dương Tông lại rẽ hướng đông. Đường này không phải gần nhất hơn nữa còn đi dưới mí mắt Khí Tông nghe thì nguy hiểm, trên thực tế lại là an toàn nhất.


Cực Dương Tông tông chủ đến bây giờ cũng chưa hồi tông môn, hiển nhiên là theo La Hồng Phong ngồi canh bọn họ ở Lạc Dương.


"Pi pi!" Đan Y chép chép miệng, ngửi được một cỗ mùi hạt dẻ rang thơm ngọt, mổ mổ ngón tay Thần Tử Thích, hướng về phía cửa hàng bên đường kêu lên.


Thần Tử Thích xoa xoa đầu chim, xoay người đi mua hạt rang, móc ra túi tiền ước lượng, phát hiện chỉ còn lại có một ít tiền đồng. Lúc trước cấp cho năm mươi người của "Truy hồn" mua y phục, lại phân tiền cho bọn hắn mua thức ăn trên đường, mua ngựa, ngân lượng Thần Tử Thích mang theo trước khi ra đều tiêu hết.


Mua ba lượng hạt dưa, nửa cân hạt thông, nửa cân hạt dẻ, chút tiền cuối cùng cũng tiêu hết. Thần Tử Thích lật qua lật lại túi tiền trống trơn cũng không tìm được một mảnh bạc vụn, nhưng cũng không sốt ruột, một bên cắn hạt thông uy điểu, một bên lắc lư đi tới binh khí phô.


Nơi này cũng có một nhà binh khí phô Kiếm Dương mở ở đường lớn. Binh khí phô ở Kiếm Minh chủ yếu bán kiếm; ở chỗ Khí Tông cũng nhập gia tuỳ tục.


Công pháp Cực Dương Tông lấy dũng mãnh dương cương làm chủ cho nên nơi này bán nhiều loại đại đao, phương thiên họa kích, sao băng liên chùy, binh khí nặng linh tinh.


Thần Tử Thích ở trong cửa hàng tùy ý quan sát, ở trong góc tìm được một hộp thất tinh tiêu, bắt được chưởng quầy trước mặt, thuận tay đem một cái hộp tiểu thiết phiến ném tới, "Năm trăm lượng."


"Khách quan, một hộp thất tinh tiêu này chỉ cần năm mươi lượng." Chưởng quầy cười nhìn thoáng qua, đột nhiên phát hiện hộp tiểu thiết phiến, không khỏi cả kinh, ngẩng đầu nhìn Thần Tử Thích, thỉnh hắn đi vào trong phòng ngồi.


Thần Tử Thích ngồi trong trà thính, lấy ra một khối khăn đặt lên trên bàn, lại đặt tiểu hồng điểu trên khăn, sau đó bắt đầu rắc rắc cắn hạt dưa, cắn được một hạt liền nhét vào trong miệng chim.


"Chưởng quầy, có thể cho ta mượn hai mươi lượng bạc không?" Trà thính này cách bên ngoài một cánh cửa mành, có một đạo thanh âm nữ tử khinh khinh nhu nhu truyền vào.


"Ngươi cho chúng ta đây là cái gì mà......" Chưởng quầy vừa muốn mở miệng quát lớn, bỗng nhiên như bị bóp chặt cổ, đông cứng mà tạm dừng một chút, "Thỉnh cô nương thỉnh đến gian trong ngồi."


"Kỉ!" Tiểu hồng điểu đang ăn đến cao hứng đột nhiên bị bắt lấy, một lần nữa nhét trở lại trong áo, bất mãn dùng sức mổ ngực Thần Tử Thích.


Rèm cửa được nhấc lên, một nữ tử trẻ tuổi mặc váy xám, phong trần mệt mỏi đi đến, bên hông nàng quấn một cái xích bạc nhỏ rất đẹp, đúng là Ngọc Hồ đã lâu không gặp.


"Thường đại ca!" Ngọc Hồ nhìn thấy người ngồi trong phòng liền sửng sốt, rất kinh hỉ mà bước nhanh tới, lôi kéo cánh tay Thần Tử Thích trên dưới nhìn nhìn, "Ngươi không việc gì thật sự tốt quá." Sau khi nàng rời khỏi Ngọc Sơn vẫn du tẩu bên ngoài, một bên luyện võ một bên hành tẩu, về chuyện võ lâm đại hội cũng nghe nói không ít, rất lo lắng cho Thần Tử Thích cùng Đan Y.


"Ngươi sao lại ở chỗ này?" Thần Tử Thích cũng có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng Ngọc Hồ sẽ tới Giang Nam non xanh nước biếc, không nghĩ rằng lại tới Cực Dương Tông.


"Ta ở trên đường gặp một nữ tử bị nhà chồng vứt bỏ liền đưa nàng về nhà mẹ đẻ, sau lại gặp chút chuyện khác, một đường đi tới nơi này." Ngọc Hồ thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần rất tốt. Chỉ là mấy tháng không gặp, cặp mắt thanh triệt sáng trong đã thêm không ít tang thương.


Chưởng quầy rất nhanh trở lại, cầm cái hộp nhỏ cùng sổ sách, ngồi xuống trước bàn trà, "Xin hỏi vị thiếu hiệp này cùng Vương gia chúng ta có giao tình ra sao, tôn tính đại danh là gì?"


"Bổn vương là Thần Tử Thích, lần này phải về Kiếm Dương." Thần Tử Thích cầm lấy sổ sách kia, ở hàng cuối viết xuống chi ra năm trăm lượng, ký đại danh của mình .


Chưởng quầy cả kinh, lấy sổ lại cẩn thận nhìn, lại đứng dậy lấy ra sổ sách một năm trước đối chiếu. Thời điểm cuối năm, sổ sách đều phải giao cho Kiếm Dương kiểm tra, Giản Vương sẽ viết tên ở dòng cuối cùng. Đối chiếu tên vừa viết xuống cùng nét bút của Vương gia không sai chút nào.


Khép lại sổ, chưởng quầy lập tức quỳ xuống đất hành lễ, "Kiến quá Vương gia."


"Hư ——" Thần Tử Thích làm thủ thế im lặng, muốn mượn nhiều ngân lượng như vậy kiểu gì cũng phải lộ thân phận mới được, nếu không dùng danh nghĩa bằng hữu cũng chỉ có thể giống Ngọc Hồ mượn nhiều lắm trăm lượng.


"Vậy vị cô nương này?" Chưởng quầy nhanh chóng câm miệng, cẩn thân ra ngoài nhìn trái nhìn phải một cái, lại trở về dò hỏi tới Ngọc Hồ.


"Nàng là nghĩa muội của bổn vương." Thần Tử Thích thuận miệng nói.


"Pi!" Đan Y có chút bất mãn, ló đầu ra kêu một tiếng. Trước kia loạn nhận nghĩa huynh hắn cũng nhịn, hiện tại lại nhận nghĩa muội, vừa kêu một tiếng, liền bị một đầu ngón tay ấn trở về.


Chưởng quầy không cần phải nhiều lời nữa, đem năm trăm lượng ngân phiếu giao cho Thần Tử Thích, lại cầm hai mươi lượng hiện bạc cấp cho Ngọc Hồ.


Ngọc Hồ nhận bạc, có chút ngượng ngùng, "Thường đại ca, số bạc này nhớ kỹ, chờ ta kiếm được bạc lập tức trả lại ngươi."


"Chút bạc này không đáng bao nhiêu," Thần Tử Thích xua xua tay, ý bảo chưởng quầy lui xuống, thấy Ngọc Hồ mặt đỏ bừng, liền cười cười nói, "Đương nhiên, ta là người keo kiệt như vậy khẳng định sẽ nhớ kỹ, chờ ngươi có tiền, nhất định phải bắt ngươi trả lãi."


Ngọc Hồ nhẹ nhàng thở ra, cười siết chặt hai mươi lượng bạc kia, "Ân." Ngày thường qua lại giang hồ, một ít tiền trinh vẫn có thể kiếm được, nhưng hai mươi lượng bạc có chút nhiều, nàng nhất thời kiếm không ra mới đến binh khí phô xin giúp đỡ.


"Thường đại ca, nghe nói quá nửa người đến võ lâm đại hội đều điên rồi, là thật sao?" Ngọc Hồ nhớ tới chuyện mình phải làm, nhịn không được hỏi Thần Tử Thích hai câu.


"Đúng vậy, những người đó nhiễm một loại trùng, trùng nhập não liền sẽ nổi điên," Thần Tử Thích gật gật đầu, đứng dậy mang theo Ngọc Hồ rời khỏi binh khí phô, mọi người đều biết binh khí phô này thuộc Kiếm Dương, hắn không thể ở lâu, liền cùng Ngọc Hồ đi trên phố vừa đi vừa nói chuyện, "Gần đây trên giang hồ không yên ổn, ngươi nếu gặp phải người điên, vạn vạn đừng để bị cắn, nếu bị cắn, nhất định phải ăn đồ nhiều muối, chống đỡ tới Ngọc Sơn tìm ta."


"Ăn đồ nhiều muối sao?" Bước chân Ngọc Hồ dừng lại, vội vàng hỏi, "Có phải muối có thể khắc chế trùng này không?"


Thần Tử Thích hồ nghi mà nhìn Ngọc Hồ, "Ngươi gặp được chuyện gì sao?"


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


《 thân thích có ích lợi gì 》


Điểu công: Lại loạn nhận thân thích!


Thích Thích: Tục ngữ nói, thân thích không ngại nhiều


Điểu công: Muốn nhiều thân thích làm cái gì?


Thích Thích: Vay tiền nha! Nếu toàn bộ Đại Chương người đều là thân thích của ta, mỗi  thân thích mượn một lượng bạc, ta liền có trăm triệu


Điểu công: Nếu thân thích đều không trả tiền vay ngươi thì sao?


Thích Thích: Đòi tiền không được thì đòi mạng!


Điểu công: →_→
---------------------
Ngao ngao, một chương ngắn ~ buổi chiều khả năng có việc, không quá xác định, nếu có thể bỏ qua thì tới canh hai ~ đại gia 7 giờ tới xoát một xoát, có liền có, không có liền không có ~

Bình Luận (0)
Comment