Nội lực cường đại đánh bay cả những người khác, tông môn đệ tử đang cùng Ưng Linh đối chiến chợt ngừng lại, toàn trường im bặt.
"Đan...... Đan Túc......" La Hồng Phong che lại miệng vết thương, mặt lộ ra hoảng sợ mà ngã ngồi trên mặt đất.
Quang hoa đầy trời dần dần tan đi, nơi hồng quang liễm diễm, một người mặc trường bào diễm sắc uyển chuyển nhẹ nhàng, thong thả dừng trên mặt đất. Vạt áo thật dài lay động chạm xuống đất tương tự như xiêm y mà Đan Y thường mặc, chỉ khác là có một tầng viền vàng lóa mắt, thoạt nhìn càng đẹp đẽ quý giá.
Một gương mặt tuấn mỹ đến gần như yêu dị, không sai biệt lắm so với Đan Y, người tới đúng phụ thân của là Đan Y, là cung chủ đời trước của Quy Vân Cung, Đan Túc.
Lão ni cô trên mặt đất run rẩy một trận, nghe thấy tiếng La Hồng Phong kinh hô liền lồm cồm bò dậy, lạnh giọng hỏi: "Đan Túc, tại sao ngươi còn chưa chết? Quả nhiên là yêu nhân!"
Thời điểm bà làm chưởng môn Tố Tâm Tông, Đan Túc đã là cung chủ Quy Vân Cung, giờ đã qua trăm năm mà sao thanh âm kia còn trẻ như vậy!
"Hừ!" Đan Túc hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh nhào hướng Tich Liêu, một tay bóp cổ lão ni, nhấc người lên giữa không trung, "Vừa rồi là ngươi đánh nhi tử của ta?"
"Sư tổ!" Triệu Tố Nhu đề khí nhảy lên muốn cứu lão ni, còn chưa tới gần đã bị một cỗ kình khí cường đại đẩy bắn ra ngoài, phun ra một búng máu.
Tịch Liêu bị bóp cổ họ sặc sụa, cắn răng ra tay, trăm năm công lực không phải luyện không, một chưởng giãy khỏi cái tay đang bóp cổ mình, vặn người lên đánh thẳng tới đỉnh đầu đối phương.
Đan Túc không nhanh không chậm phiêu về phía sau nửa bước, nội lực đem xiêm y quanh thân căng ra, sau lưng như ẩn ẩn hiện ra hoa văn một con phượng hoàng đang giương cánh.
"Phanh phanh phanh!" Hai người đối chiêu liền phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
"Thất thần cái gì! Tới hỗ trợ!" Lão ni giữa vòng chiến gào rống.
La Hồng Phong phản ứng lại, do dự một lát đành cắn răng vọt lên Đan Dương Thần Công của Đan Túc đã là thiên hạ vô địch, nếu bọn họ không liên thủ, hôm nay đều phải chết ở chỗ này.
Đương nhiên, mặc dù liên thủ cũng vẫn định phải chết ở chỗ này.
Công pháp hai bên không chung một mạch, cơ bản vô pháp phối hợp, chỉ có thể các đánh liều. Mà Đan Túc tựa như trêu đùa con mồi, chỉ dùng tay trái ra chưởng, sau một lúc đã mất kiên nhẫn. Hai tay đặt trước ngực, bàn tay chắp lại như hoa sen khép mở, kình khí diễm sắc tụ lại trong lòng bàn tay rồi đột nhiên đẩy ra.
Môt chiêu này Đan Y cũng thường dùng, tên là Đan Phượng Triều Dương. Bất quá, phụ thân dùng có uy lực lớn hơn Đan Y.
Thần Tử Thích căn bản không nhìn rõ chiêu thức của ba người, chỉ thấy một trận hồng quang đại thịnh, âm thanh bạo liệt đinh tai nhức óc. Thân thể Lão ni cô tựa như pháo hoa vỡ tung, huyết vụ bắn ra.
Đan gia lão cha chậm rãi thu hồi tay, tiêu sái mà chậm rãi đáp xuống đất. Bên kia, La Hồng Phong ngã vào vũng máu, không một tiếng động; tứ chi lão ni tạo thành một loại tư thế cực kỳ vặn vẹo dán trên mặt đất, run rẩy phun ra hai ngụm máu, "Không, không có khả năng......" Cùng là trăm năm công lực, vì cái gì Đan Túc so với bà mạnh hơn nhiều như vậy.
Đan Túc cũng không thèm liếc mắt nhìn người lấy một cái, ánh mắt quét về phía đám đệ tử Vô Cực Tông cùng Tố Tâm Tông cầm binh khí cách đó không xa.
"Tiền bối tha mạng, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự!" Một đệ tử bối phận rất cao trong Vô Cực Tông thịch một tiếng quỳ xuống, hoàn toàn không có ý phản kháng. Hắn là đệ tử thân truyền của La Hồng Phong, những đệ tử khác ở đây đều phải gọi hắn một tiếng sư thúc, sư bá, thấy hắn quỳ xuống, những người khác cũng răm răp quỳ theo.
Triệu Tố Nhu bò đến bên Tịch Liêu lão ni, "Sư tổ, sư tổ......" Hô nửa ngày cũng không thấy đáp lại, thăm dò hơi thở thấy đã khí tuyệt bỏ mình!
Đan Y thả lỏng, mất đi áp chế, ngụm máu tươi vừa mới nuốt xuống kia lại đẩy lên, "Phốc ——"
"Đan Y!" Thần Tử Thích kinh hô, ôm y ngồi ngay tại chỗ.
Hai lão gia hỏa đã chết, đám tiểu nhân vật chỉ như con kiến, Đan Túc nâng tay ý bảo Ưng Linh thanh tràng, quay đầu nhìn về phía Đan Y.
Đem máu nuốt trở về sẽ làm cho nội thương tăng thêm, mặt Đan Y trở nên trắng bệch, hiển nhiên là vô cùng đau đớn. Thần Tử Thích không còn lòng dạ tiếp đón nhạc phụ vừa mới gặp mặt, chỉ ôm lấy Đan Y truyền chút nội lực còn lại chữa thương cho y.
Chân khí Long ngâm ôn hòa theo sống lưng chậm rãi nhập vào thể, lập tức giảm bớt cảm giác bỏng cháy đau đớn trong lục phủ ngũ tạng, Đan Y ghé vào vai Thần Tử Thích, thoải mái nheo lại mắt. Tạm thời hoãn được trận đau đớn này, liền trợn mắt đối lại ánh mắt uy nghiêm của lão phụ thân nhà mình.
"...... Phụ thân." Đan Y khô khốc mà gọi một tiếng.
Thần Tử Thích thấy y có thể nói được liền tạm thời dừng chuyển nội lực, ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân Đan Y. Mắt đuôi phượng, môi mỏng, ánh mắt thâm thúy tựa như trời sao mênh mông, khí chất lạnh lẽo của cửu thiên thần phượng. Chẳng qua...... Này cũng quá trẻ đi.
Không phải nói phụ thân Đan Y đã hơn một trăm năm mươi tuổi sao? Vì sao thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi vậy a!
"Đây là tiểu long Thần gia kia à?" Đan Túc nhìn Thần Tử Thích, thanh âm khi nói chuyện trầm thấp cực kỳ dễ nghe.
Này, đây là, thấy phụ mẫu...... Thần Tử Thích bỗng nhiên khẩn trương, lòng bàn tay ứa một tầng mồ hôi.
"Ân," Đan Y ôm lấy eo Thần Tử Thích, dựng thẳng thân thể, "Hắn là Thích Thích, Thích Thích, đây là phụ thân của ta."
Thần Tử Thích nhanh chóng mở miệng chào hỏi: "Phụ thân!"
Đan Túc: "......"
Đan Y: "......"
Xung quanh đột nhiên an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi cỏ khô sàn sạt, không khí có điểm xấu hổ, Thần Tử Thích thiếu chút nữa cắt rớt đầu lưỡi chính mình. Vừa gặp mặt đã gọi người ta bằng phụ thân, thật sự là quá tuỳ tiện.
Đan Túc trừu trừu khóe miệng, ho nhẹ một tiếng, xua tay ý bảo Ưng Linh thanh tràng.
Khi Thần Tử Thích tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, xung quanh không hề có mùi cỏ khô máu tanh tràn ngập mà là đệm giường mềm mại cùng màn trướng màu xanh lá đầy thanh hương ngô đồng.
Đây là, phòng ngủ của cung chủ Quy Vân Cung.
Thần Tử Thích trố mắt một lát, duỗi tay sờ sờ vị trí bên cạnh, trống không, tức khắc giật mình một cái ngồi dậy. Ký ức thu hồi mới nhớ ra lúc ấy hắn ôm Đan Y đứng lên, còn chưa đứng vững thì trước mắt đã tối sầm, cái gì cũng không biết.
"Vương gia, người đã tỉnh." Linh Hòa đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thần Tử Thích đã tỉnh lại liền kinh hỉ, nhanh chân bẻ nước cho hắn.
"Sao ta lại ở chỗ này?" Thần Tử Thích vò đầu, "Đan Y đâu?"
"Người bị nội thương, hôn mê đã một ngày một đêm," trên mặt Linh Hòa tràn đầy vui mừng, cho rằng Thần Tử Thích muốn gặp Đan Y liền chuẩn bị đi ra ngoài, "Cung chủ đang ở trong rừng cùng lão cung chủ nói chuyện, để nô tỳ đi gọi."
"Không cần, để ta đi tìm y." Thần Tử Thích gọi Linh Hòa lại, bảo nàng lấy cho mình kiện quần áo. Nếu chỉ có mình Đan Y thì gọi tới cũng không sao, lúc này còn có phụ thân người ấy, nên lưu lại ấn tượng tốt.
Rửa mặt một phen, thay quần áo sạch sẽ, Thần Tử Thích đẩy cửa ra, tức khắc bị ánh mặt trời chói chang ngoài cửa đâm vào mắt. Sờ sờ ngực, cũng không cảm thấy chỗ nào đau, sao lại hôn mê lâu như vậy?
Trong rừng ngô đồng, Đan Y đang theo phụ thân nhà mình ngồi trong đình hóng gió đánh cờ.
"Còn có chuyện này?" Đan Túc vê một quân cờ, hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nhi tử, "Hai loại công pháp thật sự có thể giúp nhau tăng tiến, chỉ là, chưa từng có người nào thử qua loại này......"
Lỗ tai Đan Y có chút đỏ lên, trên mặt lại như cũ bình tĩnh, "Thế mà cũng có chuyện người không biết."
"Tiểu tử thúi, còn dám đắc ý!" Đan Túc ném quân cờ vào hũ, giơ tay gõ đầu Đan Y.
Đan Y nghiêng đầu trốn tránh, "Không biết công pháp này vốn dĩ có thể tu tập như vậy, chứng tỏ mọi người đều lười luyện."
Long phượng hợp thể, chân khí lưu chuyển lẫn nhau, tay Đan Túc muốn đánh nhi tử dừng lại giữa chừng, nhớ tới hình ảnh long phương giao triền ở Chương Hoa Điện kia, mặt già đỏ lên. Có lẽ điều Phượng Nguyên nói tới chính là Đan Dương Thần Công cùng Long Ngâm Thần Công......
"Thích Thích!" Đan Y nhìn thấy Thần Tử Thích đến, lập tức ra đón, nhíu mày cầm cổ tay của hắn, "Ngươi như thế nào lại chạy ra đây?"
"Ta tới tìm ngươi," Thần Tử Thích nhìn Đan Túc thần sắc uy nghiêm, ho nhẹ một tiếng, kéo Đan Y vào trong đình, cúi đầu hành lễ, "Bá phụ."
"Hừ," Đan Túc hừ lạnh một tiếng, mặt phượng sắc bén đảo qua đi, Thần Tử Thích sợ tới mức run run, "Hôm trước còn gọi cha, sao nay lại sửa miệng rồi?"
Thần Tử Thích sửng sốt sau một lúc lâu, mới khó khăn phục hồi lại tinh thần, vâng lời mà gọi một tiếng, "Cha."
"Vậy mới đúng." Đan Túc hơi hơi hất cằm lên, ý bảo hai người ngồi xuống.
Nguyên bản đã chuẩn bị tốt tinh thần bị hỏi, bị làm khó dễ, bị ném chổi, hiện giờ hết thảy đều không có, trực tiếp bảo mình sửa miệng! Thần Tử Thích ngồi xuống một lúc vẫn còn có chút mông lung, quơ quơ tay Đan Y, dùng ánh mắt hỏi y sao lại thế này.
Đan Y nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt vô tội.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
《 gả vào tổ chim hết thảy đều hảo chỉ là có điểm chướng ngại về câu thông 》
Thích Thích: Chuyện này là thế nào?
Điểu công: Pi?
Thích Thích: Nói chuyện nghiêm chỉnh, không được bán manh, chuyện cha ngươi nói, sao lại thế này?
Điểu cha: Pi?
Thích Thích: Nương a, người ngày thường cứ như vậy cùng hai người bọn họ giao lưu?
Điểu mẹ: Pi!
Thích Thích:......
--------------------------
Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn
21935696 ném 1 cái địa lôi
Nô tài bản mạng ném 1 cái địa lôi
Tá vì xuyên tịch ném 1 cái địa lôi
Tiểu ngàn ném 1 cái địa lôi
Aibfaww ném 1 cái địa lôi
21874066 ném 1 cái địa lôi
Vãn anh đêm phiêu ném 1 cái địa lôi
21030452 ném 1 cái địa lôi
Ta nghe nói ném 1 cái địa lôi
Chín nghi, ném 1 cái địa lôi
Tiểu học cao đẳng phỉ ném 1 cái địa lôi
Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn
Bình mấy ném 1 cái địa lôi
Mỉm cười hướng tác giả đũng quần ném 1 cái địa lôi
c2pgaga ném 1 cái địa lôi
Vừa mới trêu người trêu người ném 1 cái địa lôi
Tương chước hoa gian rượu ném 1 cái địa lôi
Tiêu đường ném 1 cái địa lôi
Nhuỵ rui ném 1 cái địa lôi
Tề lăng miếu ném 1 cái địa lôi
Lạo thủy ném 1 cái địa lôi
Thời không xuyên qua đại thần ném 1 cái địa lôi
Bổn vương chịu không nổi ném 1 cái địa lôi
Thanh thương hơi ngâm ném 1 cái địa lôi
Hai lượng Trúc Diệp Thanh ném 1 cái địa lôi
Ngọc lâu minh sa ném 1 cái địa lôi
Lương a cuốn ném 1 cái địa lôi
Tử lê ném 1 cái địa lôi
Giọt mưa tử ném 1 cái địa lôi
cc ném 1 cái địa lôi
Pi kỉ chi miêu ngao ném 1 cái địa lôi
Nhan khống ném 1 cái địa lôi
Xuyên tim · khuynh tâm ném 1 cái địa lôi
Thái Lan hươu cao cổ ném 1 cái địa lôi
Tuyết cá
Thiên.Ⅰ. Ném 1 cái địa lôi
Đỡ phong, ném 1 cái địa lôi
? Cà chua quân? Ném 1 cái địa lôi
k ném 1 cái địa lôi
Ai ở loạn đặt tên ném 1 cái địa lôi
Cố chấp chuyện xưa ném 1 cái địa lôi
99sisi ném 1 cái địa lôi
ホ thổ băng lệnh đinh ném 1 cái địa lôi
(????') ném 1 cái hoả tiễn
(????') ném 1 cái địa lôi
Cảm ơn các đại nhân địa lôi, lựu đạn, hoả tiễn ~ ngao ngao ngao ~ sao sao pi ~
(Edit bằng điện thoại thực sự muốn liệt tay )