Hàm Đào

Chương 157

Trong Thanh Ngô Cung một mảnh yên tĩnh, Thần Tử Thích ghé vào cửa sổ nhìn vào trong, liếc mắt một cái liền thấy trên giường một túm đỏ rực.


Hồng kê đản tròn vo, vùi trong chăn nệm mềm mại, lộ ra một nửa. Tiểu hồng điểu lông đuôi ngắn đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nằm trên quả trứng, giống mô giống dạng mà ấp trứng. Chỉ tiếc thân quá nhỏ, căn bản không che hết được đản đản kia, từ xa nhìn như là một chuỗi hồ lô.


"Phốc......" Thần Tử Thích đẩy cửa đi vào, ngồi xổm ở mép giường nhìn tiểu hồng điểu, cười thành tiếng.


"Pi!" Đan Y hướng hắn kêu một tiếng, không cho cười, bổn tọa đang ấp trứng đây này!


Thần Tử Thích cố nhẫn cười, vươn một ngón tay chọc chọc thí thí tiểu hồng điểu, "Ngồi ổn sao?"


Tiểu hồng điểu vốn dĩ an vị không quá ổn, bị chọc như vậy tức khắc trượt xuống dưới, té lăn quay trên giường. Bất mãn bò dậy, nhảy đến trong tầm tay Thần Tử Thích, dùng sức mổ ngón tay hắn, sau đó thở phì phì một lần nữa bò lên quả trứng. Nương nói y đã là đại phượng hoàng, cũng có thể ấp trứng!


Vừa mới ngồi ổn, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó đỉnh lên thí thí, Đan Y cả kinh tạc mao, nhanh chóng nhảy xuống.


"Pi pi pi!" Đan Y chạy quanh đản đản một vòng, nghiêng đầu cẩn thận nghe động tĩnh.


"Rắc rắc rắc," trên vỏ trứng phát ra âm thanh thanh thúy, ở chỗ Đan Y vừa mới ngồi chợt vươn ra một đoạn mỏ nhỏ càng nhạt.


Thần Tử Thích che miệng lại, đề phòng chính mình phát ra tiếng vang, bò lên trên giường cùng tiểu hồng điểu nhìn chằm chằm, nín thở ngưng thần mà nhìn đản đản kia.


Mỏ nhọn nhỏ vươn ra một chút lại rụt trở về, tựa hồ không có sức lực.


"Sao lại bất động rồi?" Thần Tử Thích nhỏ giọng hỏi Đan Y.


Đan Y sốt ruột duỗi đầu, dùng một con mắt nhìn vào bên trong, vừa nhìn, cái mỏ nhỏ vàng nhạt lại lần nữa duỗi ra. Lần này lực đạo rất lớn làm vỏ trứng nứt ra.


"Kỉ!" Một chú chim non ướt sũng chợt ló đầu ra, trên đầu còn đội một mảnh vỏ trứng. Trên thân đã mọc lông, chỉ là bị dịch trứng dính vào, thoạt nhìn có chút thưa thớt. Một đôi mắt sáng lấp lánh như hắc diệu thạch từ từ nhìn chằm chằm hai người trước mắt.


Đan Y có chút ghét bỏ lui về phía sau hai bước, Thần Tử Thích lại tủm tỉm cười mà nhìn. Trước kia ở trại gà thường xuyên xem tiểu kê thoát xác, hắn biết thời điểm phá xác không thể hỗ trợ cho nên không ra tay, chờ tiểu gia hỏa tự mình bò ra.


Nhưng mà tiểu gia hỏa kia nhìn thực yếu, đẩy một cái đã phải hút khí, sau lại không hề nhúc nhích, tò mò ngó trái ngó phải.


Đan Y biến thành hình người, ghé vào cùng Thần Tử Thích, duỗi tay lấy vỏ trứng trên đầu đệ đệ đi, "Tiểu tử, ta là huynh trưởng của ngươi, đây là tẩu tử của ngươi."


"Pi kỉ!" Đệ đệ phát ra tiếng kêu thập phần non nớt, đột nhiên lại có sức lực, dùng sức đạp muốn ra ngoài.


Thần Tử Thích lúc này mới nhớ tới, đệ đệ phá xác cần phải nhanh chóng gọi hai đại phượng hoàng trở về, lập tức gọi thị nữ tới, bảo các nàng nhanh tới trúc phong thông tri lão cung chủ cùng phu nhân. Nghĩ nghĩ, lại bảo một thị nữ khác mang ly trà nóng tới.


"Tiểu phượng hoàng mới sinh ra có thể uống nước không?" Thần Tử Thích hỏi Đan Y, khi gà con phá xác, đút miếng nước có thể giúp nó lớn lên tốt hơn một chút, không uy lại dễ sinh bệnh.


"Có thể uống," Đan Y gật gật đầu, đưa cái vỏ trứng trong tay cho Thần Tử Thích chơi, "Yên tâm, hắn rất khỏe mạnh."


Thần Tử Thích nhìn tiểu tiểuvđiểu giãy giụa nửa ngày cũng không ra, có chút sốt ruột, nắm vỏ trứng trong tay, không khỏi cả kinh. Vỏ này không giống vỏ trứng gà mỏng giòn mà sờ cứng rắn vô cùng, dùng ngón tay dùng sức bẻ cũng sẽ không vỡ.


Mà tiểu tiểu điểu thoạt nhìn yếu ớt vô cùng lại có thể đỉnh nát vỏ trứng, mỏ nhọn nhỏ vàng nhạt liền đem vỏ trứng mổ ra một cái động, sau đó tiếp tục hướng ra phía ngoài giãy giụa. Lực đè ép cường đại làm gân mạch nhanh chóng giãn ra, đồng thời cũng cọ rớt một tầng vỏ trên người.


"Kỉ kỉ kỉ, pi kỉ kỉ!" Tiểu tiểu điểu ngã ra khỏi vỏ trứng, ở trên giường lăn hai vòng, lảo đảo đứng lên, nghiêng ngả hướng tới trên mặt Đan Y muốn cọ.


Đan Y vươn một ngón tay cản lại đầu tiểu gia hỏa, không cho tới gần. Thần Tử Thích uống bớt ly trà, chỉ để lại một chút, đưa tới bên miệng tiểu tiểu điểu.


Chim non mới sinh đều rất khát, uống một chút nước có thể làm nó thoải mái hơn nhiều. Lúc giọt nước dính vào miệng, tiểu gia hỏa tức khắc hưng phấn, liền uống thêm vài ngụm, uống hết chút nước kia còn chưa đã thèm.


Lúc này, Đan Túc cùng Thanh Tiêu đã trở lại. Nhìn thấy Thần Tử Thích đang uy tiểu điểu mới sinh ra uống nước, Thanh Tiêu phu nhân lộ ra ý cười, nâng tiểu nhi tử lên, "Thích Thích còn hiểu cái này a?"


"Con từ khi còn nhỏ đã nuôi gà." Thần Tử Thích ho nhẹ một tiếng nói.


"......" Thanh Tiêu phu nhân không biết nói cái gì cho phải, nhìn tiểu nhi tử trong lòng bàn tay lông ướt dầm dề, gọi thị nữ lấy khăn vải nóng tới, cẩn thận lau khô mao mao cho nó, sau đó nhét vào tay lão phụ thân Đan gia để ông hong khô.


Đan Túc vận nội lực, chỉ vuốt người tiểu gia hỏa một lần, lông mao màu đỏ nhạt liền khô ráo, xoã tung mềm mại. Đặt tiểu gia hỏa trong tay, giơ lên trước mặt, thần sắc nghiêm túc nói: "Gọi cha."


"Kỉ!" Tiểu gia hỏa nghe lời kêu một tiếng, lười biếng đặt mông ngồi trong lòng bàn tay cha mình. Mông nhỏ không có lông đuôi, chỉ có một tầng lông tơ, ngoại hình thoạt nhìn không khác gà con mấy, chỉ trừ bỏ hai cái lông mao trên đỉnh đầu kia..... là màu xanh lục.


"Di?" Lão phụ thân Đan gia ngạc nhiên nhìn chằm chằm đầu nhỏ kia, trên đỉnh đầu tiểu phượng hoàng từ nhỏ đã có hai cái lông gọi là mào phượng hoàng, ông cùng Đan Y đều là màu đỏ tươi, sao lão nhị lại là màu xanh!


"Làm sao vậy?" Thanh Tiêu phu nhân qua xem, cũng phát hiện nhị nhi tử có chỗ kỳ lạ, quay đầu nhìn Đan Y, "Phượng Nguyên a, biến thành phượng hoàng cho nương nhìn xem."


"Làm chi ạ?" Đan Y hơi hơi nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nghe lời mà biến thành tiểu hồng điểu, ngồi xổm trên giường.


Đệ đệ mới sinh ra được đặt cùng chỗ với Đan Y. Đệ đệ so với Đan Y nhỏ hơn một vòng, lông xù xù xòe ra, tiểu hồng điểu nghiêng đầu nhìn tiểu tiểu hồng điểu bên người, cũng phát hiện ra hai dúm lông xanh kia.


"Kỉ kỉ!" Đệ đệ nhìn thấy ca ca lông xù như mình, lập tức hưng phấn không thôi mà nhào lên, ở trên bộ ngực lông xù kia cọ cọ đầu.


Đan Y vươn một trảo, đẩy tiểu tiểu điểu ra.


"Thế này lại giúp dễ phân biệt." Thần Tử Thích che lấy miệng, ngừa chính mình cười ra tiếng.


Đan Y là huyết mạch thần phượng thuần khiết, đệ đệ hình như là pha lẫn lẫn huyết mạch Thanh Loan hai cái mào mới có màu xanh. Lão phụ thân Đan gia rất cao hứng, cứ theo tình hình này thì sinh thêm mấy đứa là có thể sinh được Thanh Loan.


"Xem ra Phượng Nhị thích thân cận ca ca." Trong mắt Thanh Tiêu phu nhân đầy ý cười từ ái, vươn tay ngọc phủng hai tiểu điểu bên nhau.


"Phượng Nhị......" Thần Tử Thích trừu trừu khóe miệng, "Nhũ danh gọi là Phượng Nhị sao ạ?"


"Chờ ba tuổi lại đặt đại danh," Thanh Tiêu phu nhân đem hai tiểu kê nhi đều nhét vào trong ngực Thần Tử Thích, "Mới vừa cùng thái phi nói được một nửa đã phải vội vàng rời đi, thật sự thất lễ, ta trở về bồi tội, các con tự chơi đi." Dứt lời, hướng Đan Túc ngoắc ngoắc tay, ý bảo ông đi theo.


Lão phụ thân Đan gia lập tức tung ta tung tăng bám theo.


"Pi!" Đan Y không định ở cùng đệ đệ, đệ đệ lại rất thích y, còn ý đồ rúc vào dưới bụng của y. Nhưng thân thể tiểu hồng điểu căn bản cũng rất nhỏ, đệ đệ chui vào cũng không che hết được, ngược lại còn khiến Đan Y bị lật đến đứng không vững.


"Ha ha ha ha ha......" Các trưởng bối đi rồi, Thần Tử Thích thật sự nhịn không được, ghé vào trên giường cười ha ha.


"Pi pi pi!" Đan Y bất mãn mà nhảy lên đầu Thần Tử Thích, mổ đầu hắn.


Cha nương Đan gia cùng đến, trong lòng Thường Nga vẫn có chút thấp thỏm. Đã mấy ngày, Thanh Tiêu mỗi ngày đều tới tìm nàng trò chuyện, hai người rất hợp ý, chỉ là về chuyện hai đứa nhỏ vẫn luôn không nói tới.


Thanh Tiêu phu nhân chậm rãi uống trà, "Việc Đan Y cùng Tử Thích tư định chung thân hẳn là thái phi cũng biết đi?"


"Ta cũng mới biết không lâu." Thường Nga hơi ngồi thẳng thân thể, mặt không đổi sắc đáp, mới nói được một nửa thì Thanh Tiêu đã vội vàng đi, lúc này mang theo cả cha của Đan Y, còn muốn tiếp tục đề tài này, cuộc nói chuyện này thực bất bình thường.


Mấy ngày nay Thanh Tiêu vẫn cố ý vô tình lộ ra với nàng tình trạng của Đan gia, Đan gia là đơn truyền vài thế hệ, ý tứ trong đó là gì không nói cũng hiểu...... Thường Nga vẫn giả vờ nghe không hiểu, hàm hàm hồ hồ ứng phó cho qua, đã sớm nghĩ kỹ đối sách. Nếu đã đáp ứng tiểu vương bát đản nhà mình, thì nhất định sẽ giúp hắn như nguyện.


"Có nương nương ở đây, chúng ta làm cha nương cũng nên chúc phúc cho chúng." Thanh Tiêu rót cho Thường Nga ly trà, dùng ngữ điệu lạnh băng kiêu ngạo khuyên nhủ, mạc danh nhiều thêm vài phần cao thâm khó đoán.


Một hơi trong cổ họng Thường Nga tức khắc nghẹn. Nàng tự nghĩ mình đã đủ thoáng, không nghĩ tới Đan gia hai người còn thoáng hơn, trái lại còn khuyên nàng. Vừa rồi còn chuẩn bị tốt một đống lý do thoái thác, lại không có chỗ dùng, sau một lúc lâu nghẹn ra một chữ, "Ân."


"Phu thê chúng ta vân du tứ hải, không thường ở nhà, cân nhắc không bằng tranh thủ hai ta năm nay ở đây, liền chọn ngày lành tổ chức hôn sự cho hai đứa." Thanh Tiêu hơi hơi giơ tay, thị nữ phía sau lập tức dâng lên một cái thiếp hồng viết chữ vàng, Đan Túc thân thủ giao cho Thường Nga.


Thường Nga cúi đầu nhìn, mặt trên dùng chữ vàng viết sinh thần bát tự, đây là muốn trao đổi thiếp canh? Nhất thời phản ứng không kịp, nguyên bản nghĩ có thể dựa vào miệng lưỡi ba tấc không sợ mà khuyên hai người Đan gia, không nghĩ tới hai nam tử còn có thể thành thân.


"Hai nam hài tử, không nói ai cưới ai gả, tam thư lục lễ đều miễn, mười lăm tháng giêng chính là cái ngày lành, ngày đó sẽ bái đường thành thân." Đan Túc không kiên nhẫn được với lễ nghi phiền phức, cứ như vậy định ngày.


Thường Nga: "......"


Tác giả có lời muốn nói: Sửa chữ sai, thêm một câu ~
----------------------
Tiểu kịch trường:


Điểu nương: Đây là thiếp canh (⊙v⊙)


Điểu cha: Đây là lễ hỏi cùng của hồi môn (⊙v⊙)


Điểu công: Đây là tân lang (⊙v⊙)


Đệ đệ: Đây là đệ đệ mới ra lò! (⊙v⊙)


Thường Nga:...... cảm thấy nơi nào đó không thích hợp
------------------
Ngao ngao ngao, chậm chậm, xin lỗi xin lỗi

Bình Luận (0)
Comment