Hàm Đào

Chương 202

Thiếu chủ vào cung, Lam Sơn Vũ theo đến kinh thành. Bây giờ hắn đã là lâu chủ Khổng Tước Linh, tân tộc trưởng Lam thị, không ai có thể ngăn hắn thân cận với Lam Giang Tuyết.


"Khinh Hàn, đây là Nam Hải trân châu đệ mới lấy được, ca ca nhìn xem có gì khác Đông châu."


"Khinh Hàn, đây là bạch giao tiêu cung chủ thưởng, ca ca thích không?"


"Khinh Hàn..."


Thiếu chủ ở trong cung mỗi ngày, hắn cũng có thể tiến cung gặp ca ca, chỉ cần được nhìn tuấn nhan thanh lãnh kia là đã vô cùng thỏa mãn, hận không thể đem hết thảy thứ tốt trong thiên hạ nâng đến trước mặt hắn.


Bàn tay đang đánh đàn của Lam Giang Tuyết khựng lại, hơi nhíu mày, "Lớn bé có thứ tự, đệ gọi huynh trưởng cho ta."


"Một mình ca ở trong cung, không có ai gọi tên, nếu đệ không gọi thêm mấy tiếng, chờ ca ca xuất cung có khi sẽ quên mất mình tên gì." Lam Sơn Vũ nằm dài trên chiếu, chơi xấu nói.


"Nói bậy, " Lam Giang Tuyết không để ý tới hắn, đẩy cái đầu bự đang cọ trên đầu gối của mình ra, đứng dậy, "Sắc trời không còn sớm nữa, đệ về đi."


"Đệ về sao được? Thiếu chủ ra lệnh không được đi xa, phải gọi một tiếng là đến ngay." Lam Sơn Vũ ngồi dậy, kéo vạt áo Lam Giang Tuyết thưởng thức.


Khổng tước đực đều thích xiêm y hoa lệ, Giang Tuyết cũng không ngoại lệ, từ sau khi trưởng thành, y liền thích mặc trường bào bằng giao tiêu trắng thuần thêu hoa văn chìm màu bạc, xinh đẹp vô cùng. Giống như đuôi bạch khổng tước, đẹp say lòng người.


Lam Giang Tuyết quay đầu lại nhìn hắn, trong con ngươi lành lạnh đầy sầu lo, "Lam Sơn Vũ, đệ..."


"Đúng rồi, đệ sắp cập quan(1), cha bảo đệ sang năm đến bờ suối tìm phối ngẫu." Lam Sơn Vũ tiếp tục chơi đùa với vạt áo mềm mại kia, làm như lơ đãng nói.


(1) Cập quan: nam nhân 20 tuổi trở lên


Tìm phối ngẫu... Lam Giang Tuyết ngẩn ra, nghĩ tới con lam khổng tước tuấn mỹ này ở bờ suối xòe đuôi, thu hút đám khổng tước cái tranh nhau đòi gần gũi, đầu quả tim đột nhiên cảm thấy đau đớn mệt mỏi.


"Phải, đệ cũng nên thành gia." Lam Giang Tuyết rút lại vạt áo từ trong tay hắn, quay người muốn chạy.


Lam Sơn Vũ nhìn lòng bàn tay trống trơn, câu môi nở nụ cười, một chưởng vỗ xuống, cả người bật lên, phóng đến bên Lam Giang Tuyết, ôm lấy người, "Đệ cũng cảm thấy như vậy, không thì bây giờ đệ lập tức thành thân với ca ca."


"Hồ đồ!" Ngón tay Lam Giang Tuyết nhằm vào hõm vai Lam Sơn Vũ, lại bị hắn linh hoạt tránh được, ôm lấy y xoay người trên không trung, nhẹ nhàng ngã trên giường mềm.


"Giang Tuyết..." Lam Sơn Vũ đặt người trên giường mềm, "Ca thật sự nguyện ý để đệ cùng thư điểu thành thân sao?"


"Âm dương kết hợp, thiên địa luân thường, đệ tất nhiên... A..." Lời còn chưa dứt, môi mỏng man mát đã bị thứ mềm mại nhưng cực nóng giam giữ, Lam Giang Tuyết trợn to hai mắt, nhất thời quên mất phải đẩy hắn ra.


"Thu?" Tiếng tiểu phượng hoàng lanh lảnh từ cửa truyền đến, Lam Giang Tuyết quay đầu, nhìn thấy Tiểu Hồng điểu ngồi ở cửa, lập tức uốn gối đạp gia hỏa đang đè trên người ra, "Thiếu chủ!"


Vì bị Đan Y chen ngang, Lam Giang Tuyết mấy ngày liền không để ý đến Lam Sơn Vũ.


Lam Sơn Vũ ngược lại coi như không có thấy, mỗi ngày vẫn đến gặp y. Lam Giang Tuyết không biết phải làm sao đối mặt, không thể làm gì khác hơn là giả bộ ngủ. Lam Sơn Vũ ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt tóc y, như khi còn bé hai người chải lông cho nhau, thân mật khăng khít. Chờ chải không sai biệt lắm, liền chậm rãi đến gần, đặt một nụ hôn lên cánh môi mỏng kia.


"Khinh Hàn, trừ ca ra, ai đệ cũng không muốn."


Bạch khổng tước là khổng tước đẹp nhất thế gian, những người khác không biết thưởng thức, nhưng hắn hiểu, hắn muốn đem chú chim xinh đẹp này về giấu đi, chỉ thuộc về một mình hắn.


Hai người cứ như vậy kỳ quái dây dây dưa dưa rất nhiều năm, mãi đến tận mười năm sau.


Lúc đó, thiếu chủ đã trở thành tân nhậm cung chủ.


Phàm là khổng tước tiến cung làm quốc sư đều sẽ được tộc Lam thị kính trọng, lúc y trở lại, toàn tộc đều đến đón. Lúc này, trong Quy Vân cung, hết thảy tộc nhân Lam thị đều đứng trước Hướng Phượng điện, chờ Lam Giang Tuyết.


"Không biết Lam Giang Tuyết thay đổi ra sao, hồi bé mềm nhũn chỉ biết khóc." Đám thanh niên trẻ tụ lại với nhau nhỏ giọng xì xào, từ sau lần đánh nhau ở vườn chim non kia, Lam Giang Tuyết không đi qua đó nữa, cũng không đọc sách với bọn họ, rất hiếm khi chạm mặt.


Đám khổng tước đực xem thường bạch khổng tước, đám khổng tước cái lại hiếu kỳ.


"Ngươi nói xem, dung mạo con trắng có phải rất xấu không?"


"Tất nhiên rồi, không có lông chim sặc sỡ, biến thành hình người cũng sẽ xấu xí."


Lam hủ cùng nhóm tộc lão đứng chung một chỗ, lo lắng a lo lắng. Đứa con nhà mình bây giờ đã không quản được, chỉ có thể gửi hy vọng vào Lam Giang Tuyết thức thời. Đã làm quốc sư, trở về cũng thành tộc lão, Lam Hủ đã thương nghị với những tộc lão khác, chuẩn bị phái Lam Giang Tuyết đi Đông Nam trông coi cấm địa. Tuy rằng như vậy đối với Lam Giang Tuyết là nhân tài không được trọng dụng, nhưng có tộc lão áp chế, thêm vào thân phận dưỡng phụ của mình, y tất nhiên sẽ nghe theo.


Theo tiếng nhạn hót kéo dài, nhuyễn kiệu tuyết sắc đạp không mà đến, vững vàng đáp xuống tê đài, nhưng chân sau không dừng lại mà tiếp tục nhấc đến trước Hướng Phượng điện.


Nhìn thấy Lam Sơn Vũ đứng ở cạnh kiệu, Lam Hủ giận không chỗ phát tiết, "Sơn Vũ, ngươi đường đường là lâu chủ Khổng Tước Linh, sao có thể tự mình đi đón người? Còn ra thể thống gì nữa!"


Màn kiệu xốc lên, Lam Giang Tuyết bước ra khỏi nhuyễn kiệu, từ đám người vang lên từng trận hút khí.


"Khí thế thật là mạnh, công lực hiện tại của y cao bao nhiêu?" Nam nhân Lam thị đều tập võ, cảm nhận được uy thế kia đập vào mặt, suýt chút nữa đứng không vững.


"Đẹp, đẹp quá a..." Đám nữ nhân thì nhìn không chớp mắt, gương mặt kia tinh xảo đến không thể soi mói gì được, so với Cung chủ cũng không kém bao nhiêu, Cung chủ là mặt trời rực rỡ kiêu ngạo, Lam Giang Tuyết là mặt trăng trong trẻo, mỗi người có một nét đẹp riêng. Các nàng xưa nay không biết, bạch khổng tước lại đẹp đến như vậy.


"Bạch Vân Sử trở về, làm thuộc hạ phải tự mình đi trước nghênh đón, có gì không thích hợp?" Lam Sơn Vũ nhìn các tộc nhân kinh ngạc đến cực điểm, cùng bộ dáng tính toán thất bại của cha mình, cười đến thắt cả ruột.


Lam Giang Tuyết không để ý đến thần sắc khác nhau của tộc nhân, trực tiếp bước lên bậc thang Hướng Phượng Điện, quỳ gối trước Đan Y.


"Kể từ hôm nay, Lam Giang Tuyết chính là tân nhậm Bạch Vân Sử." Tiếng phượng hót trong trẻo vang vọng khắp Quy Vân Cung.


Sau khi Lam Giang Tuyết tiếp nhận tín vật Bạch Vân Sử đứng dậy, toàn bộ tộc Lam thị bao gồm Lam Sơn Vũ cùng khom mình hành lễ, "Kiến quá Bạch Vân Sử."


Sau lần đó, trong Quy Vân Cung, ngoại trừ cung chủ, không có bất kỳ người nào có thể lướt qua Lam Giang Tuyết, càng không nói đến chuyện dùng tộc lão áp chế y. Lam Hủ chán nản thở dài, "Thôi, thôi."


Mùa phối ngẫu năm nay, Lam Sơn Vũ với bộ lông rực rỡ trong truyền thuyết lông rốt cục xuất hiện bên bờ suối. Đám khổng tước cái cực kỳ phấn khích, nhảy nhót muốn tiếp cận hắn, chờ hắn xòe đuôi.


Nhưng mà Lam Khổng Tước kéo cái đuôi dài đi qua đi lại bên dòng suối hồi lâu, không có chút ý tứ định xòe đuôi nào, làm cho các cô nương phập phồng thấp thỏm. Mấy tiểu tử khác đu nhau xòe đuôi biểu diễn, các cô nương lại không thèm nhìn, muốn chờ xem tư thế oai hùng của tộc trưởng.


Lúc này, khổng tước trắng như tuyết bay tới, hạ xuống tảng đá giữa suối nước. Lông đuôi tuyết sắc thật dài buông xuống mặt nước, không khác gì tuyết trắng vô tận trên Thiên Sơn, đẹp không sao tả xiết.


Bởi vì từng thấy dung nhan của Lam Giang Tuyết, thẩm mỹ của đám khổng tước cái thay đổi rất lớn, dồn dập hướng tới bạch khổng tước, mong đợi y xòe đuôi.


"Đại nhân, nhìn ta! Ta thích bạch khổng tước!"


"Đi ra, đại nhân là của ta, từ nhỏ ta đã thích y!"


"Thôi đi, ca ngươi còn đánh người ta đấy."


"Câm miệng!"


Đám khổng tước cái rùm beng lên, bạch khổng tước vẫn thờ ơ không động lòng, ung dung thong thả chải lông chim, dư quang liếc qua Lam Sơn Vũ trên bãi cỏ một cái. Không nghĩ tới người này thật sự tới tìm phối ngẫu, lúc trước từng nói trừ y ra ai cũng không muốn đều là giả sao?


Lam Giang Tuyết tức giận, đơn giản cũng tới bên dòng suối. Y đã nhiều năm chưa từng dùng chân thân gặp người khác, nhưng y cũng sẽ không bao giờ bởi vì màu lông của mình mà tự ti.


Lam Khổng Tước thấy tất cả khổng tước cái đều chạy đi xem Lam Giang Tuyết, giật giật thân mình, nháy mắt mở ra lông đuôi. Bộ lông sặc sỡ  dưới ánh mặt trời càng rực rỡ rạng ngời, đẹp không sao tả xiết, đám khổng tước cái đều ngất ngây, đây tuyệt đối là cái đuôi đẹp nhất tộc Lam thị đời này.


Nhưng mà, đuôi này căn bản không hướng về phía khổng tước cái, mà là hướng về Bạch Khổng Tước biểu diễn, lúc la lúc lắc, phong tao cực độ.


Lam Giang Tuyết lẳng lặng nhìn hắn, mào trên đỉnh đầu mở ra rồi gập lại. Cái tên này, dám hướng y nhảy điệu tìm phối ngẫu. Giang cánh bay đến bãi cỏ, "Đệ đây là đang làm cái gì?"


"Tìm phối ngẫu nha, Khinh Hàn, chúng ta thành thân đi!" Lam Sơn Vũ ra sức nhảy, nỗ lực biểu diễn tư thế oai hùng trước Bạch Khổng Tước, "Trừ ca ca ra, ai ta cũng không muốn, chỉ vì huynh xòe đuôi." Những năm này, bất luận hắn nói bao nhiêu lần, Lam Giang Tuyết đều không thể hoàn toàn tiếp thu tình cảm của hắn. Hôm nay, đơn giản trước mặt toàn tộc, dùng phương thức lâu đời nhất tỏ rõ tâm ý, đây là bản năng của khổng tước, không giả được. Nếu đã cố gắng như vậy mà Khinh Hàn vẫn không chấp nhận, vậy thì hắn cũng không biết phải làm sao.


Xòe đuôi hồi lâu, Bạch Khổng Tước vẫn thờ ơ không động lòng, Lam Sơn Vũ cúi đầu, có chút khổ sở.


Đúng lúc này, Bạch Khổng Tước đột nhiên đứng thẳng người, chậm rãi tung ra cái đuôi trắng như tuyết của mình, hướng về hắn xòe đuôi rồi!


Lam Khổng Tước kích động kêu một tiếng, càng ra sức nhảy dựng lên.


Đám khổng tước cái: "..."


Hai con khổng tước đực một bạch một lam bay lên trời, ở trên không trung quấn quanh, giao cổ.


"Khinh Hàn, chúng ta trao đổi lông đuôi đi!"


"Ừm."


"Gào gào ngao!"


"Đồ ngốc..."


Tiếng khổng tước trong trẻo vang vọng núi rừng, bắt đầu từ ngày tiểu Lam Sơn Vũ chui dưới đôi cánh trắng kia, đã quyết định vận mệnh hai người phải dây dưa một đời.

Bình Luận (0)
Comment