“Ngươi muốn về?” Đan Y rũ mắt, chậm rãi lắc nhẹ cái cốc, rồi sau đó ngước mắt nhìn Thần Tử Thích.
“Về xem xem lão nhị muốn giở trò gì.” Thần Tử Thích ngẫm nghĩ nói. Nếu thuộc hạ trong vương phủ đã thông báo, vậy hắn phải về nhanh, bằng không chẳng may để lão nhị tóm được nhược điểm hắn thường không ở đất phong, e rằng sẽ không ổn.
“Ngươi định tính thế nào về hai nữ nhân kia?” Đôi môi mỏng của Đan Y mím lại thành đường thẳng.
“Cứ nhận trước đã,” Thần Tử Thích thấy không đáng ngại nói, “Có lợi mà không chiếm, ta đâu ngu đến vậy.”
Đan Y thả cái cốc trong tay xuống, im lặng đứng dậy bỏ đi. Thần Tử Thích uống xong hai hớp trà, đi theo Đan Y ra ngoài: “Này, đợi ta với…..”
Linh Hòa tiến đến cất cái cốc Cung chủ vừa mới bỏ xuống, rào một tiếng, cái cốc sứ trắng kia nháy mắt vỡ thành mấy chục miếng.
Đan Y tiễn Thần Tử Thích lên đài dừng chân, nhìn cỗ kiệu đi xa dần kia, đôi mắt dần dần nhiễm sương lạnh: “Phái người theo dõi Hoản vương, và cả…….quan sát Thích Thích một chút, có hành động gì cũng cần phải báo kịp thời.”
“Vâng.” Ô Vân Sử Điêu Liệt lập tức lên tiếng.
Nếu mà có Bạch Vân Sử Lam Giang Tuyết ở đây, đảm bảo sẽ hỏi một câu, trước đây chẳng phải nói chúng thuộc hạ không được quan sát Thần Tử Thích sao? Sao bây giờ lại đổi ý….
Chỉ có điều, Điêu Liệt là người không bao giờ làm trái quyết định của Cung chủ.
Đợi đến lúc Lam Giang Tuyết biết tin thì thám tử đã được phái đi mất tiêu rồi.
Thay một bộ xuân sam trắng tuyết mới tinh, Lam Giang Tuyết ngáp một cái nhìn mình trong gương, mặc kệ tên đệ đệ chạy đến xum xoe, cài một cái thắt lưng màu lam cho hắn.
“Làm trò gì đấy?” Lam Giang Tuyết nhíu mi nhìn cái thắt lưng, hắn trước nay vẫn chỉ dùng màu bạc và màu trắng.
“Đổi lông chim đó,” Lam Sơn Vũ thích ý nói, đeo cái đai màu bạc kia lên người, “Làm thế là để nữ nhân khác đừng mơ chiếm được huynh.”
Làm gì có nữ nhân thích ta được chứ? Lam Giang Tuyết cười nhạo, không có phản đối hành vi của Lam Sơn Vũ.
“Vương gia đã học xong tầng thứ hai rồi sao?” Tìm khắp một vòng, cuối cùng tìm thấy Cung chủ trong đình nghỉ trong rừng ngô đồng, Lam Giang Tuyết tiến đến, ôn hòa hỏi.
“Chỉ mới học được một nửa.” Đan Y chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn rừng ngô đồng cao cao.
“Vương gia không có ở cạnh, Cung chủ không thể luyện được tầng thứ tư.” Lam Giang Tuyết nhướn mi, “Ngài chưa nói với Vương gia sao?”
Đan Y lắc nhẹ đầu, quay người nhìn về phía Lam Giang Tuyết, liếc mắt một cái liền chú ý đến thắt lưng khác màu của hắn: “Lông đuôi của Khinh Trần?”
“Khụ,” Lam Giang Tuyết mất tự nhiên, kéo áo khoác dài tuyết trắng che kín màu lam chói mắt kia, “Ba năm nữa sẽ đến đại hội võ lâm, Cung chủ nhất định phải chuẩn bị sớm. Tử Thích là một đứa trẻ tốt, không bằng nói rõ với ngài ấy…..”
“Ta có chừng mực.” Đan Y xua tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời.
Thần Tử Thích trở về vương phủ, trông thấy thuộc hạ lão nhị phái tới, đó là một vị quan văn, mặc bộ đồ nho sinh, đầu quấn khăn xanh.
“Hạ quan Khương Lượng Tài, tự Mậu Công, là người truyền lời của Hoản vương phủ.” Khương Lượng Tài ước chừng tầm ba mươi tuổi, cách nói chuyện vô cùng khách khí, vô cùng văn nhã.
Thần Tử Thích cà lơ cà phát ngồi xuống ghế chủ vị, nhìn vị Khương đại nhân này từ trên xuống dưới. Người truyền lời tương đương với trung thư xá nhân (*) trong triều đình, chính xác hơn là cận thần của các bậc đế vương. Lão nhị bố trí chức quan kỹ càng như vậy trong phủ, là sợ Thiên Đức đế không biết hắn ta có tâm làm phản sao?
Nhìn bội kiếm bên hông người này, lại nhìn Ô Bất Kiến với Đồ Bất Hiện bên mình, Thần Tử Thích khẽ vuốt cằm, “Khương đại nhân cũng là người luyện kiếm đó à.”
“Đây chỉ là truyền thống của Hoàng Sơn phái thôi ạ, hạ quan tư chất ngu dốt, đến giờ vẫn chưa học được chiêu kiếm thuật gì.” Khương Lương Tài cười nói.
Đồ Bất Hiện cười nhẹ một tiếng, mũi chân khẽ bật, năm ngón tay cong thành hình vuốt, ra tay bất thình lình bổ đến chỗ Khương Lương Tài.
Khương Lương Tài vung kiếm đỡ đòn theo bản năng, kiếm chưa ra khỏi vỏ, vô cùng chính xác xảo diệu chắn ngang bàn tay của Đồ Bất Hiện, còn bản thân gã lộ vẻ có chút chật vật, liên tục lùi về sau vài bước.
“Đồ Bất Hiện, không được vô lễ!” Thần Tử Thích lập tức quát lớn bảo dừng lại, tự hắn nhảy khỏi ghế, giữ chặt đại nhân truyền lời sắp sửa ngã dập mặt xuống, bồi tội nói: “Thị vệ này của ta hễ thấy có người cầm binh khí sẽ muốn đánh một trận, mãi không dạy được, làm đại nhân hoảng sợ rồi.”
Khương Lương Tài ngoảnh đầu nhìn tên tráng hán kia, đối phương tự sờ cái đầu trọc lốc của mình, nhe răng cười với hắn ta, đôi mắt nhìn chằm chằm vào yết hầu của mình, tựa như tùy thời có thể nhào đến cắt đứt. Thầm rịn đầy mồ hôi lạnh, cười gượng nói: “Tính tình của Đồ thị vệ cũng chân chất lắm.”
Bị hù dọa một trận như vậy, Khương Lương Tài đã thành thật không ít, nói rõ mục đích lần này Hoản vương phái gã đến.
“Do phiên vương không thể tự tiện rời khỏi đất phong, Vương gia của chúng thần lại nhớ thương ngài, chỉ đành phái thuộc hạ đến thăm.” Khương Lương Tài nói tới đây, sai người dẫn hai nữ tử kia đến.
Tiếng chuông bạc trong trẻo vang lên, hai nữ tử mặc quần áo tuyết trắng chậm rãi đi ra khỏi bình phong. Thần Tử Thích hoảng sợ, hai nữ nhân này đã đứng chờ sau bình phong một lúc lâu vậy mà hắn chẳng hề nhận ra.
Dáng người yểu điệu, như ẩn như hiện trong bộ đồ mỏng manh; lụa mỏng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt hạnh ẩn chứa làn thu thủy trong suốt.
“Tiểu nữ Ngọc Linh Lung,Ngọc Phù Dung bái kiến Vương gia.” Giọng nói dịu dàng thùy mị, tựa như tiếng chim sơn ca trên núi, vô cùng dễ nghe.
Thần Tử Thích nhìn mà ngớ ra, hai nữ tử này cùng có nhịp bước chân, giọng nói tương tự, đôi mắt lộ ra kia đều giống y chang nhau, “Đây là một đôi song sinh?”
“Vương gia thật tinh mắt,” Khương Lương Tài cười vang, “Hai cô nương này đúng là một cặp song sinh, nghe nói khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, chỉ có điều hạ quan vô duyên không được thấy. Hoản vương điện hạ nói đây là hạ lễ khai phủ cho ngài, mong Vương gia đừng chê món quà đến muộn này.”
Mười bốn tuổi lập phủ, sẽ có thể cưới vợ nạp thiếp, dùng thân phận huynh trưởng tặng hai thiếp thất cho đệ đệ, đó cũng là chuyện vô cùng bình thường. Thần Tử Tích cũng chỉ cười xòa nhận lấy, sau đó khách sáo bảo Khương Lương Tài đi nghỉ ngơi, còn bản thân lại nhìn kĩ hai nữ tử này.
“Gỡ mạng che mặt xuống để Bổn vương xem cái nào.” Thần Tử Thích đi đến, như tên háo sắc ngửi mùi hương trên hai người này, mùi hoa phù dung ngọt ngấy xộc thẳng vào mũi, làm hắn bị sặc suýt nữa chảy nước mắt. Tủi thân xoa xoa cái mũi, đúng là chỉ có mùi trên người Đan Y mới dễ chịu nhất, hương cỏ xanh nhàn nhạt, chỉ cần vùi mũi vào ngực y, sẽ có thể ngủ ngon cả đêm.
Hai nữ tử đứng im, người đeo chuông trên cổ tay tên là Ngọc Linh Lung, trên đầu cài trâm hoa phù dung là Ngọc Phù Dung. Ngọc Phù Dung nhìn Ô Bất Kiến và Đồ Bất Hiện, quật cường nói: “Gương mặt của hai tiểu nữ chỉ có để để phu quân của mình nhìn, Vương gia muốn xem, xin hãy mời hai vị thị vệ này lui xuống.”
Thần Tử Thích nhíu mi: “Lắm phép tắc phết đấy, hay không phải xấu quá đó chứ?”
“Ngài…..”Tính tình của Ngọc Linh Lung hình như hơi nóng, vừa nghe nói thế, lập tức tức giận, muốn mở miệng nói, lại bị tỷ tỷ kéo lại.
“Hồi nhỏ hai tỷ muội thiếp đã từng thề độc, người nào muốn nhìn khuôn mặt thật của hai người thiếp, người đó chính là phu quân của bọn thiếp.” Ngọc Phù Dung nghiêm túc nói từng chữ.
Thế đúng là xấu như ma rồi! Thần Tử Thích bĩu môi, cái loại cố tự tạo vẻ thần bí này á không phải hắn chưa từng thấy đâu nhé.
Năm đó nương tử hồng bài Quynh Hoa Nữ của Hồng Thường Viện, ngày nào cũng lấy lụa mỏng che mặt, tuyên bố không cho ân khách nhìn thấy mặt thật, mà chỉ để phu quân tương lai mình nhìn. Người của trấn Cửu Như đều cho rằng tỷ ta là một đại mỹ nhân, không tiếc tặng vàng bạc châu báo đến Hồng Thường Viện. Kết qủa, có một lần Thần Tử Thích chuồn đến chơi, vừa hay được trông thấy. Nửa khuôn mặt được lụa mỏng che kín, là cái miệng đầy răng hô, vô cùng dọa người.
“Hai vị cô nương băng thanh ngọc khiết, Bổn vương chỉ là một thằng nhóc đầu mọc đầy tóc, không đảm đương nổi hai chữ phu quân này, cái mạng che này không cần lấy xuống đâu ha.” Thần Tử Thích ghét bỏ lách qua, bất thình lình đổi sang dáng dấp người quân tử, mời hai vị cô nàng này đến hậu viện nghỉ ngơi.
Hai vị nữ tử sững sờ, hai mặt nhìn nhau, Ngọc Linh Lung mở miệng nói: “Bọn thiếp được tặng cho Vương gia, thì đã là người của Vương gia. Vương gia có thể nhìn ạ.”
“Tương lai còn dài,” Thần Tử Thích cười nói, phảng phất như không hề tò mò, rất khách khí dẫn hai nữ tử này đến gặp Thường Nga, “Đây là mẫu thân của Bổn vương, trong vương phủ, mẫu thân ta là người quyết định mọi chuyện, các ngươi chỉ cần nghe lời thái phi là được.”
Hai nữ tử cúi chào Thường Nga, Thường Nga híp mắt nhìn hai người này, hừ lạnh một tiếng nói: “Nhìn cái dáng dụ dỗ này là đủ biết không phải tiểu thư khuê các. Nếu muốn sống yên ổn trong vương phủ, thì phải thành thật sống trong viện của mình, trước khi Vương gia đủ mười sáu tuổi, đừng ai mong lại gần vương gia. Nếu ta biết các ngươi ai muốn câu dẫn Vương gia tiết nguyên dương, sẽ lập tức bán vào Câu Lan Viện!”
Nhìn vẻ ngoài trẻ trung mỹ mạo của Nguyệt thái phi, vốn tưởng đây là người phụ nữ dịu dàng không rành thế sự, nào ngờ vừa mở miệng đã như mưa rền gió dữ, ngôn ngữ thô tục, làm Ngọc Linh Lung với Ngọc Phù Dung nhìn đăm đăm. Ngọc Linh Lung hơi oan ức, còn muốn nói chuyện, lại bị tỷ tỷ kéo xuống dập đầu hành lễ, thành thật theo vài nha hoàn đi ra ngoài.
“………….” Thần Tử Thích giật giật khóe miệng, hắn vốn chỉ muốn lừa gạt hai nữ tử này một chút, dò hỏi xem mục đích lão nhị tặng bọn họ đến, cơ mà lần này đã bị mẫu thân dọa sợ chạy rồi.
“Sao nào, lão nương có giống ác bà bà hay không?” Thường Nga đắc ý dạt dào khoe với nhi tử.
“Nương không có giống mà đúng là vậy ý.” Thần Tử Thích cụp mắt nói.
“Nói gì đấy hả, ngứa da rồi phỏng?” Thường Nga kéo lỗ tai Thần Tử Thích, “Lão nương cảnh cáo con, chuyện nữ sắc hại thân, sau này không có chuyện gì thì con đừng đến hậu viện, đến Quy Vân cung tìm Đan Y chơi nhiều vào.”
Trước đây khi hai mẫu tử ở Kim Cương môn, Thường Nga hay nghe người trong môn nói, gần nữ sắc khi còn trẻ con sẽ tiết nguyên dương, hại thân cốt, ảnh hưởng đến thọ mệnh, do đó vẫn luôn quản kĩ Thần Tử Thích. Nghe nói dạo này Đan Y đang ép Thần Tử Thích tập võ, liền giục Thần Tử Thích đi tìm Đan Y thường xuyên, đỡ cho bị nữ nhân nào đó câu mất.
Thằng nhỏ Đan Y này, nàng nhìn lớn lên từ nhỏ, vừa cần cù vừa lễ phép, bộ dạng lại đẹp đẽ, tính nết cũng tốt. Thần Tử Thích cứ ngẩn ngơ ở Quy Vân cung, nàng càng vạn lần yên tâm.
Thần Tử Thích xoa xoa cái lỗ tai bị véo, nói thầm trong lòng, đi tìm Đan Y chơi với tiết nguyên dương sớm thì có gì khác nhau đâu?Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Nghe lời mẹ, đến chỗ lão công đi.
Thích Thích: Tìm ngươi với đi hậu viện, có gì khác biệt?
Chim tieeru công: Đi hậu viện sẽ tổn hại thân thể.
Thích Thích: Thế để ngươi chơi thì không hại chắc?
Chim tiểu công: Đương nhiên rồi, chơi cùng ta ngươi không phải động đậy nhé, sẽ không làm eo bị thương!
Thích Thích: Nói cũng có đạo lý đấy chứ.
………
Thích Thích: Chém gió! Eo đau quá à QAQ
(*) Trung thư xá nhân:
Chức quan trong hệ thống trung thư tỉnh, đây vốn là chức quan của quý tộc thân cận đế vương. Thông thường, Trung thư tỉnh chịu trách nhiệm hình thành, thảo luận và soạn thảo chính sách giúp Hoàng đế. Môn hạ tỉnh thẩm tra, nếu xét thấy không hợp thì gửi trả lại Trung thư tỉnh thảo luận lại. Nếu chính lệnh được cả hai tỉnh thông qua thì giao cho Thượng thư lệnh chấp hành.=)) một bên là bản thân phải ra trận, một bên là nằm đó hưởng thụ =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))