Hàm Đào

Chương 63

“Phụt ——” Nội lực thâm hậu như thế dời núi lấp biển đánh tới, Thần Tử Thích chỉ cảm thấy từng khớp xương cánh tay bắt đầu vỡ vụn, phun mạnh một ngụm máu tươi, cả người như lá rụng trong gió, nhẹ nhàng bay đi.

Nội lực tăng đến cực hạn, lòng bàn tay phát ra tia sáng xanh mờ nhạt, mang theo tiếng rồng gầm mơ hồ. Vô Âm Sư Thái kinh hãi, cũng bị một chưởng này đánh liên tục lùi ra sau, phải giơ tay vịn vào một gốc cây mới đứng vững được.

“Long Ngâm thần công?” Vô Âm Sư Thái rụt tay, nghi hoặc nhìn Thần Tử Thích: “Ngươi vậy mà đã luyện thành?”

“Lão tặc ni!” Đồ Bất Hiện gầm một tiếng, mạnh mẽ xông tới, cả người như tên bắn có tốc độ cực nhanh, không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vô Âm Sư Thái giơ tay ra đón, không lường được Đồ Bất Hiện tay cầm một cây đinh nhọn. Bởi tốc độ quá nhanh nên không thể nhìn rõ, nó xuyên qua bàn tay Vô Âm Sư Thái, đâm thẳng lên bả vai bà ta.

“A ——” Vô Âm Sư Thái cắn răng rên một tiếng, tay kia giơ lên, đánh bay Đồ Bất Hiện.

“Sư phụ!” Triệu Tố Nhu lập tức chạy qua đỡ lấy Vô Âm Sư Thái.

Vô Âm Sư Thái dùng nội lực ép cái đinh sắc ra, lấy khăn Triệu Tố Nhu đưa đến, nhanh chóng băng kín vết thương, đi đến bên người Thần Tử Thích, “Ngươi học Long Ngâm thần công với ai?”

Thần Tử Thích ôm ngực, lạnh lùng trợn mắt nhìn lão ni cô, im lặng không lên tiếng.

“Sư phụ, chúng ta mau đi thôi, không chừng lát nữa yêu nhân Quy Vân cung sẽ đến đây.” Triệu Tố Nhu hơi nóng nảy, người giang hồ đều biết Quy Vân cung có khả năng truyền tin tức cực nhanh,không thể dùng cách bình thường để suy đoán được.

Vô Âm Sư Thái cân nhắc một lát, hừ lạnh một tiếng, nhấc chân rời đi. Hai người Ngọc Linh Lung với Ngọc Phù Dung nâng Thường Nga, Triệu Tố Nhu đá một cước lên người Ô Bất Kiến đang hôn mê, quay đầu thoáng nhìn Thần Tử Thích.

“Phụt,” Thần Tử Thích nôn máu trong miệng ra, khàn khàn nói, “Các ngươi đưa nương ta ta đi làm gì? Muốn điều kiện gì….khụ khụ….thì nói với ta!”

Bước chân Vô Âm Sư Thái dừng lại, tựa như không nghe thấy câu hỏi này, rồi sau đó đi tiếp về phía trước, đoàn người nhảy lên dùng khinh công, tức tốc bỏ chạy, nhoáng cái đã biến mất trong màn đêm.

“Mùng ba tháng sáu, dẫn Trình Gia Trân đến Tố Tâm tông đến đổi, một mình ngươi đến.” Câu nói này dùng nội lực truyền đến, quanh quẩn trong khu rừng u tối, mang theo vài phần âm trầm.

Thần Tử Thích chống người ngồi dậy muốn đuổi theo, vừa mới đứng dậy một chút, một cơn đau nhức ở ngực cào xé ra, lại ngã ập xuống.

Mẫu thân……

Trong khu rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng chim vỗ cánh. Nhìn Ô Bất Kiến và Đồ Bất Hiện đều đang bất tỉnh, một tay của Đồ Bất Hiện bị gãy cong thành một đường quỷ dị, hẳn là bị thương không nhẹ. Thần Tử Thích cố ép bản thân không thể bất tỉnh, sử dụng nội lực, chậm rãi tẩy rửa nơi bị thương, nghiền ngẫm kĩ càng chuyện xảy ra hôm nay.

Người của Tố Tâm tông rõ ràng đã mai phục ở đây từ lâu, biết hắn sẽ dẫn người đến. Vậy thì lưỡi dao Huyết Nhận các gửi đến kia rốt cuộc là sao?

Lần trước hắn nhờ Lam Sơn Vũ làm cho mình vài lưỡi dao, Lam Sơn Vũ bảo với hắn cách phân biệt dao thật dao giả. Hôm nay hắn đã xem xét kĩ càng, đây là thật không thể nghi ngờ.

Huyết Nhận các giết người sẽ tính theo đầu người. Vương phủ của hắn có thị vệ, nha hoàn, thái giám, ít nhất cũng có năm mươi người. Ai muốn ép hắn mà chi một khoản lớn mời Huyết Nhận các đến?

Nếu Huyết Nhận các và Tố Tâm tông chỉ là trùng hợp, có khả năng sát thủ của Huyết Nhận các rất nhanh sẽ đến đây giết hắn, khu rừng này vẫn tràn ngập nguy hiểm.

Từ xa vang lên tiếng sột soạt, đó là tiếng chân đạp lên lá khô. Thần Tử Thích run rẩy, chẳng nhẽ sát thủ đã tới rồi.

Cơ thể không thể động đậy, Thần Tử Thích nhắm chặt mắt giả chết.

Tiếng động càng ngày càng gần, nghe bước chân hình như là hai người.

“Đám người kia đi rồi, nhanh đến coi xem có đồ gì tốt không.” Một người lên tiếng, nghe giọng là một nam tử trung niên.

Thần Tử Thích nhíu mi, mở mắt ra, liền trông thấy hai người mặc bố y màu xám, nam nhân có dáng người thấp bé đang lén lút tìm kiếm chung quanh. Lúc lật người Đồ Bất Hiện, đột nhiên hoảng sợ kêu một tiếng: “Má ơi, yêu quái!”

Cái tay cong vẹo bất thường kia của Đồ Bất Hiện, tuyệt không phải tay người, đen đúa khô gầy, đường văn mang theo vảy cá, rõ ràng là móng vuốt của chim ác.

“Đừng lên tiếng,” Đồng bạn vội vàng che miệng gã, quát lớn, “Không phải chỉ là tên quái nhân sao? Đồ từ Vạn Cổ môn hay Thạch Thi giáo còn quái gở hơn thứ này nhiều, này tính là gì đâu.”

Người kia vừa nghĩ vậy, liền im lặng, chỉ có điều không dám đụng chạm Đồ Bất Hiện, sợ chẳng may dính  phải độc vật gì đó lên người, bắt đầu chuyển qua lục soát Thần Tử Thích.

Thần Tử Thích lập tức biết hai người này đang làm gì. Trên giang hồ có một loại lưu manh, chuyên môn đi nhặt mót, mỗi khi ở đâu có đánh nhau, những người này sẽ ẩn núp chung quanh đấy. Đợi đến khi đánh xong sẽ chạy đi nhặt đồ đạc.

“Ối, chưa chết kìa.” Tên lưu manh nhìn thấy Thần Tử Thích mở mắt, bị hù nhảy dựng một cái, sau đó thấy hắn không động đậy, liền yên tâm, giơ tay sờ soạng cơ thể hắn. Bởi vì đã đổi hoa phục, đồ đạc đáng giá trên người Thần Tử Thích chỉ có mỗi cái noãn ngọc tiểu mã kia.

Thần Tử Thích nhíu mi, muốn đánh bay cái tay bẩn thỉu kia, nhưng mà theo thời gian nội thương càng ngày càng nặng, hắn đã không cử động được nữa, chỉ có thể yếu ớt mở miệng nói: “Đại ca ơi, ngân phiếu ở trên xe đều thuộc các ngươi, tiểu mã này là của tình nhân ta tặng….”

Cái cách gọi tình nhân này đến chính Thần Tử Thích cũng sửng sốt.

“Ý chà, mới tí tuổi đầu đã có tình nhân rồi, thật là phóng túng nha.” Nam nhân trung niên kia giơ cây đuốc đến, soi kĩ khuôn mặt Thần Tử Thích.

Thiếu niên tuấn mỹ mặt mày tái nhợt, mệt mỏi không sức lực nằm trên đất, khóe miệng còn lộ vết máu đỏ sẫm, tạo ra một loại mỹ cảm tàn khốc. Bất giác nuốt nước miếng, cái tay thô ráp sờ lên áo ngoài Thần Tử Thích, xé lớp vải thô màu xanh trên người hắn, lộ ra bờ ngực trắng nõn.

“Hí hí…..” Nam nhân trung niên cười đáng khinh, “Bộ dạng đẹp đẽ thế này, đi bán thì thật tiếc lắm, cứ để đại gia ta chơi đã rồi hẵng nói.”

Thần Tử Thích kinh hãi, trong lòng thầm chửi má nó. Hắn mở miệng nói chuyện vốn để câu giờ đợi Đan Y, nào ngờ đụng phải tên biến thái thích chơi trai trẻ!

“Lão Vương, nhanh đến đây, chú xem đi.” Người kia vừa sờ loạn trên người Thần Tử Thích, vừa gọi đồng bọn, đồng bọn nhìn thấy dáng vẻ của Thần Tử Thích, nuốt một ngụm nước miếng, cũng ngồi xổm xuống, cởi quần Thần Tử Thích.

Thần Tử Thích ra sức giãy dụa, máu tươi tràn ra khỏi miệng, nội thương càng ngày càng đau, chỉ đành thôi chống cự, yếu ớt nói: “Hôm nay ta bị tiêu chảy.”

“……” Hai tên đang bừng bừng hứng thú cởi dây lưng Thần Tử Thích, lập tức cứng đờ.

“Chíp ——” Một tiếng Phượng hót trong trẻo xoẹt giữa trời đêm, một kình khí diễm lệ cường đại lấy thế sét đánh không kịp bưng tay ào tới, ‘ầm ầm’ hai tiếng nặng nề đánh lên người hai tên lưu manh, thoáng cái đã đập bay hai tên này ra ngoài. “Bùm bùm bùm” đập đổ liên tiếp ba cái cây mới miễn cưỡng dừng lại. Cơ thể hai tên này cong vẹo quái dị, tắc thở ngay tức khắc.

Đan Y thu tay, giấu sát ý thèm máu trong mắt đi, khẽ khàng ôm Thần Tử Thích vào ngực, “Thích Thích……”

“Đan Y!” Thần Tử Thích về lại cái ôm quen thuộc, cơ thể lập tức thả lỏng, nắm vạt áo y, khàn giọng nói, “Mẫu thân, bị Vô Âm bắt đi rồi, nhanh…..ừm……”

Đan Y nhíu chặt mày, một tay đặt sau lưng Thần Tử Thích, truyền một cỗ nội lực cho hắn, nhẹ giọng dỗ: “Đừng vội, ta sai người đuổi theo.” Thần Tử Thích không biết, mỗi câu nói của mình, đều có rất nhiều máu tươi tràn ra từ khóe miệng, làm Đan Y đau lòng không thôi.

“Ừ…..” Thần Tử Thích đáp một tiếng, cuối cùng đã có thể yên tâm ngất đi.

Thời điểm tỉnh lại, bầu trời đã sáng trưng, Thần Tử Thích híp mắt, chậm rãi thích ứng với ánh mặt trời chói chang, một lúc sau mới hoàn toàn mở mắt.

Màn trướng màu xanh, mành trân châu, đây đúng là cái giường của Quy Vân cung. Cửa sổ đang mở, làn gió mang hương ngô đồng thoang thoảng thổi nhẹ vào, làm cả người dễ chịu.

Giơ tay sờ sờ phần ngực, đã không còn đau nữa, chỉ là cơ thể vẫn không có sức. Thân trên trần trụi chẳng mặc thứ gì, Thần Tử Thích hơi sững sờ, ngoảnh đầu nhìn chung quanh, trông thấy noãn ngọc tiểu mã đặt ở trên đầu giường.

“Cạch ——” Cửa gỗ bị đẩy ra phát ra tiếng vang rất nhỏ, Thần Tử Thích quay đầu liền trông thấy Đan Y mặc bộ đồ đỏ, thong dong tiến gần đến, Linh Hòa đi theo sau, tay cầm một bát thuốc đen kịt.

“Thích Thích!” Đan Y đi đến bên giường, thấy Thần Tử Thích đã tỉnh, trong mắt không khỏi lóe ra vài tia mừng rỡ.

Thần Tử Thích nhìn y, cũng không nhịn được cười tươi. Trong khu rừng đó, lúc khát vọng được gặp Đan Y  nhất trong cuộc đời, cảm xúc đó vẫn một mực hiện hữu đến tận giờ. Bây giờ, nhìn Đan Y tuấn mỹ khí phách dịu dàng cười với hắn như vậy, trái tim không khỏi đập thình thịch.

“Vương gia đã tỉnh!” Linh Hòa cũng rất vui mừng, bưng bát thuốc đặt trên đầu giường, xoay người đi tìm đại phu đến bắt mạch.

Đan Y ôm lấy cái người đang mệt mỏi cho hắn tựa vào người mình, cầm bát thuốc để bên khóe miệng Thần Tử Thích: “Uống thuốc đi.”

Thần Tử Thích muốn nói, nhưng mà cổ họng khô khốc sắp nứt ra, không thể nói được, đành ngoan ngoãn cúi đầu, uống sạch một hơi. Nước thuốc đen kịt, quả thực làm đầu lưỡi đắng chát, cũng xoa dịu cổ họng, để hắn bật ra tiếng nói.

“Nương ta đâu?” Thần Tử Thích nhăn mũi, ngửa đầu nhìn Đan Y. Từ góc độ này có thể trông thấy cái cằm có độ cong hoàn mỹ kia, khiến người có xúc động muốn cắn một cái.

“Đêm đó không đuổi kịp, đã bị đưa đến Tố Tâm tông rồi, ta sai người đi điều tra, tất cả đều an toàn.” Đan Y xoay đầu thả cái bát rỗng lên đầu giường, hơi mất tự nhiên khi cảm giác được ánh mắt nóng rực của Thần Tử Thích. Nhớ đến quá trình chữa thương tối trước đó, lỗ tai y bất giác khẽ đỏ lên.Tiểu kịch trường

Thích Thích: Vì sao tay của Đồ Bất Hiện là móng vuốt, còn tay của ngươi là cánh?

Chim tiểu công: Cánh của chim ác là chân, vậy mới có thể bay nhanh.

Thích Thích: Thế ngươi không phải chim ác sao?

Chim tiểu công: Bình thường ta là thần điểu mang điềm lành, nhưng có lúc sẽ là chim ác.

Thích Thích: Khi nào thế?

Chim tiểu công: Lúc ở trên giường đó (⊙v⊙)

Thích Thích: Đồ lưu manh biến thái!

Huhuhu, thông báo =)) sẽ có H!
Bình Luận (0)
Comment